Cô Dâu Nhỏ Của Đại Tổng Tài

Chương 24: 24: Ba Bị Bệnh




Cố Lập Thành đi được một lúc rồi cũng trở về.

Trên tay cầm hai bịch lớn đề ăn.

Nhìn nhãn hiệu in trén bao bì mà cô lóa cả mắt.

Nhà hàng này ở rất xa nhà của Giai Tuệ, vậy mà anh vẫn đi mua.

Cố Lập Thành không ở lại lâu mà đi về ngay.

Nghe anh nói là có cuộc phẫu thuật lớn, nên phải lập tức đến bệnh viện.

Nhìn thức ăn được bày biện trên bàn mà cô không khỏi chán nản.

Đây toàn là món Giai Tuệ thích ăn.

Cố Lập Thành đã phải tốn bao nhiêu công sức để đi mua nó chứ.

Cô nghĩ anh thật sự nghiêm túc với Giai Tuệ nên mới cố gắng như vậy.

Hi vọng anh thật sự yêu thương bạn cô.

Cuộc sống của cô gái ấy đã quá vất vã rồi, cần một người đàn ông đáng tin cậy để Giai Tuệ có thể dựa dẫm mỗi khi mệt mỏi.

Cố Lập Thành tuy đào hoa, hay thậm chí có thể nói là lăng nhăng, nhưng theo sự quan sát của cô thì anh không phải là một người như vậy.

Cô nghĩ, khi anh yêu ai đó thì anh sẽ thật lòng với họ, và dành tất cả mọi sự quan tâm vào một mình cô ấy.

Từ lúc gặp mặt nhà cô ấy tới giờ lúc nào cô cũng thấy ánh mắt anh luôn nhìn chằm chằm vào Giai Tuệ.

Ánh mắt của kẻ si tình đó cô không lẫn đi đâu được.

Mọi thứ xung quanh Cố Lập Thành dường như hóa thành hư không chỉ còn tồn tại một mình Giai Tuệ.

Cô quyết định rồi.

Cô sẽ giúp Cố Lập Thành theo đuổi bạn thân mình.

Đơn giản vì anh là một chổ dựa tốt, quan trọng hơn là cô muốn làm chị em bạn dâu với Giai Tuệ a~.

Khoảng 11h trưa thì cô và Cao Tuấn cùng nhau ra về.

Phải nói hôm nay Ngọc Ân học được rất nhiều thứ, và đặc biệt là rất nhiều chuyện hay ho nha.

Vừa ra khỏi chung cư thì đã có một chiếc xe chắn ngay trước mặt cô.

Nhìn chiếc xe này thì cô liền biết là ai.

Cô đã từng ngồi lên đó rất nhiều lần sao mà không biết cho được.

Từ trên xe, một người đàn ông tao nhã bước xuống.

Nhìn anh bây giờ dường như đã gầy xọc đi rất nhiều nhưng vẫn không làm mất đi vẻ tuấn lãng vốn có.

Trước đây mỗi lần anh xuất hiện trước mặt cô thì Ngọc Ân đều vui vẻ, nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi rồi.

Nhìn đến anh ta thì lòng cô chỉ còn lại sự căm tức đến tột cùng.

Phải, anh ta chính là Trần Thanh Phong, anh trai của cô.

Nghĩ đến đó lòng cô tràn đầy tức giận.

Bây giờ anh ta đến đây để làm gì vậy chứ.

Cuộc sống của cô hiện tại đã yên ổn vậy mà anh ta tính đến quấy nhiễu nó hay sao chứ.

Nhìn khuôn mặt tràn đầy nỗi tức giận của Ngọc Ân, anh không khỏi đau lòng.

Từ khi nào mà cô gái thấy anh đều vui vẻ hát líu lo, lại có thể nhìn anh với ánh mắt còn hơn kẻ thù nữa.

Cũng phải thôi, làm sao cô có thể tha thứ cho một người anh trai đã làm tổn thương cô.

Thậm chí là bán rẻ cô cho người đàn ông khác khi đang tuổi mười tám đẹp đẻ của người con gái.

Anh nhấc một bước chân để tiến lại gần cô hơn, thì Ngọc Ân đồng thời cũng lui về một bước.

Điều đó làm cho Thanh Phong cảm thấy hụt hẫn.

Ánh ngước đôi mắt có chút buồn bã nhìn khuôn mặt của cô em gái nhỏ, đã lâu không gặp hình như cô còn béo hơn lúc trước thì phải.

Chắc là Cố Mạc đối xử với cô rất tốt đi.

- Cuộc sống của em dạo này thế nào.

- Rất tốt.

- Ừm, vậy là anh yên tâm rồi.

- Anh nói gì vậy?

Ngọc Ân nhíu mày khó hiểu.

Lúc nãy anh nói gì đó trong miệng mà cô nghe không rõ, nên đành hỏi lại.

Dù gì cũng không thể nào xem như người dưng.

Tình cảm anh em bao nhiêu năm đâu nói bỏ là bỏ được.

Chỉ một cái nhíu mày khó chịu của cô đã làm cho Thanh Phong đau lòng đến khó tả.

Trách ai được bây giờ, mọi lỗi lầm đều do anh mà ra.

Nếu anh không tong chết vị hôn thê của Cố Mạc, rồi sau đó dùng tiền mà ém vụ này xuống thì anh ta cũng không đến nỗi tức giận mà khiến gia đình lâm vào đường cùng.

Không muốn cô gái nhỏ cùng chịu khổ thì chỉ còn cách đó thôi.

Chắc cô sẽ không biết được đâu, nhubgw anh sẽ không nói sự thật, anh không muốn Ngọc Ân phải đau lòng.

Thà để cô đau một lần rồi thôi.

- Không có gì, chỉ là anh có một thỉnh cầu.

Ngọc An tức giận thật rồi.

Sao anh có thể dùng từ thỉnh cầu để nói với cô chứ.

Chỉ cần một tiếng xin lỗi thật tâm của họ thì cô sẽ cho qua hết mọi chuyện.

Nói cô yếu đuối cũng được, nhẹ dạ cũng được.

Cái cô muốn chính là một gia đình, chỉ cần họ không bao giờ làm thế với cô nữa thì Ngọc Ân sẵn sàng tha thứ.

Nhưng thứ cô nhận được chỉ là cái cuối đầu im lặng của họ.

Bây giờ thì sao, lời nói của Thanh Phong như muốn nói cô là kẻ vong ơn bội nghĩa, không có tình người, đặc biệt là tình thân.

Ngọc Ân không biết từ lúc nào mà bản thân lại trở nên nhỏ mọn ích kỷ đến như vậy.

Khi đứng trước mặt ngườ nhà của mình cô luôn không kìm được cảm xúc mà tức giận.

- Anh mới nói gì?

- Anh có một thỉnh cầu.

- Từ khi nào anh trai lại đi thỉnh cầu em gái mình vậy.

Nghe cô nói thế thì Thanh Phong ngỡ ngàng.

Cô vẫn còn xem anh là anh trai sao.

Niềm vui lan tỏa khắp khuôn mặt anh nhưng Thanh Phong phải kìm chế lại.

Hôm nay anh đến gặp cô thật sự là có điều quan trọng muốn nói.

- Hôm nay đến đây gặp em thật sự là có một chuyện quan trọng.

Nhìn khuôn mặt đột nhiên nghiêm túc của Thanh Phong mà cô không khỏi nghi hoặc.

Điều gì mà làm cho anh có thể lo lắng như vậy.

Cô cảm thấy có điều chẳng lành sắp xảy ra.

- Có chuyện gì anh cứ nói đi.

- Về chuyện của ba.

- Ba thế nào?

Nghe anh nói đến chuyện của ba thì cô sốt sắng hỏi.

Nếu ba không có chuyện gì thì anh hai cũng không đến đây để tìm cô.

- Hôm nay đột nhiên ba ngất xỉu đã được đưa đến bệnh viện.

Kết quả cho thấy ông ấy bị ung thư giai đoạn hai.

Nghe đến đây thì Ngọc Ân bàng hoàng, không biết từ khi nào nước mắt đã tuôn rơi ướt đẫm cả khuôn mặt của cô.

Sao có thể chứ, trước đây sống chung, cô thấy ba rất khỏe mạnh mà.

Không thể nói bệnh là bệnh được.

Nhìn thấy cô khíc, Thanh Phong nhanh chóng tiến đến lau đi những giọt nước mắt của cô.

Ngọc Ân nắm chặt tay Thanh Phong ngước đôi mắt long lanh ánh nước nhìn anh.

- Anh đưa em đến gặp ba đi.

Câu nói của cô như đỗ vụn ra.

Ngọc Ân đã cố gắng kìm chế cảm xúc của mình nhưng không thể.

Nếu Thanh Phong nói cho cô biết thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Nhìn cô em gái mình yêu thương nhất đang khóc mà anh đau lòng không thôi.

Tuy anh đã đoán được nói ra mọi chuyện sẽ khiến cô rất đau lòng nhưng Ngọc Ân có quyền được biết.

Nhưng có một chuyện anh không nói cho cô biết.

Đó là căn bệnh của ba sắp sang giai đoạn ba rồi.

Thời gian quả thật không còn nhiều nữa.

Tuy có tức giận nhưng anh biết Ngọc Ân sẽ không bỏ ba một mình đối mặt với căn bệnh đâu.

- Được, để anh đưa em đi

Nói xong cả hai cũng nhanh chóng leo lên xe mà chạy đi mất.

Thanh Phong không nghĩ cô sẽ dễ dàng thảo hiệp như vậy.

Nhưng cũng phải thôi, từ nhỏ cô là một cô gái biết yêu thương người.

Dù có chuyện gì thì cô cũng chấp nhận tha thứ.

Nhưng lần này anh không dám nhận sự tha thứ từ cô.

Ngồi trên xe được anh hai chở đi, Ngọc Ân không khỏi sốt sắn muốn gặp ba ngay lập tức.

Dù cho có chuyện gì xảy ra đi nửa thì nó cũng đã qua rồi.

Cái Ngọc Ân cần bây giờ la ba cô phải sống thật khỏe mạnh.

Chuyện quá khứ thì cứ để cho nó trôi qua đi.

Cô không chấp nữa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.