Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương-144




Chương 144: Cùng nhau vào ở bệnh viện​

Lãnh An Thần, tên khốn kiếp này!

Đoan Mộc Mộc vừa thẹn vừa cáu, giơ tay lên muốn hướng về phía anh đánh qua, chỉ là tay anh mau hơn ngăn lại ở giữa không trung, hơn nữa anh thoáng dùng sức, Đoan Mộc Mộc liền bị anh túm vào trong ngực, trong khoảnh khắc, cô an vị trên đùi của anh, hai tư thế nhất thời mập mờ vô cùng.

4 năm rồi, hai người lần đầu tiên cách gần như vậy, nhịp tim của Đoan Mộc Mộc chợt gia tốc…

Hơi thở quen thuộc, vòng ôm trong ngực ấm áp, còn có nhiệt độ nóng người, đã từng vô số lần xuất hiện trong mộng, giờ phút này không ngờ biến thành thực tế, có một dòng nhiệt dịch không cần ức chế xông lên hốc mắt.

“Buông em ra, anh buông ra!” giọng nói của cô khẽ nghẹn ngào.

Lãnh An Thần thế nào cam lòng buông ra?

4 năm rồi, anh cảm giác chỉ có thể ôm cô như vậy ở trong mộng, giờ phút này chân thực như thế, nhuyễn ngọc trong ngực, anh nhất định sẽ không buông tay.

Cô càng giãy dụa, anh ôm càng chặt, cơ hồ siết làm cô hít thở không thông, Đoan Mộc Mộc chỉ có cảm giác hô hấp cũng biến lớn, mà anh cũng là, cô giãy dụa trên người anh như vậy, lại không biết uốn éo nổi lên dục vọng anh liên tiếp đè nén bốn năm nay.

“Chớ lộn xộn!” Anh cảnh cáo cô, giọng nói đã khàn khàn.

Anh sợ cô cử động nữa, anh sẽ thật không khắc chế được hiện tại liền muốn cô.

Chính là không thể, 4 năm rồi, giữa bọn họ có quá nhiều cách trở, sự lỗ mãng của anh chỉ hù được cô, hơn nữa, anh cũng không muốn để cho cô cho là mình chỉ có dục vọng nguyên thủy với cô.

Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy phía sau cổ truyền tới hơi thở nóng, giống như nước lồng bồng mở ra, cô không phải cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện tình, này đại biểu cái gì, cô chắc chắn hiểu.

“Buông em ra!” Nhưng hai người dán chặt như vậy khẳng định là không được, huống chi cô cảm thấy địa phương đè ép phía dưới đang biến hóa, vậy là cái gì, cô dĩ nhiên hiểu, mặt không khỏi đỏ bừng.

“Vậy em đem cháo uống!” Anh mượn cơ hội mở miệng.

Đoan Mộc Mộc vừa định lắc đầu, liền nghe anh trầm thấp nói, “Nếu như em yêu thích anh dùng miệng đối miệng cho em ăn, anh cũng không có ý kiến.”

Nhìn khóe môi anh cười xảo trá, Đoan Mộc Mộc không khỏi nghĩ đến sói xám lớn, 4 năm rồi, người đàn ông này ác tính thế nhưng một chút cũng không thay đổi.

Cô giận dữ nhìn anh chằm chằm, bộ dạng cực kỳ đáng yêu, một đôi mắt đen giống như kim cương đen thượng hạng, lông mi trên dưới càng giống như chổi lông, cọ lòng anh ngứa ngáy.

“Em không phải trả lời, chính là đại biểu em thích anh cho em ăn?” Cô rõ ràng đang tức giận, nhưng anh nhưng thế lại cố ý vặn vẹo, thậm chí còn múc muỗng cháo bỏ vào trong miệng, sau đó hướng về phía cô.

Kiên quyết không cần!

Đoan Mộc Mộc lập tức che miệng, bộ dạng cô như vậy cực kỳ giống Tiểu Đường Tâm mỗi lần ngã bệnh uống thuốc.

Lãnh An Thần cũng đã biết, trong phút chốc, lòng mềm xuống, anh kéo tay của cô ra, bất đắc dĩ nói một tiếng, “Không trách được nha đầu kia đúng là như vậy, thì ra là học theo em.”

Đoan Mộc Mộc sững sờ, Lãnh An Thần đã đem cháo đưa tới, “Đem cháo uống.”

Uống dĩ nhiên có thể, nhưng cô không muốn tư thế này.

“Anh để em xuống” Cô ra điều kiện.

Anh rất muốn đặt cô, nhưng thật không bỏ được, “Em uống, anh liền để!”

Anh bắt đầu trổ tài vô lại.

“Anh không để, em liền không ăn!” Đoan Mộc Mộc cũng cố chấp.

“Vậy anh không ngại cho em ăn” Cái chữ đó, anh cắn đặc biệt nặng, hình như là cố ý nhắc nhở.

Đoan Mộc Mộc cả kinh, mặc dù rất muốn né anh, nhưng cô biết, mình đối kháng người đàn ông này, nếu như anh thật muốn làm như vậy, cô cũng không có biện pháp.

Hung hăng lườm anh một cái, cô giận dỗi nâng bát lên, chỉ là vừa muốn uống, chợt cảm giác thân thể ôm mình mãnh liệt run lên, cháo cùng bát thiếu chút nữa rơi xuống từ trong tay Đoan Mộc Mộc.

Cô cho là anh ra vẻ, quay đầu lại vừa muốn mắng anh, lại phát hiện sắc mặt của anh trắng bệch, trên mặt mang theo khổ sở.

“Anh…anh làm sao vậy?” Lời nói ân cần không khỏi hỏi ra lời.

Lãnh An Thần chỉ cảm thấy trong dạ dày có cái tay đang lật khuấy, chốc lát, cái trán có mồ hôi lạnh rỉ ra, chỉ là không đợi anh mở miệng, một cỗ đau cũng từ bụng tràn lên…

“Thật là đau!” Bát từ trong tay của cô rơi xuống, cháo dội trên mặt thảm.

Hai người cũng đau uốn éo thành một đoàn, sắc mặt càng ngày càng khó coi, Lãnh An Thần dù sao vẫn là đàn ông, mặc dù trong bụng khó nhịn, nhưng anh tốt hơn so với Đoan Mộc Mộc, anh run rẩy lấy điện thoại di động ra, bấm mã số, chỉ là lời nói còn chưa ra khỏi miệng, liền bị lại một cổ đau kéo tâm kéo phổi hành hạ ngất đi.

“Lãnh, An, Thần…” Đoan Mộc Mộc gian nan kêu tên của anh, vươn tay muốn nói gì, nhưng tay còn không có chạm được mặt của anh, cô chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, thế giới lâm vào bóng tối vô biên.

Khi Lãnh An Thần tỉnh lại, mình nằm trong bệnh viện, bốn phía trắng như tuyết, toàn thân của anh giống như hút khô, giơ tay lên cũng cảm thấy cố hết sức.

“Tổng tài, ngài đã tỉnh?” Đỗ Vấn tiến lên, bốn giờ trước, anh nhận được điện thoại của Lãnh An Thần, chỉ là anh một chữ cũng không nói liền ngất đi, cũng may trong bệnh viện có người coi chừng, lúc ấy anh cũng bảo người ta vọt vào gian phòng, mới phát hiện bọn họ đều trúng độc.

“Cô ấy đâu?” Lãnh An Thần mở miệng, giọng nói khàn khàn, trong cổ họng đau rát.

Đỗ Vấn biết anh hỏi ai, vội vàng trả lời, “Thiếu phu nhân ở phòng bệnh sát vách, cũng đã cấp cứu, xin tổng tài yên tâm.”

Nghe nói như thế, thần kinh căng thẳng của Lãnh An Thần rõ ràng buông lỏng xuống, nhưng tròng mắt đen lại nhìn chằm chằm Đỗ Vấn, anh biết đây là ý gì, Đỗ Vấn tiếp tục nói, “Ngài và thiếu phu nhân đều là ngộ độc thức ăn.”

Trúng độc?

Hai chữ này giống như nhớ chùy khiến máu Lãnh An Thần chảy gia tốc.

“Là cháo có vấn đề” Đỗ Vấn lại bổ sung, bởi vì chuyện trọng đại, hơn nữa còn liên lụy đến Lãnh thị, Đỗ Vấn còn chưa dám báo cảnh sát, “Hiện trường tôi đã bảo người phong khóa, ngài xem, có muốn báo cảnh sát hay không?”

Tròng mắt đen của Lãnh An Thần khi nghe xong lời này, giống như ngâm mực đậm, mặc dù anh hiện tại rất suy yếu, nhưng lộ ra lãnh khí kinh người.

“Tổng tài, ngài bây giờ không nên tức giận, hơn nữa bác sĩ giao phó trong vòng 24 giờ không thể uống nước… Chuyện này tôi sẽ xử lý!” Đỗ Vấn đi theo Lãnh An Thần nhiều năm, tất cả mọi chuyện anh đều biết được không sai biệt lắm.

Lãnh An Thần không nói lời nào, vẫn luôn trầm mặc, thật ra khiến Đỗ Vấn có chút đắn đo, thật lâu, chỉ thấy anh vươn cánh tay, ý bảo Đỗ Vấn đỡ lên, nhìn anh muốn xuống giường, Đỗ Vấn vội vàng ngăn cản, “Ngài bây giờ không thể lộn xộn.”

“Tôi đi xem cô ấy!” Lãnh An Thần mở miệng.

Đỗ Vấn biết tính khí của Lãnh An Thần, cũng không ngăn cản, dìu anh đi tới phòng bệnh của Đoan Mộc Mộc, mà tình hình của cô xem ra còn nặng hơn anh rất nhiều, vẫn ngủ không có tỉnh, trên người hình như cắm rất nhiều cái ống hơn so với anh, thậm chí còn truyền dưỡng khí.

“Kêu bác sĩ tới đây” Tay Lãnh An Thần chống trên cửa cách ly, phía trên nổi gân xanh.

Thật ra thì nói đến tức giận, anh còn hối hận nhiều hơn, nếu như không phải anh buộc cô uống cháo kia, có lẽ cô căn bản cũng sẽ không có việc gì, nhưng bây giờ nói gì cũng đã trễ rồi.

Bác sĩ bị kêu tới, đại khái nói một lần tình huống bọn họ độc, cháo đã bị xét nghiệm qua, bên trong có chứa rất nhiều thuốc độc trí mạng, nếu như không phải bọn họ uống một phần rất nhỏ, hơn nữa đưa tới kịp thời, nếu không, hậu quả khó mà lường được.

Về phần Đoan Mộc Mộc tương đối nghiêm trọng, một là thân thể cô tương đối suy yếu, hai là bởi vì cô thật lâu không có ăn uống gì, mặc dù uống một chút cháo, nhưng hấp thu tương đối nhiều, cho nên mới nghiêm trọng hơn so với Lãnh An Thần.

“Bác sĩ, không tiếc bất cứ giá nào hãy cứu cô ấy!” Lãnh An Thần nhìn người yếu đuối trên giường bệnh, trầm giọng ra lệnh.

Trở lại phòng bệnh, Lãnh An Thần một cước đá gì đó ngả lăn bên chân, anh hiểu được bác sĩ nói hậu quả không thể tưởng tượng được là cái gì?

Giết người diệt khẩu!

Người kia thật là độc ác, Đoan Mộc Mộc mới xuất hiện liền hạ thủ, có thể thấy được trong lúc này nhất định không hề có thể thấy được bí mật của người.

“Tổng tài, ngài không nên tức giận” Đỗ Vấn nhắc nhở lần nữa.

“Chuyện này có người biết hay không?” Lãnh An Thần phát tiết xong cũng hiểu đạo lý này, hiện tại anh tức giận cùng hốt hoảng sẽ chỉ làm ý xấu của đối phương được như ý.

“Không có!” Đỗ Vấn đáp lại.

Lãnh An Thần gật đầu một cái, chợt nhớ tới cái gì, lại hỏi, “Tiểu Đường Tâm đâu? Bé như thế nào?”

“Phòng bệnh của bé đã phái người canh giữ rồi” Sau khi Đỗ Vấn phát hiện Lãnh An Thần cùng Đoan Mộc Mộc trúng độc, liền lập tức sắp xếp.

Nghe nói như thế, chân mày nhíu chặt của Lãnh An Thần hơi buông lỏng chút, nửa ngày mới nói câu, “Nhất định không thể để cho bé có chuyện.”

Mục tiêu của người kia rất rõ ràng chính là Đoan Mộc Mộc, chỉ sợ rằng biết bọn họ đã có con gái, lại nhiều mục tiêu, bởi vì hiện tại Tiểu Đường Tâm cũng là một trong những người kế thừa cổ phần.

Anh quá sơ suất, mới làm hại Đoan Mộc Mộc bị gài bẫy, hiện tại anh phải cẩn thận hơn, tuyệt đối không thể để cho con gái bọn họ chịu một chút xíu tổn thương, nếu không coi như Đoan Mộc Mộc không nói một chữ, anh cũng không cách nào tha thứ cho mình.

“Chuyện này có muốn báo cảnh sát hay không?” Đỗ Vấn hình như cũng cảm thấy tính chất nghiêm trọng của chuyện này.

Lãnh An Thần trầm mặc chốc lát, “Báo! Nếu kẻ đó nóng lòng cầu thành, tôi liền cố tình không để cho hắc vừa lòng đẹp ý, cho cảnh sát chào hỏi, bí mật tiến hành liền có thể, không cần khoa trương.”

“Dạ, hơn nữa tôi đã khống chế mấy cô gái dong trong nhà” Đỗ Vấn lại bổ sung.

Đoan Mộc Mộc tỉnh lại, đã qua mười giờ, đầu tiên cô cảm giác chính là lục phủ ngũ tạng khó chịu giống như bị đào.

“Bà xã…” Tay của cô trước tiên bị cầm, bàn tay mềm mại bao quanh cô.

Thấy rõ trước mặt, trong đầu Đoan Mộc Mộc cũng hiện ra một màn trước khi hôn mê, anh hình như té bất tỉnh.

Nghĩ đến cái này, Đoan Mộc Mộc đột nhiên kích động, “Anh… anh có sao không?”

Cô còn quan tâm anh đấy!

Lãnh An Thần đặt tay cô ở khóe môi hôn một cái, trên mặt là bình tĩnh, “Đứa ngốc, em nói xem anh có chuyện gì không?”

Đúng vậy!

Nếu như anh có chuyện, như thế nào lại ở chỗ này đây?

Đoan Mộc Mộc nhìn nụ cười trong mắt của anh, thẹn thùng rũ mắt xuống, nhưng chốc lát lại nghĩ tới cái gì, chợt ngẩng đầu, “Chúng ta là thế nào? Làm sao đột nhiên đau bụng?”

Lãnh An Thần cũng biết cô tỉnh lại nhất định sẽ hỏi, đã sớm nghĩ xong đối sách, “Đừng nói nữa, ngộ độc thức ăn.”

Không phải anh cố ý giấu giếm cô, chỉ là không muốn làm cô sợ, biết có người hạ độc bọn họ thì anh cũng khiếp sợ cùng kinh hãi, huống chi cô là một cô gái.

“Ngộ độc thức ăn?” Đoan Mộc Mộc hình như không tin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.