Cô Dâu Nhỏ Của Đại Tổng Tài

Chương 17: Tra Hỏi Rõ Ràng




Đặt Ngọc Ân lên giường định sẽ mắng cho cô một trận, nhưng vừa mới nhìn thấy ánh mắt lấp lánh nước thì mọi tức giận đều tan biến.

Cố Mạc ngồi lên giường chống hai tay sang hai bên đầu cô nhìn chầm chầm vào ánh mắt của Ngọc Ân khiến cho cô cũng mất hứng phải diễn tiếp.

- Còn đau ở đâu không?

- Có a~

- Hửm?

Cố Mạc nhíu mày lo lắng, lập tức đứng lên chuẩn bị đi tìm bác sĩ thì bị Ngọc Ân nắm lấy cổ tay.

- Nhưng mà em hết đau rồi.

- Phải kiểm tra thử.

- Không có. Nhưng mà Cố Mạc, anh mau ngồi xuống đây em có chuyện muốn nói.

- Hửm?

- Anh có quen biết A Mỹ không?

Thấy cô nói đến cái tên này anh nhướng mày thầm suy nghĩ.

Quả thật cách đây nửa tiếng anh còn chẳng biết A Mỹ là ai, nhưng bây giờ thì anh biết rồi. Cái người làm cô vợ nhỏ của anh thành ra thế này chứ đâu nửa.

Nhưng mà cô hỏi vậy là có ý gì đây. Chắc chắn là có liên quan đến lí do cô bị người khác kiếm chuyện.

- Không biết, sao vậy?

- Ừm, không có gì.

Anh biết là cô đang giấu diếm gì đó. Anh cũng đã điều tra rồi, cô gái nhỏ này tưởng sẽ giấu được anh mãi sao.

Chỉ là muốn xem thử lòng dạ người con gái này như thế nào thôi. Lúc đầu vẫn còn phân vân không biết cô có cùng một loại người với gia đình mình không. Nhưng qua sự quan sát của anh mấy tuần qua, thì cô quả thật rất tốt, còn rất ngây thơ nửa.

Cố Mạc suy nghĩ mà tự cười một mình lúc nào không hay. Ở gần cô lúc nào anh cũng có thể vui vẻ đến lạ thường.

Ngọc Ân từ từ đã xâm chiếm trái tim của anh luôn rồi. Không biết cô có ma lực gì mà khiến anh có thể yêu cô say đắm chỉ trong một thời gian ngắn.

Chắc có lẽ do sự hồn nhiên trong sáng đó đã cảm hóa được trái tim anh.

Đột nhiên anh nhớ tới một chuyện quan trọng. Cố Mạc đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn chầm chầm vào Ngọc Ân khiến cho cô phải toát mồ hôi hột.

Từ nãy tới giờ cô đã cố gắng đánh trống lãng rồi, chắc chắn là Cố Mạc đã nhận ra.

- Lúc nãy sao em để tên kia chạm vào mình.

- Hahaha, chỉ là dìu em đi thôi.

- Cũng không được.

- Tại sao chứ? Cậu ấy không dìu thì làm sao mà em đi một mình được.

- Sao không đợi anh.

- Làm sao mà em biết anh xuất hiện ở đây chứ.

- Có chuyện gì mà anh không biết. Mà lúc nãy em tính đi đâu.

- A, em đến thăm bạn, cậu ấy chịu đòn thay em, không biết bây giờ cậu ấy thế nào nữa.

- Được rồi, có muốn đi thăm không.

Dù gì cũng là người đã giúp Ngọc Ân, nên cũng phải đi xem tình hình cô gái đó thế nào đã, sẵn tiện cảm ơn luôn cho cô gái ngốc này.

- Dạ muốn.

Nghe cô trả lời xong anh không nói gì mà bế bổng cô lên một cách nhẹ nhàng. Cô sao lại nhẹ như thế chứ. Về nhà phải vỗ béo cô lên thêm chút nữa.

- Hơi nhẹ rồi. Phải ăn nhiều vào mới mập lên nổi'

- HẢ, em mập lắm rồi, không muốn nửa đâu.

- Mập thêm một chút mới đẹp.

- Không chịu

- Không được cải lời.

- Hong muốn mà.

Cành nói giọng cô càng nhỏ dần như đang chịu ủy khuất. Khuôn mặt xụ xuống trông thật đáng thương.

Thấy biểu cảm đánh yêu ấy anh muốn cười ra thành tiến nhưng không muốn cô gái nhỏ đắc ý mà cố gắng kìm nén lại.

Anh nghiêm mặt dặn dò.

- Phải lên từ hai đến ba ký

- Nhưng...

- Không cải

Chưa để cô trả lời anh đã chặn họng cô lại. Cái con người độc tài. Cô đã đủ mập rồi, nếu còn tăng cân nữa thì mọi người trong lớp sẽ chọc ghẹo cô mất.

Định phản kháng nhưng nhìn khuôn mặt âm u đó cô chỉ đành chấp nhận số phận bi thảm của mình. Ai biểu cô dưới cơ chồng mình làm gì. Thật là lo lắng cho cuộc sống của cô sau này.

Nhưng mà cố một điều cô luôn thắc mắc. Tại sao Cố Mạc không hỏi cô bị ai đánh. Đằng này anh im lặng như đẫ biết trước.

Mà Cố Mạc biết phòng Giai Tuệ ở đâu không mà đi như đúng rồi vậy. Càng ngày cô càng không theo kịp lối suy nghĩ của anh rồi.

Đứng trước một căn phòng Vip, Cố Mạc nhẹ gõ cửa. 'Cạch', cánh cửa được mở ra, người bên trong khiến cô phải ngỡ ngàng. Tại sao anh Lập Thành lại ở đây.

Mắt cô trừng lên ngạc nhiên, hay anh là bác sĩ khám bệnh cho bạn cô a. Đúng vậy, chỉ có lý do đó thôi.

- Hai người vào đi.

Sao mời tự nhiên quá vậy ta.

Cố Mạc ngồi xuống sofa gần đó, đặt cô ngồi trên đùi anh khiến Ngọc Ân xấu hổ không thôi.

Giai Tuệ từ lúc Cố Mạc bước vào tới giờ bất ngờ không thôi. Người đàn ông như Cố Mạc ai mà không biết chứ. Nhưng anh ta và Ngọc Ân có quan hệ gì vậy, hình như thân thiết lắm.

Thấy Giai Tuệ cứ trố mắt mà nhìn mình và Cố Mạc, Ngọc Ân thẹn thùng khẽ liếc nhìn người đàn ông xấu xa không chừa cho cô chút mặt mũi.

Cố Lập Thành thấy vậy nên lên tiếng giải vay.

- Giai Tuệ.

- Hả

- Cô có muốn ăn chút gì không?

- À, không cần đâu.

- Hình như cô chưa ăn gì mà, để tôi với anh Cố Mạc đi mua cho cô với chị dâu.

Nói rồi Cố Lập Thành kéo Cố Mạc đi ra ngoài mặc cho khuôn mặt nhăn nhó khó chịu của Cố Mạc.

Ngọc Ân len lén nhìn Giai Tuệ không dám trực diện nhìn cô

- Trần Ngọc Ân, cậu ngước lên cho mình.

- Cậu kêu mình hả.

Giai Tuệ híp mắt nguy hiểm nhìn cô, cái chiêu cũ rích này cô quá quen rồi. Ngọc Ân không thể áp dụng nó lên cô được đâu.

- Nói.

- Nói cái gì?

- Đừng có giả ngu.

- Hihihi, thật ra chuyện này cũng mới đây thôi.

- Từ lúc nào?

- Khoảng một tháng trước a~

- Vậy tại sao cậu không nói cho tớ biết.

- Tớ đang tìm cơ hội thích hợp hihi.

- Nếu hôm nay tớ không phát hiện thì cậu định đến bao giờ.

- Tớ không cố ý giấu cậu đâu, tớ định giải quyết mọi chuyện ổn thỏa rồi sẽ nói mà.

- Hay quá ha.

- Hihihi. Vậy cậu còn giận mình không.

- Hừ, có bao giờ mà tớ giận được cậu đâu chứ.

- Vậy thì...

- Hửm?

Nhìn ánh mắt tinh nghịch của Ngọc Ân mà cô không khỏi xởn da gà. Nó nguy hiểm mà khó nói thành lời lắm.

- Cậu...và...anh Lập Thành có quan hệ gì.

Nghe cô nói như vậy thì Giai Tuệ không khỏi ngạc nhiên. Quan hệ gì đâu chứ, ngoài bác sĩ và bệnh nhân.

- Làm gì có.

- Nhưng tớ cảm thấy có gì đó không đúng a~.

- Chổ nào?

- Chính là...vì sao khám xong rồi mà không đi về văn phòng. Tại sao có thể ra mở cửa tự nhiên như đón khách? Sao phải đi mua đồ ăn giúp cậu. Mà điều tớ thắc mắc là... chồng tớ làm sao biết cậu ở phòng bệnh này? Hửm?

Có lẻ lúc đầu chỉ là câu hỏi giành cho Giai Tuệ với tính tò mò, nhưng càng dần về sau thì cô cảm nhận có gì đó sai sai. Cái mùi chua chua này ở đâu ra vậy ta. Hủ dấm chắc bị nứt rồi chăng.

- Haha, tớ làm sao biết được. Đây là lần đầu tiên tớ gặp chồng cậu ngoài đời đấy.

- Tạm tin đó. Mà Cao Tuấn đi đâu rồi, sao tớ không thấy cậu ấy.

- Lúc nãy cậu ấy vào một chút là về rồi.

Nói đến đây giọng cô có chút buồn. Cũng phải thôi, thích người không thích mình chính là thế. Cô đâu thể nào trách anh được. Dù gì cũng chỉ là bạn, có thăm hỏi là may cho cô lắm rồi.

- Ồ, hèn chi nãy giờ không thấy cậu ấy.

- Ừm.

Chắc có lẽ Cao Tuấn đã thấy Ngọc Ân đi bên cạnh Cố Mạc nên tâm trạng mới buồn rầu như thế.

Nếu cô không có được tình yêu của anh, thì cô mong rằng anh sẽ hạnh phúc bên cạnh người con gái mà anh đã dành phần tình cảm ấy. Nhưng thật đáng tiếc cô gái ây lại bên cạnh một người đàn ông khác rồi.

Giai Tuệ mỉm cười cay đắng cho tình cảm éo le này. Nếu như Cao Tuấn đáp lại tình yêu của cô thì mọi chuyện sẽ không rắc rối đến như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.