Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương-186




Chương 186: Tôi không nguyện ý​

Trong phòng bệnh, Lãnh An Thần nhìn sắc mặt cô gái trên giường giống như giấy trắng, quả đấm nắm vang dội khanh khách, hiện tại anh chẳng dám nhắm mắt, bởi vì vừa nhắm mắt, trước mặt hiện lên đều là bộ dạng Đoan Mộc Mộc máu me khắp người.

Thời điểm anh và Khang Vũ Thác vọt vào phòng dưới đất, Lãnh An Đằng đã hoàn toàn điên, cậu ta ngồi đó, trong ngực ôm Đoan Mộc Mộc máu me be bét khắp người, cặp mắt ngây ngô.

“Bác sĩ, lúc nào thì cô ấy có thể tỉnh lại?” Khang Vũ Thác thấy bác sĩ đẩy cửa tiến vào liền hỏi, hiện tại cô ngủ bất tỉnh, làm người ta lo lắng, Khang Vũ Thác thật sợ cô vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, bởi vì bác sĩ nói xương sọ gãy nghiêm trọng, đưa đến máu bầm lớn, mới có thể ngủ mê man như vậy.

Bác sĩ vạch mí mắt cô ra chiếu chiếu, lại nhìn huyết áp hạ cùng ghi chép nhịp tim của cô, mới nhìn hướng Khang Vũ Thác, “Tình huống hiện tại của bệnh nhân ổn định, theo lý thuyết nên tỉnh, về phần lúc nào thì tỉnh, vậy thì xem ý chí của bản thân cô ấy!”

“Đây là ý gì?” Lãnh An Thần không hiểu, kể từ sau khi Đoan Mộc Mộc bị thương, anh cảm giác suy nghĩ của mình giống như là ngắn đoạn, luôn theo không kịp nhịp.

“Trước khi bệnh nhân bị thương đã chịu đả kích rất lớn, chuyện này rất không có trợ giúp đối với chuyện cô ấy khôi phục, hơn nữa sẽ làm cho trong tiềm thức của cô ấy có tình trạng không muốn tỉnh lại.” Bác sĩ giải thích, giải thích thế nhưng khiến Lãnh An Thần rơi vào địa ngục.

Tất cả đều sẽ thành công, anh và cô sẽ hạnh phúc, cô thế nhưng biến thành như vậy!

Anh cảm thấy không thể nào tiếp thu được, tay lập tức đưa ra níu lấy cổ áo bác sĩ, “Không cần nói nhảm với tôi nhiều như vậy, tôi muốn cô ấy không có việc gì, tôi muốn cô ấy lập tức tỉnh lại!”

Anh như người điên, bác sĩ bị kéo cũng vô cùng khó chịu, cuối cùng nhìn sang Khang Vũ Thác bên cạnh nhờ giúp đỡ, anh ta tới ngăn Lãnh An Thần, hướng về phía bác sĩ nói tiếng xin lỗi, mới nhìn hướng Lãnh An Thần, “Bây giờ anh nổi điên có hữu dụng không?”

Lãnh An Thần chau chặt mày, nhìn về phía Khang Vũ Thác, “Cậu có ý gì?”

“Tôi có ý gì thì anh nên hiểu… Anh sớm biết tồn tại của Lãnh An Đằng, dù hắn lấy tên Lý Hạ Đằng để xuất hiện, anh cũng sớm tra ra được, bằng thủ đoạn của anh, anh đã sớm có thể khiến hắn biến mất, nhưng anh không có, anh tính toán gì?”

Khang Vũ Thác lên tiếng chất vấn, khiến Lãnh An Thần nhất thời không mở miệng được, sau đó anh ta còn nói, “Lãnh An Thần, người khác có thể không hiểu tâm tư của anh, nhưng tôi biết, anh chính là muốn nhìn dáng vẻ hắn nhếch nhác, anh muốn cho tất cả mọi người nhìn dáng vẻ anh cao cao tại thượng…”

Nói trúng tim đen, Lãnh An Thần đau nhói, anh chột dạ nhìn cô gái ngủ say trên giường, phủ nhận: “Không phải!”

Chỉ là anh mới nói hai chữ, liền bị Khang Vũ Thác cắt ngang, “Anh còn muốn phủ nhận?”

Lần này Khang Vũ Thác cả giận, anh ta lấy một tay đè Lãnh An Thần lên tường, “Anh biết rõ Lãnh An Đằng vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Mộc Mộc, anh còn để cho cô ra cửa, không phải anh phái người bảo vệ cô ấy sao? Chẳng lẽ đây chính là bảo vệ mà anh nói?”

Đối mặt với lời lẽ chất vấn, Lãnh An Thần cũng cảm thấy nói gì đều là dư thừa, rủ mí mắt xuống, không còn thói kiêu ngạo thường ngày, “Là tôi có lỗi với Mộc Mộc!”

Anh thừa nhận mình sơ ý, nhìn bề ngoài nắm trong tay tất cả, thậm chí ngay cả kết quả của bọn họ cũng thu xếp xong, nhưng chính là sơ sót tình yêu nồng cháy đầy biến thái của Lãnh An Đằng đối với Đoan Mộc Mộc.

Nghe anh nói có lỗi, Khang Vũ Thác càng cảm thấy giận sôi, “Anh còn có mặt mũi nói chuyện? Lãnh An Thần, cho tới nay tôi luôn coi anh như anh em mà đối đãi, cho nên dù tôi cũng yêu cô ấy, lại biết quan hệ của hai người, tôi vẫn lựa chọn buông tay, thế nhưng mấy năm qua anh xem bản thân mình đều đối xử với cô ấy thế nào? Nếu như đây chính là thứ anh có thể cho, vậy thì hiện tại tôi chính thức tuyên bố lại lần nữa với anh, anh không có tư cách yêu cô ấy, sau này tôi sẽ phụ trách cuộc sống của cô ấy, dẫu cho cô ấy bất tỉnh, cứ ngủ như vậy, tôi cũng sẽ chăm sóc cô ấy, mà anh không còn có tư cách…”

Tình ý của Khang Vũ Thác đối với Đoan Mộc Mộc, Lãnh An Thần vẫn biết, nhưng nghe anh ta nói ra như thế, anh nhất thời sợ hãi, tay lập tức nâng lên, níu lấy cổ áo Khang Vũ Thác, “Cậu đừng mơ tưởng, cô ấy là vợ tôi.”

“Ha ha!” Khang Vũ Thác tuôn ra tràng cười lạnh, “Lãnh An Thần, tôi thấy anh không chỉ mất trí nhớ, còn bị chứng mau quên… Đừng quên, hai người đã ly hôn.”

Hai chữ ly hôn giống như là cây dao cắm vào lồng ngực Lãnh An Thần, tròng mắt anh chợt tối sầm lại: “Vậy cậu cũng đừng mơ tưởng!”

“Vậy sao?” Khang Vũ Thác ngăn tay Lãnh An Thần, “Vậy chúng ta hãy mỏi mắt mong chờ.”

Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám khiêu khích anh, nhưng thời điểm Khang Vũ Thác thật làm như vậy, Lãnh An Thần mới phát hiện ra trừ sợ, mình căn bản không có lực đánh trả, nhưng anh thật không cam lòng.

“Nhưng cô ấy yêu tôi!” Lãnh An Thần ấp úng phun ra mấy chữ này, mà nghe nói như thế, Khang Vũ Thác chỉ lắc đầu.

“Cũng bởi vì cô ấy yêu anh, cho nên anh mới dám không chút kiêng kỵ tổn thương cô ấy, anh căn bản không xứng có được tình yêu của cô ấy!” Khang Vũ Thác gầm nhẹ.

Lãnh An Thần nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mắt, cảm giác vô lực làm anh nói không ra lời, nhưng Khang Vũ Thác tựa như chiến sĩ đánh thắng, tiếp tục ép chặt, “Bây giờ anh nói cho tôi biết, anh có yêu cô ư?”

“Tôi yêu!” Lần này Lãnh An Thần trả lời không chút chậm trễ, tuy nhiên nó đổi lấy Khang Vũ Thác khinh bỉ cười nhạo.

“Yêu, anh còn có mặt mũi nói cái chữ này ư? Bây giờ ngày ngày anh ở chung một chỗ cùng Tần Quỳnh kia, vì cô ta, ngay cả người vợ kết tóc với mình cũng không cần, anh còn dám nói yêu? Lãnh An Thần, anh không phải là mất trí nhớ sao? Như vậy tôi có thể rõ ràng nói cho anh biết, ở trên thế giới này, anh chỉ yêu một người, người đó chính là bản thân anh!”

“Không phải vậy!” Lãnh An Thần phủ nhận, “Khang Vũ Thác, cậu có thể chỉ trích tôi, nhưng cậu không có tư cách phủ nhận tình yêu của tôi đối với cô ấy!”

Anh chỉ hướng cô gái trên giường, nhưng không có chú ý tới, khóe mắt cô có lệ đang lặng lẽ chảy xuống.

“Tôi yêu cô ấy, bởi vì yêu cô ấy, cho nên tôi mới không tiếc bất cứ giá nào san bằng chướng ngại vật trên con đường tình yêu của chúng tôi, tôi sai ư? Nếu quả thật sai, sai lầm là vì quá yêu cô ấy!” Giọng Lãnh An Thần bao hàm đầy đau thương.

Khang Vũ Thác thở dài một tiếng, hình như là hoàn toàn thất vọng đối với Lãnh An Thần, “Nếu như đây chính là yêu mà anh hiểu, vậy cái giá anh yêu thật quá đắt, cô ấy muốn không nổi, anh biết không? Mỗi khi anh và Tần Quỳnh ở chung một chỗ thân thiết, lòng cô ấy có tư vị gì? Nếu đổi lại là anh thì anh chịu đựng như thế nào? Anh chưa bao giờ suy nghĩ thay cô ấy, anh một mực nói tốt cho cô ấy, nhưng rốt cuộc cô ấy có tốt hay không, anh có từng xem thấy hay không?”

“Lãnh An Thần, cho dù anh có yêu cô ấy thì tình yêu đó cũng là ích kỷ, ti tiện…” Nói xong lời cuối cùng, Khang Vũ Thác gầm nhẹ.

“Không, tôi không phải, tôi sẽ chứng minh cho cậu xem!” Lãnh An Thần nói xong nhanh chân đi ra phòng bệnh, hiện tại anh cần bình tĩnh, Khang Vũ Thác nói lời này mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng vẫn khiến anh đau nhói.

Xe một đường chạy nhanh đến bờ sông, gió sông Trường Giang lạnh lẽo thổi rối loạn tóc anh, anh cũng chẳng thèm quan tâm, nhìn mặt sông dậy sóng, bên lỗ tai anh nhớ lại lời Khang Vũ Thác nói, còn có từng ly từng tý chuyện giữa anh và Đoan Mộc Mộc.

Càng ngày càng nhiều hình ảnh chất đống, cuối cùng ngưng tụ thành một hình ảnh, đó chính là Đoan Mộc Mộc dùng ánh mắt lạnh lẽo tiêu điều nhìn anh, không hề nói một chữ, nhưng anh biết ở trong đó đều là tố cáo, tố cáo anh.

Thật ra thì sau khi anh mất trí nhớ, anh tổn thương cô rất nhiều, đầu tiên là quên mất cô, ở chung một chỗ với Tần Quỳnh, sau đó là ly hôn, cuối cùng là tổn thương đáng sợ.

“Thật xin lỗi, Mộc Mộc, thật xin lỗi…” Anh khổ sở thì thầm, nhưng âm thanh kia trong nháy mắt liền bị gió sông thổi tán, hình như ngay cả trời cao cũng không chịu tha thứ cho lỗi lầm của anh.

***

“An Thần, anh trở lại!” Ở nhà cơ hồ trông mòn con mắt, Tần Quỳnh nghe được tiếng động cơ xe liền không kịp chờ đợi vọt ra khỏi phòng khách.

Người đàn ông bước xuống xe thấy bóng dáng nhào về phía mình, khẽ cau mày, nhưng vẫn vững vàng tiếp nhận cô ta, “Sao lại ra làm gì? Không phải bác sĩ bảo em ít đi ra ngoài sao?”

“Em nhớ anh lắm!” Khuôn mặt Tần Quỳnh chôn ở trong ngực Lãnh An Thần, cô gái nhỏ yêu kiều xinh đẹp, nhưng rơi vào trong mắt Lãnh An Thần lại là phiền não, có điều anh không thể biểu hiện ra.

Còn có hai ngày, kế hoạch của anh sẽ thành công rồi, cho nên anh phải chịu đựng!

Nắm ở hông cô ta, Lãnh An Thần mang theo cô ta đi vào trong biệt thự, vừa đi vừa dặn dò, “Không nên ra ngoài, bên ngoài gió lớn, thể chất của em yếu, nếu bị cảm thì làm thế nào? Vậy sao làm cô dâu của anh.”

Hai chữ cô dâu khiến gương mặt Tần Quỳnh hạnh phúc, “An Thần, đến bây giờ em cũng không dám tin tưởng đây là sự thực.”

“Đứa ngốc, đây đương nhiên là thật.” Lãnh An Thần ngồi vào trên ghế sa lon, tay buông lỏng cô ta, sau đó hỏi: “Hôm nay người tiệm áo cưới đến chứ?”

“Ừm!” Tần Quỳnh gật đầu, “Áo cưới thật là xinh đẹp, em rất thích.”

Lãnh An Thần kéo khóe môi, cố gắng nặn ra nụ cười tự nhiên, “Tôi còn lo lắng em sẽ không thích chứ?”

“Không.” Tần Quỳnh ôm cổ anh, “An Thần, chỉ cần là anh cho em, em đều thích.”

Cô ta dán anh rất gần, gần đến môi sắp dính lên anh, nhưng giờ phút này ngay cả tâm tư có lệ Lãnh An Thần cũng không cho cô ta, mạnh mẽ đưa tay kéo cô ta ra, “Anh đi tắm.”

“An Thần…” Nụ cười trên mặt Tần Quỳnh nguội lạnh khi anh cự tuyệt, bọn họ một ngày không thấy, anh căn bản nói chưa được mấy câu với mình đã đi tắm, cô ta dĩ nhiên cảm thấy anh đang né tránh mình, trái tim không khỏi mất mác.

Song bước chân của Lãnh An Thần cũng không có bởi vì cô ta kêu mà dừng lại, anh cũng không quay đầu lại chạy thẳng lên trên lầu.

Trong phòng tắm, Lãnh An Thần điều chỉnh nước lớn nhất, liều mạng cọ rửa mình, hình như chỉ có như vậy, tim anh mới có thể khá hơn một chút, vào lúc nghe Khang Vũ Thác chỉ trích, anh càng cảm thấy thật có lỗi với Đoan Mộc Mộc.

Đúng vậy, nếu giờ phút này đổi thành Đoan Mộc Mộc ở chung một chỗ cùng người đàn ông khác, cho dù là diễn trò, anh cũng sẽ điên, anh thế nhưng lại cưỡng ép cô tiếp nhận sự thật mình và Tần Quỳnh đi chung với nhau, anh thật khốn kiếp.

Bịch bịch!

Hai quả đấm đánh vào trên tường, đau trên tay cũng không thể hóa giải trong lòng anh, nhắm mắt lại, anh vô lực ngã tựa vào trên gạch men sứ lạnh lẽo, hiện tại anh chỉ có một tâm nguyện, đó chính là Đoan Mộc Mộc tỉnh lại bình an vô sự.

Kế hoạch của anh phải có cô mới hoàn mỹ, cho nên cô không thể vắng mặt.

Đêm đã khuya, Lãnh An Thần ngáp một cái, vừa muốn đứng dậy, liền nghe tiếng gõ cửa, ánh mắt của anh thu lại, nhìn cửa, chốc lát mới nói một chữ, “Vào!”

“An Thần, anh đi ngủ sớm một chút, ngày ngày thức đêm như vậy sao được?” Tần Quỳnh đi tới, trong tay bưng ly sữa bò.

Anh lắc đầu, nơi cổ phát ra tiếng xương cốt khanh khách, “Anh đem chuyện cần gấp xử lý xong, sau khi kết hôn xong chúng ta đi hưởng tuần trăng mật.”

Tần Quỳnh nghe nói như thế, lập tức như mở cờ trong bụng, “An Thần, anh đối với em thật sự là quá tốt!” Nói xong, cô ta áp tới.

Cô ta chỉ mặc váy ngủ sợi tơ tằm mỏng manh, màu hồng, đường cong uyển chuyển như ẩn như hiện, thời điểm cô ta dán lên anh, Lãnh An Thần có thể cảm thấy, trong áo ngủ căn bản là khoảng không.

Rõ ràng hơn một tháng anh không đụng phụ nữ, nhưng không biết tại sao đối mặt với Tần Quỳnh thì anh hoàn toàn không có biện pháp phản ứng, giống như anh đánh mất chức năng của đàn ông.

Tần Quỳnh vỗ tay mảnh khảnh trên mặt anh, “An Thần, anh gầy đi, em rất đau lòng!”

Cô ta ân cần là giả, dẫn dụ là thật, Lãnh An Thần biết rõ lòng dạ, chỉ là khi anh vừa định lấy tay cô ta ra thì tay cô ta lại di chuyển qua ngực anh, vuốt cơ ngực ấm nóng, “An Thần…”

Thanh tuyến yểu điệu lập tức đổi giọng, ngay cả hô hấp cũng gấp gáp, điều này đại biểu cái gì, Lãnh An Thần dĩ nhiên biết, kể từ lúc anh vào đây ở, cô ta đã không chỉ một lần ám hiệu với anh, những đều bị anh lấy thân thể cô ta không tốt để ngăn cản.

“Tần Quỳnh, đừng như vậy!” Anh nắm lấy bàn tay cô ta đưa vào bên trong áo anh.

“An Thần, chúng ta sắp thành vợ chồng rồi, anh không thể vẫn không động vào em!” Cô ta cắn môi, mặt xấu hổ.

Anh khẽ giương đuôi lông mày, “Đúng vậy, chúng ta sắp thành vợ chồng rồi, cũng không kém hai buổi tối nữa, để đến đêm tân hôn chẳng phải là tốt hơn?”

Mặc dù Tần Quỳnh muốn phản bác lời anh nói, nhưng cảm giác anh không chịu đụng mình, khiến cô ta thấy không thực tế, “An Thần, em không muốn đợi thêm nữa, em cảm giác tâm tình bất an!”

Nói xong, cô ta nắm tay anh ấn về phía nhô ra trước ngực cô ta, “Anh sờ nó xem, nó nhảy lên vì sợ!”

Ngực Tần Quỳnh rất lớn, một tay anh cơ hồ cầm không được, đều nói đàn ông thích cô gái ngực lớn, nhưng Lãnh An Thần lại không phải như vậy, giờ phút này, anh không khỏi nhớ tới Đoan Mộc Mộc đẫy đà, không nhỏ cũng không phải là rất lớn, vừa vặn là bàn tay anh, mỗi lần nắm, giống như là nắm lòng cô.

Lãnh An Thần mạnh mẽ rút tay, sau đó nắm chặt lấy bả vai Tần Quỳnh, tròng mắt đen sâu không thấy đáy sáng quắc nhìn cô ta, càng giống như là thẩm vấn, “Em vội cái gì? Lễ đường kết hôn đã định tốt, thiệp mừng cũng phát, áo cưới cũng đưa tới, bây giờ là vạn sự sẵn sàng, còn thiếu hôn lễ… Nếu em nhất định cho là chúng ta lên giường mới khiến em cảm thấy an tâm, hay em đang khảo nghiệm anh, mà anh chỉ muốn đem thứ tốt đẹp nhất đó hưởng dụng vào thời khắc tốt đẹp nhất!”

Giọng nói này, câu chữ khiến Tần Quỳnh nói không ra một chữ, nhưng là cô ta thật sự hoảng hốt, không nói ra tại sao? Lễ kết hôn càng gần, lòng cô ta lại càng không an tĩnh, cảm giác có chuyện sẽ xảy ra.

“Đi ngủ đi, bác sĩ nói em không thể thức đêm, hơn nữa cô gái thức đêm sẽ không tốt cho da, đến lúc đó em không hy vọng anh cưới cô dâu gấu mèo chứ?” Lãnh An Thần đổi ngữ điệu, lại làm hòa hoãn không khí căng thẳng.

Tần Quỳnh đành phải từ trước mặt lui ra, sau đó chỉ chỉ sữa tươi trên bàn, “Anh nhớ phải uống đó!”

Anh gật đầu một cái, đưa tay bưng tới, sau đó Tần Quỳnh còn nói, “Không nên quá muộn, cũng đi ngủ sớm một chút!”

“Ừm!” Anh đồng ý.

Cửa thư phòng bị đóng lại, mặt Lãnh An Thần cũng trầm xuống, nhìn cửa trống không, anh không khỏi khẽ hỏi, Lãnh An Thần ơi Lãnh An Thần, ban đầu sao mày lại yêu cô gái thế này chứ?

Hai ngày sau.

Một thân lễ phục màu trắng, Lãnh An Thần giống như hoàng tử từ trên trời giáng xuống, hôm nay anh là chú rễ, cho nên cực kỳ bắt mắt, có điều trên mặt anh không nhìn ra chút vui sướng, thậm chí lại quá mức nặng nề.

Anh đi tới một phòng yên tĩnh, bấm điện thoại của Đỗ Vấn, “Như thế nào? Cô ấy tỉnh chưa?”

Hôm nay là ngày anh và Tần Quỳnh kết hôn, cũng là một ngày trọng đại trong kế hoạch diễn tuồng của anh, nhưng một nhân vật chính trong đó vẫn còn đang ngủ say bất tỉnh.

“Chưa!” Âm thanh Đỗ Vấn thật thấp truyền đến, khiến Lãnh An Thần tuyệt vọng nhắm mắt lại.

“Bác sĩ nói thế nào?” Lãnh An Thần lại hỏi.

“Phu nhân cũng không có dấu hiệu thức tỉnh.” Đỗ Vấn nói khiến tim Lãnh An Thần hoàn toàn ngã vào đáy cốc, kỳ thực mấy ngày nay anh không ngừng hỏi cô khi nào thì tỉnh lại, nhưng rõ ràng bác sĩ nói cô không sao, vì cớ gì không thấy cô mở mắt, giống như cô cố ý tránh né anh.

Đỗ Vấn không nghe được Lãnh An Thần đáp lại, lại cẩn thận hỏi một câu, “Hôn lễ làm thế nào?”

Lãnh An Thần chậm rãi mở mắt ra, tròng mắt đen phát ra một tia lạnh lẽo, “Tiếp tục!”

Đối với quyết định này, Đỗ Vấn vẫn còn có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn giữ quy củ trả lời, “Được, tôi biết rồi!”

Cốc cốc ––

Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, Lãnh An Thần thu hồi điện thoại di động bỏ vào túi, “Vào đi!”

Quay đầu lại, chống lại ánh mắt người tới, hẳn là Khang Vũ Thác, “Sao cậu lại tới đây?” Đối với sự xuất hiện của anh ta, Lãnh An Thần rất là bất ngờ.

Khang Vũ Thác không nói hai lời, đi lên liền huơ quyền, lần này Lãnh An Thần lại chặn lại, “Hôm nay tôi là chú rể, cậu đánh tôi nở hoa, tôi gặp người thế nào?”

Anh cười, nhưng Khang Vũ Thác nhìn lại muốn giết người, “Lãnh An Thần, anh *** không phải là người, Đoan Mộc Mộc còn nằm ở trong bệnh viện, anh lại muốn kết hôn? Không phải anh nói yêu cô ấy ư? Đây chính là yêu sao?”

Lãnh An Thần đẩy Khang Vũ Thác ra, sau đó động tác ưu nhã ngồi vào một bên ghế sa lon nghỉ ngơi, “Tôi kết hôn, không phải vừa vặn cho cậu cơ hội à? Cậu nên vui mừng mới đúng, Vũ Thác, cậu không nên biểu hiện thế này.”

Không sai, Lãnh An Thần kết hôn, hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ của Đoan Mộc Mộc, Khang Vũ Thác anh có thể quang minh chính đại theo đuổi cô yêu cô, nhưng vừa nghĩ tới Đoan Mộc Mộc chấp nhận tất cả vì người đàn ông trước mắt này, anh lại không cam lòng thay cô.

“Bớt nói nhảm cho tôi nhờ, tôi hỏi anh, hôm nay anh không thể không kết hôn sao?” Khang Vũ Thác lại ép hỏi.

Lãnh An Thần nhìn anh ta một cái, ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ, sau đó trả lời, “Không thể không kết hôn!”

“Vậy anh chớ hối hận!” Khang Vũ Thác nắm chặt quả đấm, cuối cùng giận dữ rời đi.

Cửa phòng bị đóng rung trời, Lãnh An Thần cong khóe môi, nhẹ nhàng nói, “Vũ Thác, nửa giờ sau, cậu sẽ hiểu rõ tôi làm như vậy là vì cái gì.”

Thảm đỏ dưới chân quanh co, dẫm lên trên giống như giẫm vào đám mây, Tần Quỳnh nhìn bóng dáng đứng nghiêm cách đó không xa, người đàn ông giống như thiên thần, trái tim lại cuồng loạn.

Cô ta muốn gả cho anh, thật phải gả rồi!

Đây không phải là mộng, từ buổi sáng đến bây giờ cô ta cấu mình nhiều lần, lòng bàn tay cơ hồ bị cấu rách, mà bây giờ cô ta rốt cuộc nghênh đón giờ khắc này.

Khúc nhạc kết hôn du dương giống như là âm nhạc êm tai nhất cõi đời này, phối hợp bước chân thướt tha của cô ta, vô số truyền thông nháy đèn về phía cô ta, cô ta giống như là nữ vương được nâng lên đỉnh thế giới, bị chú ý!

Hôn lễ lam rất long trọng, cơ hồ là muốn hướng toàn thế giới tuyên bố, mới đầu đối với cách anh làm, cô ta còn chưa tin, cho tới hôm nay tận mắt chứng kiến, Tần Quỳnh mới hoàn toàn tin.

Cô ta không ngờ anh còn có thể yêu mình như thế, cư nhiên làm hôn lễ long trọng!

Tay cô ta chợt ấm áp, mới phát giác mình đã đi tới trước mặt anh, anh trước tiên nắm mình, lúc này giọng Mục Sư vang lên, đọc Thánh kinh, nhưng đọc cái gì, Tần Quỳnh căn bản không nghe lọt, hiện tại bên tai cô ta tất cả đều là nhịp tim của mình, trong mắt tất cả đều là người đàn ông hoàn mỹ như thiên thần bên cạnh.

“Tiểu thư Tần Quỳnh, con có nguyện ý gả cho Lãnh An Thần tiên sinh, bất luận nghèo khó giàu có, tật bệnh tai nạn, cũng sẽ không xa không rời hầu ở bên cạnh anh, một đời một thế không?”

Lúc giọng Mục Sư chủ cưới vang lên thì tim cô ta vẫn còn đập mạnh và loạn nhịp, cho đến lúc Lãnh An Thần thoáng dùng sức nắm cô ta, cô ta mới hồi hồn, vội vàng trả lời, “Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý!”

Trả lời như vậy, nhất thời làm dưới hội trường cười to, mà cô ta trừ ngượng ngùng, chính là hạnh phúc, bởi vì cô ta rốt cuộc chờ đến giờ khắc này.

Giọng Mục Sư vang lên lần nữa, lần này là hỏi Lãnh An Thần, “Lãnh An Thần tiên sinh, con có nguyện ý cưới Tần Quỳnh tiểu thư làm vợ, bất luận nghèo khó giàu có, tật bệnh tai nạn, cũng sẽ không xa không rời hầu ở bên cạnh cô, một đời một thế không?”

Nháy mắt, trên giáo đường nghìn người lập tức an tĩnh lại, cơ hồ rơi một chiếc châm cũng có thể nghe thấy tiếng vang, tất cả mọi người nín thở chờ câu trả lời của anh, mà tim Tần Quỳnh càng thêm cắm ở trong cổ họng, hình như lúc nào cũng có thể nhảy ra.

Một giây, hai giây, ba giây…

Theo thời gian trôi qua từng giây, nhưng người bên cạnh không mở miệng giống như là im bặt, mà người chờ dưới đài hình như mất kiên nhẫn, vì vậy nhỏ giọng bàn luận xôn xao, lúc này, Tần Quỳnh chỉ cảm thấy da đầu căng lên, bất an lớn dần, vội vàng nhỏ giọng kêu lên, “An Thần, An Thần…”

Cô ta vừa gọi, Lãnh An Thần cuối cùng có phản ứng, anh quay đầu nhìn về phía cô ta, giờ phút này đôi mắt anh quá tối, hai mắt tựa như cái giếng sâu, để cho cô ta căn bản không xem rõ, Tần Quỳnh biết mình không nhìn thấu anh, nhưng giờ phút này, bị anh nhìn như vậy, cô cảm giác bị vạch trần lộ nguyên hình.

Cô ta hốt hoảng không thôi, âm thanh run rẩy nhỏ giọng nhắc nhở, “An Thần, anh trả lời đi, Mục Sư đang hỏi anh đấy!”

Cô ta vừa dứt lời, liền nhìn thấy khóe môi anh khẽ nhếch, “Anh biết rõ!”

Rốt cuộc nghe được anh mở miệng, Tần Quỳnh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chỉ là giọng điệu này còn chưa có chạm đất, cũng cảm thấy tay vẫn nắm chặt mình đang dần buông ra, vào lúc cô ta cho rằng đây là ảo giác của mình, cúi đầu nhìn lên, Lãnh An Thần bỗng lên tiếng, âm thanh rất lớn, vang dội, cơ hồ làm kinh sợ tất cả âm thanh trong giáo đường ––

“Tôi không nguyện ý!”

Thân thể Tần Quỳnh vốn mỏng manh yếu đuối nhất thời lảo đảo lui về phía sau, cô ta nghe lầm ư?

“An Thần…”

Cô ta vừa muốn há mồm, liền nhìn thấy trên mặt người đàn ông trước mắt không có dịu dàng, thay thế bằng căm hận ghét bỏ vô cùng, mà ngón tay anh đâm chóp mũi cô ta, lời nói tàn khốc lạnh lùng, “Tôi sẽ không lấy cô gái này, coi như cô gái toàn thế giới đều chết sạch, tôi cũng sẽ không lấy cô ta!”

Oanh ––

Tần Quỳnh chỉ cảm thấy có dòng máu trào lên từ ngực, sau đó xông ra cổ họng, cô ta hé miệng, máu lập tức phun ra ngoài, văng tung tóe đến trên người Lãnh An Thần…

Trong phút chốc, lễ phục trắng như tuyết bị nhuốm đỏ, chói mắt ––


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.