Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương-55




Chương 55: Người đàn ông ám chiến​

Trong bệnh viện.

Lam Y Nhiên ngồi dựa vào thành giường, mái tóc dài xõa xuống, đôi mắt cong cong, da thịt mịn màng trắng bạch cảm giác như trong suốt, cho dù là mặc đồng phục bệnh nhân, nhưng cô cũng xinh đẹp khiến người ta khó dời được ánh mắt.

"Còn muốn ăn không?" Lãnh An Thần xỉa một miếng táo, dịu dàng hỏi .

"Không!" Lam Y Nhiên chu miệng lên, làn môi đỏ tươi mang theo hấp dẫn, khiến người ta không nhịn được muốn tiến tới hung hăng cắn một hớp.

Bản tính đàn ông đều là động vật, Lãnh An Thần càng không phải là thiện nam, cúi đầu hôn xuống. . . . . .

"Thiếu gia! " Cửa phòng bệnh đúng lúc này bị đẩy ra, đi vào là Đỗ Vấn, khi nhìn thấy một màn này thì lập tức quay lưng lại, "Thật xin lỗi, tôi. . . . . ."

Bị cắt ngang chuyện tốt, Lãnh An Thần không vui cau mày, "Chuyện gì?"

Đỗ Vấn lúc này mới xoay người lại, cúi thấp mặt, "Thiếu phu nhân trở về, lão phu nhân kêu cậu về nhà."

Câu nói này vừa thốt ra, cánh tay Lãnh An Thần chợt căng thẳng, Lam Y Nhiên hoảng sợ túm chặt anh lại, đôi mắt lập tức dâng lên một tầng hơi nước thật mỏng, "A Thần. . . . . ."

Lãnh An Thần đau lòng ôm chầm lấy cô, hôn trên trán một cái, mặc dù lúc này cũng không cam lòng bỏ cô ở lại, nhưng lời của lão phu nhân cũng không thể làm trái, lần này anh về trước, đã chọc phải lão thái thái, thật sự nếu không về, sợ rằng người gặp nạn không chỉ là anh.

"Ngoan, tối nay anh đến với em. " Lãnh An Thần dùng sức kéo người phụ nữ ra, sau đó đứng dậy rời đi.

Khi Lãnh An Thần về tới nhà, mọi người đang dùng cơm, liếc nhìn người trên bàn, khi nhìn thấy Tô Hoa Nam thì tròng mắt đen của anh tối sầm lại, "Chú hai, cũng trở về rồi?"

"Ừ, " Giọng nói Tô Hoa Nam nhàn nhạt, ngay cả đuôi mắt cũng không nhấc lên.

Lãnh An Thần ngồi bên cạnh Đoan Mộc Mộc, cô lại xem anh như không khí, không nói, cũng không nhìn anh, anh biết cô còn đang tức giận.

"Bà xã, em mệt không? Anh đưa em lên lầu nghỉ ngơi." Sau khi ăn xong, Lãnh An Thần chủ động cầm tay Đoan Mộc Mộc, bộ dáng ra vẻ che chở thương yêu.

Giả dối như vậy khiến Đoan Mộc Mộc ghê tởm, "Không cần, tự tôi có thể."

"Cháu và Tiểu Thần lên một lượt đi." Lời của lão phu nhân mang theo thâm ý, Đoan Mộc Mộc muốn điên khùng.

"Ngủ ngon, bà nội." Lãnh An Thần nở nụ cười như như hồ ly, sau đó ôm sát người phụ nữ bên cạnh.

"Chờ một chút." Đúng lúc này, giọng nói của Tô Hoa Nam từ phía sau truyền đến, Đoan Mộc Mộc run lên.

Lãnh An Thần đã ôm lấy Đoan Mộc Mộc xoay người, "Chú hai, còn có việc sao?"

Ánh mắt Tô Hoa Nam rơi vào cánh tay Lãnh An Thần ôm chặt ngang hông Đoan Mộc Mộc, chợt lạnh đi mấy phần, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười xán lạn, "Mộc Mộc, hành lý vẫn còn ở trên xe anh."

Trong thoáng chốc, Đoan Mộc Mộc cảm giác bên cạnh có một cỗ lãnh khí bao trùm chính mình, cô chột dạ vén tóc, "Buổi chiều về đến nơi, vừa lúc gặp chú hai ở phi trường."

"Vậy sao?" Âm thanh Lãnh An Thần lạnh nhạt, "Thật là trùng hợp a!"

Tô Hoa Nam cũng cười nhạt, "Ai không đúng đây? Anh làm chồng mà còn không đi đón vợ mình, mà còn làm phiền tới chú hai, lần sau không nên như vậy!"

Trong không khí nhanh chóng dâng lên mùi vị khói thuốc súng. . . . . .

Nghĩ đến lời nói của Tô Hoa Nam lúc chiều, Đoan Mộc có chút sợ hãi, khi cô chuẩn bị mở lời, lão phu nhân đã nói trước, dập tắt trận lửa sắp bốc lên này, "Lần này là Tiểu Thần không đúng, Mộc Mộc không nên tức giận, các cháu đi nghỉ ngơi thôi."

"A ——" vừa vào cửa phòng, Đoan Mộc Mộc liền bị Lãnh An Thần đè trên ván cửa, sức lực quá lớn, khiến cô đụng vào cửa đau đớn, "Anh nổi điên làm gì?"

"Cô ở cùng với anh ta lúc nào? Có phải sau khi tôi đi, cô liền quyến rũ anh ta?" Giọng nói của Lãnh An Thần lạnh lẽo.

Nghe anh ta truy vấn, Đoan Mộc Mộc cảm thấy buồn cười, "Đúng thì sao? Lãnh tiên sinh anh quản được sao?"

Anh có thể vì người phụ nữ khác ném cô ở Đất khách quê người, thì có tư cách gì tới truy vấn cô và ai ở chung một chỗ?

Thật là buồn cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.