Cô Dâu Không Nên Là Em

Chương 7




Quỹ hội văn giáo Lăng Uy.

-‘’ La Tân , thật sự là anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, chuyện quỹ hội nhanh như vậy đã được giải quyết .’’ Hàn Thấm vừa lòng nhìn bản kết quả điều tra cùng phương thức xử lý , ‘’ Quỹ hội rốt cục có thể vận hành một lần nữa.”

-‘’ Bất quá Lăng chủ tịch thật không hổ là một lão hồ ly , một chút bím tóc đều bắt không được. ‘’ Điều này làm cho một người luôn tự tin như La Tân cũng cam bái hạ phong ( khâm phục , nhận thua ) càng nghĩ mình ở trên thương trường cần phải tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm hơn nữa. ‘’ Ông ấy từ khi thành lập quỹ hội, ngay tại khi xuất ra tiền làm những chương trình, bao hàm cả việc duy trì phúc lợi nhân công xí nghiệp Lăng Uy , không biết rằng điều này làm cho giảm đi bao nhiêu tiền đâu ! ‘’

-’ ‘Tôi cũng không phải là muốn cắt bím tóc của ông ấy ( bắt được nhược điểm, chặt đứt kế hoạch ) , dù sao ông ấy cũng là ba chồng của tôi .’’ Vẫn là ba của Lăng Dục Vĩ ‘’ Tôi là vì …’’

Nghe thấy cô chần chừ, La Tân phiết môi cười .’’ Vì Lăng Dục Vĩ ?’’

-’ Không cần nhắc lại cái con người xấu xa đấy ‘’ Cô liếc trắng mắt.’’ Tôi là vì muốn quỹ hội có thể nhanh chóng vận hành lại , để có thể giúp được cho càng nhiều người càng tốt , nếu không, anh cho là mời những ban giám đốc sửa chữa chương trình dự họp là dễ dàng như vậy sao ? ‘’

-‘’Đúng vậy, cô còn phải đi thuyết phục một đám người , này đổng sự duy trì chương trình sửa chữa, lại cùng cố vấn pháp luật thảo luận , còn khiến nhân viên ổn định tin tưởng … Tất cả là vì từ thiện , tôi cũng không biết nguyên lai chính mình đã đi theo một bà chủ , một người nhiệt tâm công ích như vậy đâu ! ‘’

-“ La Tân, anh thực muốn bị đánh ! ‘’ Cô có chút thẹn quá hóa giận, cầm lấy văn kiện , gõ gõ vào đầu hắn một cái.

Lúc này, cửa ban công quỹ hội CEO lúc này bỗng nhiên bị mở ra , Lăng Dục Vĩ đứng bên trong kia giống như nhìn thấy một màn liếc mắt đưa tình , biểu tình hắn trở nên phức tạp nan giải.

Hình ảnh ấy có cỡ nào quen thuộc , giống như mới xuất hiện không lâu , khi đó đã trực tiếp tạo thành vết rách trong quan hệ vợ chồng , nay lịch sử lại muốn tái diễn sao ?

Hàn Thấm thấy bóng dáng hắn thì mặc kệ , cô căn bản không nghĩ lại phải để ý tới tâm tình của hắn, cho dù nhìn hắn khổ sở, chính mình trong lòng cũng sẽ ẩn ẩn đau .’’ Anh tới đây làm cái gì ? ‘’

-‘’ Hàn Thấm ….’’ Hắn biết chính mình phải tin tưởng cô , cô thương hắn như vậy, vì hắn làm nhiều chuyện như vậy , hắn lại hoài nghi quan hệ của cô cùng La Tân , liền thật sự đáng chết . ‘’ Chúng ta nói chuyện, được không ? ‘’

Đang muốn cự tuyệt, La Tân bên cạnh lại hướng cô nháy mắt , giành nói trước : ‘’ Vợ chồng hai người nói chuyện cũng tốt , tôi đi trước đây .’’

- ‘’ La Tân’’ ! Hàn Thấm gọi lại hắn . Hắn làm cái gì thế không biết, cô chính là nghĩ không muốn cùng Lăng Dục Vĩ nói chuyện thôi !

-‘’ Hàn Thấm, chuyện nên đến vẫn là sẽ đến , hai ngươi nên nói chuyện rõ ràng ‘’ Đã hết nghĩa vụ của một người bạn tốt , hắn tiêu sái rời đi , còn săn sóc thay bọn họ đóng cửa lại.

Trơ mắt nhìn hắn đi ra cửa, Hàn Thấm tức giận trừng mắt nhìn Lăng Dục Vĩ .” Anh đem tình nhân của tôi đuổi đi rồi , như vậy hẳn là anh đã hài lòng rồi chứ ? ‘’

-‘’ Thực xin lỗi , tôi biết tôi đoán em cùng La Tân có quan hệ với nhau là không đúng ‘’. Thành khẩn đi đến trước mặt cô , hắn quả thật thiếu cô nhiều thiệt nhiều , liền bắt đầu giải thích .’’ Tôi chỉ là … Tôi chỉ là ghen tị , tôi ghen tị cậu ấy có thể tiếp cận em như vậy , thế nên tôi hiểu lầm em như lạc trong vực sâu không thể tự kiềm chế được ‘’

-‘’Cho nên anh muốn làm rõ ràng hết thảy ? Bởi vì bản báo cáo của La Tân ? ‘’ Thấy biểu hiện của hắn hổ thẹn cũng ngữ khí mềm mỏng , cô thản nhiên hỏi.

-‘’ Không chỉ như thế đâu. Báo cáo của La Tân chính là khiến tôi biết được hành vi của ba , mặt khác cùng Hàn Ngữ trao đổi về việc đổi chú rể , cũng nói nên dụng tâm của tôi với em …’’ Hắn càng nói càng tưởng chém chết chính mình. ‘’ Tôi tất cả đều đã biết .Em yêu tôi , đúng không ? ‘’

-‘’Đó là chuyện trước kia .’’ Cô trực tiếp nói, ngữ điệu không chút tình cảm , cô muốn chặt đứt tư tưởng cầu hòa của hắn , không muốn cùng hắn nói nhiều. Chẳng lẽ , bây giờ hắn rốt cục phát hiện tình cảm của cô, cô sẽ cảm động đến rơi nước mắt sao ? ‘’ Tôi và anh , ngay lúc đầu là quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa , liền cứ theo lời anh nói, không can thiệp chuyện của nhau ‘

-‘’Chỉ cần chúng ta trong lúc đó còn có tình cảm, cớ sao lại không thể không can thiệp vào chuyện của nhau ‘’ Hiện tại hắn mới phát hiện chính mình lúc trước có bao nhiêu lý lẽ ngu xuẩn , lại dám áp dụng vào cảm tình của chính mình. Hiện tại hắn giác ngộ rồi, hy vọng hai người có thể một lần nữa bắt đầu , vậy mà cô cũng không tin tưởng hắn .’’ Tôi biết tôi đã làm sai rất nhiều chuyện , tôi hiện tại là tới thỉnh cầu sự tha thứ của em ‘’

-‘’ Anh thỉnh cầu, tôi sẽ tha thứ cho anh sao ? ‘’ Cô cao ngạo nâng cằm , ánh mắt thuận thế tránh nhìn vào hắn, miễn cho chính mình sẽ bị mềm lòng. ‘’ Tôi đã muốn không cần phải nghĩ đến anh như thế nào , anh cho rằng tôi có tâm cơ khác, tôi đây còn có ! Anh hình dung tôi là người như thế nào ? Ngang ngược , độc đoán hay là đồ lợi dụng ? ‘’

Cô cười lạnh , những lời nói có dao đả thương người khác của hắn đã gằn từng tiếng thật sâu trong lòng cô .

-‘’ Tốt lắm, tôi muốn ở xí nghiệp Lăng Uy độc tài quyền lực , khống chế tiền tài lẫn hành tung đi về của anh .Còn có, anh hy vọng tôi cùng La Tân ở cùng một chỗ đi ? Tôi sẽ hảo hảo lo lắng làm thế nào để nâng cấp anh ta lên làm tình nhân của tôi ….’’

-‘’ Đừng nói nữa ! Em không có khả năng làm ra chuyện này ! ‘’Càng nghe là càng đau lòng , hắn đến tột cùng đã làm tổn thương cô đến trình độ nào ?

Cô nghe mà lại như không nghe thấy , nhịn xuống sự nghèn nghẹn nơi mũi nói : ‘’ Nha, đúng rồi, anh còn cho rằng tôi ở quỹ hội tham ô đúng không ? ‘’ Vừa vặn cầm trên tay bản báo cáo đưa cho hắn , ‘’ Anh nhất định là có hứng thú đi , đây là kết luận của ban giám đốc ngày hôm qua , anh muốn hay không nhìn xem tôi đến tột cùng ăn chặn bao nhiêu tiền ? ‘’

-‘’ Hàn Thấm ! ‘’ Hắn bắt lấy tay của cô, cũng không thèm nhìn tới báo biểu trên trên tay cô . ‘’ Em không cần như vậy ! Em như vậy thương tổn chính mình, tổn thương tôi , em căn bản không phải là người như thế ! ‘’

Hốc mắt chứa đầy lệ , cô lại quật cường không cho nó rơi xuống .’’ Tôi đã cho tôi là đúng như thế đấy , anh không phải là vẫn cho rằng như vậy sao ?’

-‘’ Tôi không có .’’ Hắn thấy cô hơi bình tĩnh một chút, mới đem chiếc túi giấy trên tay đưa cho cô .’’ Nhìn xem đi , phương diện này, đây mới chính là tâm tình chân thực của tôi ‘’

Cô nhịn không được tâm tình kích động , nhưng không cách nào khống chế được thân thể đang khẽ run .Cô nghĩ đến chính mình ngụy trang rất khá , nhưng mà vừa thấy hắn , những oán giận , những ủy khuất đau lòng được giấu trong mặt ngoài bình tĩnh lại dần cuồn cuộn dựng lên.

Hắn muốn cô xem, cô phải xem sao ? Nếu con người ta chỉ cần nói lời xin lỗi là xong chuyện thì còn cần có cảnh sát làm gì cơ chứ ?

Tay ngọc nhẫn tâm vung lên , khiến cho chiếc túi giấy bị rơi xuống, Hàn Thấm ngoài ý muốn nhìn thấy một quyển phác họa từ trong túi rơi ra, mở ra, mỗi một tờ đều là chân dung của cô với nét tươi cười sáng lạn.

Bối cảnh trong bức tranh , là bờ biển hai người gặp nhau , đại biểu là vẽ trước khi kết hôn, hắn đã đem hình ảnh của cô ghi tạc thật sâu trong lòng hắn.

Hai người đều không nói ra lời , nhất là Hàn Thấm, nỗi lòng chợt bị rối loạn , không biết chính mình đối mặt với hắn như thế nào, không biết trấn an tâm tình đang lung tung của mình.

Lăng Dục Vĩ nhịn xuống đau lòng cho dù cô có muốn thiêu đốt tâm trí của hắn , hắn cũng là cam lòng. Hắn đột nhiên nghĩ đến từng có một đêm, hắn không cẩn thẩn đã xé bức phác họa chân dung cô, cũng như xé bỏ tình yêu luyến mộ của cô dành cho hắn .Đối lập lại cảnh tượng tương tự lần này, không phải thực châm chọc , thực buồn cười sao ?

Khom người cầm lấy bản phác họa kia, hắn thở dài nói : ‘’ Đây là theo nhận thức em mỗi ngày, tôi liền vẽ , chính là em hiện tại .Đơn giản là… tôi hiểu lầm em quá sâu , cho nên vẫn không đưa cho em xem .Kỳ thật, tôi yêu em thật lâu .’’

Cho nên việc này đại biểu rằng hắn ngay từ đầu đã yêu thương cô, hơn nữa chưa bao giờ ngừng yêu thương ? Hàn Thấm ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy bản báo cáo trên tay , tâm lại cứng lên.

Hắn yêu cô , mà lại chỉ vì những điều không có mà thương tổn cô , nói xấu cô , như vậy tình yêu không phải là quá bé nhỏ bạc bẽo sao ? chỉ như vậy thôi mà cũng không chịu nổi khảo nghiệm !

-‘’Tôi không dám lại tin tưởng anh , Lăng Dục Vĩ ! ‘’Thân thủ đem bản báo cáo hướng ngực hắn ‘’ Sự thật chứng minh, tôi ở trong lòng anh so ra còn kém tờ giấy này, không phải sao ? ‘’

Tờ giấy rơi xuống giống như bông tuyết rơi trên mặt đất, giống như tâm tình của hai con nguời yêu nhau nhưng chưa thể tha thứ cho nhau , đã gây cho nhau vết thương khó có thể xóa được.

Muốn tiếp cận quan hệ vợ chồng , phương thức tốt nhất, nhanh nhất chính là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa hợp.

Nhưng là ngay từ đầu, Lăng Dục Vĩ liền kiên trì không muốn cùng Hàn Thấm một phòng , điều này làm cho hắn hiện tại muốn tìm lấy cái cớ đồng giường đều ngại quá gượng ép.

Nay thật vất vả chuyện quỹ hội mới tạm ổn, Hàn Thấm về nhà, hắn ở cửa phòng cứ đi tới đi lui , muốn vào trong phòng lại không có dũng khí. Bị cô dội cho gáo nước lã hắn cũng không sợ, cho dù cô có nảy sinh ác độc động tay hắn cũng không sợ, hắn chỉ sợ thái độ xa cách lạnh lùng , sẽ làm hắn tự trách đến cực điểm.

Trước kia không phải là hắn đối với cô như vậy sao ? Ngay cả chính hắn đều cảm thấy , nếu như cô vẫn không tha thứ cho hắn , mặc kệ gây bao nhiêu tra tấn trên người hắn , kia cũng là hắn xứng đáng , chẳng trách ai được .

Cố lấy dũng cảm mở cửa vào phòng , lọt vào tầm mắt chính là Hàn Thấm vừa mới tắm rửa xong , mặc khoác tắm, đang cài vạt áo.Không dự đoán được sẽ nhìn thấy hình ảnh đẹp mắt như vậy, Lăng Dục Vĩ nhất thời kinh ngạc , nhìn chằm chằm đùi ngọc thẳng tắp kết hợp hài hòa với dáng người , hận không thể có giấy bút trong tay , đem tư thái duyên dáng hoàn hảo bước vào trong tranh.

Hắn thực sự muốn có thể tiến lên ôm lấy cô, vuốt ve, hôn lên toàn thân cô.

Hàn Thấm không chú ý đến xung quanh, mãi đến khi ngẩng mặt lên , nhìn thấy bóng dáng của Lăng Dục Vĩ thì hét chói tai , thiếu chút nữa đem bình hoa ném qua.

‘’ Anh …’’ Cô kinh hồn vỗ vỗ ngực , buồn bực nói : ‘’ Anh không hé răng nói một lời đứng nơi đó định dọa người sao ? Anh trêu tôi vui lắm hả ? ‘’

-‘’Tôi .. tôi chỉ là …’’ Hắn gãi gãi đầu , quên sạch những lời nói đã được chuẩn bị tốt, trong đầu chỉ toàn hình ảnh cô sinh động sắc hương vừa mới tắm xong.

-‘’ Thật có lỗi , mặc kệ anh tiến vào vì có nguyên do gì , đã trễ thế này rồi, tôi muốn đi ngủ ‘’ .Cô chỉ ra cửa , ‘’ Mời anh đi ra ngoài cho ‘’

Lăng Dục Vĩ nhận thấy thái độ kháng cự cực độ cùng bài xích của cô, trong lòng rất đau đớn , nhưng vẫn kiên trì không đi , ‘’ Hàn Thấm , tình cảm của chúng ta không thể cứ đi xuống như thế này được ‘’

-‘’ Nếu không thì anh muốn như thế nào đây ? ‘’ Hàn Thấm nội tâm căng thẳng , nhưng vẫn bất động thanh sắc , mạnh miệng nói : ‘’ Ly hôn sao ? Tốt lắm, nếu là từ anh đề xuất, như vậy thì nguyên nhân tan vỡ hôn nhân không thể nào đổ thừa cho tôi được ‘’

-‘’ Tôi sẽ không cùng em ly hôn, tuyệt đối không ! ‘’ Hắn kinh ngạc không ngờ cô lại nghĩ như vậy , không khỏi sợ hãi đánh gẫy lời nói của cô .’’ Hàn Thấm , chúng ta không thể chung sống hòa bình được sao ?’’

-‘’ Thành thật xin lỗi, đề nghị này trước kia tôi đã nói qua , nhưng lại bị anh cự tuyệt ‘’ Biểu tình của cô lạnh như băng , giống như là thật sự đã không còn chút tình cảm nào. ‘’ Anh không muốn đi ra ngoài sao ? Thế thì tôi đi ra ngoài là tốt rồi ‘’

Không nghĩ cùng hắn dây dưa nhiều, cô chỉ sợ nhìn thấy hắn nhiều một chút , thấy được biểu tình hối hận của hắn, cô sẽ mềm lòng mà tha thứ cho hắn , vì thế ôm lấy chiếc gối , cầm nắm đấm cửa phòng, mở cửa hướng ra ngoài.

Lăng Dục Vĩ không kịp ngăn lại cô , chỉ có thể trơ mắt nhìn cô mở cửa đi ra ngoài.

Hàn Thấm nhẩm tính đến thư phòng ngủ, nhưng vừa ngẩng mặt đầu lên, lại phát hiện bố mẹ chồng- những người nên đi ngủ sớm từ lâu lại đang ngồi ở phòng khách, không nói lời nào chỉ chăm chú nhìn cô.

Lăng Phú Quý nhìn cô một thân trang bị ( gối ngủ ý ) nên có chút đăm chiêu nói : ‘’ Hai con cãi nhau à ? Chúng ta thật vất vả mới thuyết phục được Lăng Dục Vĩ nguyện ý trở lại phòng ngủ , như thế nào lại thành ra con đi ra đâu ? Vợ chồng không nên oán giận nhau, chúng ta là ba mẹ, cũng hy vọng một nhà hòa thuận, con vẫn nên là trở về phòng đi !’’

Nhìn thấy con dâu không có trả lời lại, ánh mắt vẫn còn sự khó xử, Lăng mẹ cũng bắt đầu giáo huấn : ‘’ Sao các con lại như thế,lớn rồi còn làm bừa như thế à ? hai vợ chồng không cùng một phòng, bậc cha mẹ chúng tôi muốn ôm cháu thì phải làm sao đây ?’’

Hàn Thấm bị mắng có chút vô tội , cho dù tạo thành cục diện như ngày hôm nay , Lăng Dục Vĩ là người chịu trách nhiệm lớn nhất , nhưng cô có thể lý giải được tâm tình muốn bao che khuyết điểm cho con trai của ba mẹ chồng, cho nên vẫn chưa cãi lại.

Nhưng mà cô lại không nghĩ phải trở về phòng đối mặt với Lăng Dục Vĩ , đang do dự không biết nên làm như thế nào. Lăng Dục Vĩ bỗng nhiên từ trong phòng đi ra , lôi kéo cái người không tình nguyện trở về, một bên thay cô giải thích với ba mẹ ‘’ Ba, Mẹ , không phải vấn đề là Hàn Thấm , ba mẹ không nên trách cô ấy, đều là do con làm sai khiến cô ấy giận , chúng con nói chuyện thì sẽ tốt thôi ‘’

Đi vào trong phòng, Hàn Thấm vẫn là không nói một câu.

Lăng Dục Vĩ biết là chính mình vừa ỷ vào uy thế của ba mẹ khiến cho cô đi vào khuôn khổ là có chút ti bỉ , nhưng hắn thà làm như thế , cũng muốn nắm chắc cơ hội này, cho nên hắn cầm lấy chiếc gối trên tay cô , thành tâm thành ý nói : ‘’ Hàn Thấm , chúng ta đi ngủ thôi, đừng làm cho ba mẹ lo lắng nữa …’’

Hàn Thấm không chút nào cảm kích , cô tóm ấy chiếc gối, dùng hết sức lực ném về phía hắn ‘’ Như thế nào mà trước kia anh kiên trì phân phòng, lúc ấy anh có để ý đến ba mẹ sẽ lo lắng ? Hiện tại anh nghĩ lại, tôi sẽ vui vẻ nhận sao ? Anh đem tôi làm cái gì ? Tôi không có một chút tự do lựa chọn nào ư ? ‘’

Bị chiếc gối đập vào, tuy rằng thân thể một chút cũng không thấy đau , nhưng trái tim thì đau không gì sánh bằng. Hết thảy tất cả những điều này không phải là do hắn gieo gió gặt bão sao ? tại sao trước kia Hàn Thấm giải thích hắn không chịu nghe , nguyên lai cô chính là có tâm tình như thế này sao ? Cổ họng như là bị nghẹn lại , cơ hồ muốn hít thở cũng không thông , chỉ có thể cảm thụ nỗi đau từ ngực dâng lên , rất đau…

-‘’Hàn Thấm…’’ hắn khó chịu hỏi , yết hầu cũng đau nhói như trái tim. ‘’ Em thật sự .. tuyệt đối ..sẽ không cho tôi một cơ hội nào nữa ư ? ‘’

Hắn nói đến vấn đề quá trực tiếp , Hàn Thấm ngược lại không thể đáp được gì , cô biết nội tâm của chính mình hoàn toàn khác với lời nói ra vô tình.

Nhớ rõ trước đây hắn khí phách cỡ nào , bộ dáng khôi hài làm sao , vậy mà giờ đây lại sa sút , mà hết thảy là sau khi cởi bỏ hiểu lầm, hắn đã bỏ xuống cái tự ái , kiêu ngạo của mình để cầu xin sự tha thứ của cô câu nào hắn nói cũng tràn đầy hối lỗi cùng nuối tiếc, cô phải làm sao đây ?

Đáp ứng hắn cũng không được, không đáp ứng cũng không phải , Hàn Thấm đơn giản không để ý đến hắn , xốc lên chăn bông liền ngả đầu nằm xuống giường , cô thực sự không muốn cùng hắn nhiều lời.

Không biết qua bao lâu, Hàn Thấm bắt buộc thân thể đã mệt mỏi của mình chìm vào giấc ngủ, nửa tỉnh nửa mộng , mơ hồ thấy hắn thay chiếc gối đầu mềm mại cho cô , rồi sau đó tiếng bước chân dần dần xa, có lẽ hắn đã ra khỏi phòng.

Một đêm mơ mơ tỉnh tỉnh nhanh chóng qua đi, khi Hàn Thấm mở mắt ra , trời đã sáng.

Đứng dậy, rồi lại ngồi lại trên giường ,cô theo bản năng nhìn phía bên cạnh . xem có dấu vết có người khác ngủ nữa không , xem ra ngày hôm qua Lăng Dục Vĩ vẫn là tôn trọng ý nguyện của cô, không có cùng cô ngủ chung một giường.

Tay ngọc nhẹ nhàng xoa mắt, nhưng vẫn không có ý định rời giường , cô không thể nói lên tâm tình của chính mình hiện tại , là nhẹ nhàng thở ra hay là có chút tiếc nuối , tóm lại cô cảm thấy thật lạ lùng, ngực như có điểm không thoải mái, giống như là mất đi điều gì đó, cảm thấy có chút trống rỗng .

Hừ nhẹ một tiếng giáo huấn mình thật không có dũng khí , cô cố gắng phấn chấn tâm tình rời giường , ở phòng rửa mặt chải đầu, thay đổi lại bộ quần áo công sở, mái tóc gọn gàng, cô đeo thêm đồ trang sức trang nhã cho tinh thần phấn chấn .Cô đã sớm có quyết định sẽ không thèm để ý đến người đàn ông xấu xa Lăng Dục Vĩ kia làm gì.

Thời gian đi làm còn một tiếng nữa, nhưng cô cũng không thể ở mãi trong phòng mà không đi xuống .Cánh cửa phòng vừa mở ra, cô chợt thấy có bóng dáng người đứng tựa vào cạnh cửa .

Hàn Thấm hoảng sợ , tập trung nhìn vào, nháy mắt nín thở, không thể có phản ứng gì thêm nữa.

Nguyên lai .. Nguyên lai hắn thế nhưng không có rời đi, lại tựa vào bức tường cạnh cửa ngồi ngủ. Hàn Thấm tin tế dừng lại trước người vẫn còn đang mơ ngủ, hắn đang ngồi trên sàn nhà, tóc hỗn độn , dưới mí mắt còn mờ mờ thâm, lông mày thật sâu nhăn lại, như là ngủ thật sự không thoải mái.

Cô cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng nghèo túng đau khổ như vậy, mà thật đáng buồn là cô nhìn thấy hắn như vậy, quả thực cảm thấy rất đau lòng.

Nhịn không được vươn tay muốn lay cho hắn tỉnh lại , làm cho hắn có thể thoải mái nằm ngủ trên giường, nhưng mà vừa đụng tới hắn một khắc , cô lại lùi bước. Đánh thức hắn thì sao chứ ? Cô có thể cùng hắn nói cái gì ? Không phải là đã quyết định sẽ không để ý đến hắn rồi còn gì, nếu lại biểu hiện ra quan tâm, không có nghĩa là cô đã tha thứ cho hắn, rồi lại làm cho hắn dây dưa hỏi lý do ư ?

Chậm rãi thu hồi tay lại , cô thở dài , vượt qua trước mặt hắn , bữa sáng cũng không ăn, cô liền cứ thế đi làm luôn.

Nhưng mà cô lại không thấy được, sau khi thân ảnh của cô biến mất, Lăng Dục Vĩ chậm rãi mở mắt, trong mắt là tràn đầy bi thương.

Hắn không phải là cố ý thi triển khổ nhục kế, chính là ngày hôm qua dù có cố gắng như thế nào, hắn cũng không thể đi vào cửa, cứ thế ở ngoài cho đến khi mệt ngủ đi. Đáng tiếc là cho dù cô nhìn thấy hắn như vậy, cũng đều không có một tia mềm lòng, một tia quan tâm. Hắn thật sự mất cô rồi sao ? Bởi vì hắn không biết quý trọng ? Liền cứ thế để cô dần rời xa hắn . .. Hắn vẫn nhớ rõ khi hai người mới quen biết nhau, hắn có bao nhiêu yêu quý cô, ái mộ cô, sau khi kết hôn, cho dù hận cô, nhưng tình yêu thì lại càng mênh mông, mãnh liệt.

Lúc trước cô dứt khoát tiếp nhận việc hắn không muốn tiếp quản gia nghiệp , cô lại còn thay hắn sửa lại quỹ hội , để cho hắn có thể làm việc hắn muốn, mà hắn thì lại luôn ghét bỏ, nghi kị cô , đem hảo ý của cô xuyên tạc thành ác ý , hiện tại đúng là phong thủy thay phiên chuyển dạng , hắn nhận lại đúng những gì cô bị đối xử lúc trước , cái này không gọi là báo ứng thì gọi là gì ?

Nhưng so với những gì cô làm vì hắn, những gì hắn chịu đã là cái gì ?

Ngồi trên mặt đất ngẫm nghĩ, bỗng dưng tay hắn hướng đến không trung , như là muốn chạm đến hương vị đã phai nhạt của cô , hắn muốn níu giữ , nhưng hết thảy đều quá muộn mất rồi.

Một loại không khí nhuốm màu tuyệt vọng nhất thời bao phủ lấy hắn , hắn không khỏi ngẩng đầu, nhìn trần nhà trắng toát , trong lòng lại khẽ đau…

Trần nhà được sơn lại màu rồi ư ? Nếu không vì sao hắn lại nhớ rõ ràng lúc trước đuợc che kín bởi màu xám , có hoa nhỏ, sao giờ phút này lại mơ hồ nhìn không thấy ?

Quỹ hội văn giáo Lăng Uy lại một lần nữa được vận hành , bởi vì kinh phí được phân phối hợp lý , nên có thể sử dụng nhiều tài nguyên hơn cho việc từ thiện, tư liệu của Cần Cần dưới sự trợ giúp của La Tân đã nhanh chóng được chuyển đi để xử lý xin kinh phí.

Nhờ có sự cố gắng của Hàn Thấm cùng Lăng Dục Vĩ , chuyện của Cần Cần tự nhiên thuận lợi thông qua , bởi vậy Lăng Dục Vĩ đối với Hàn Thấm lại thập phần cảm kích , nhưng chính bởi vì cô không nghĩ tới hắn , nên hắn chỉ có thể một mình tiên phong đến trường học ở địa phương xa xôi thông báo tin tốt lành này.

-’’A Nghĩa “ ! Giữa thời gian ăn cơm trưa , hắn đem bạn tốt kéo đến một góc vườn trường , cầm lấy văn kiện trên tay quăng cho hắn .’’ Cầm lấy , chuyện của Cần Cần được giải quyết xong rồi ‘’

-‘’ Thật sự ? ‘’ A Nghĩa hưng phấn mở văn kiện ra .’’ Thật tốt quá , Cần Cần mong chờ chuyện này đã lâu rồi. cô bé nhất định sẽ vô cùng vui mừng cho xem !‘’.

Lăng Dục Vĩ trong lòng cũng vui sướng thay cho cô nhóc , chính là hiện tại thực sự hắn cười không nổi, chỉ có thể miễn cưỡng cử động khóe miệng. ‘’ Như vậy thật tốt quá .Hiệu trưởng đang chờ tin tức từ quỹ hội đấy , cậu chưa đi báo cáo cho hiệu trưởng à ? ‘’

-‘’ Sớm muộn gì tôi cũng sẽ báo , chính là….’’ A Nghĩa thấy hắn đột ngột muốn mở đầu sang chuyện khác , cảm giác đoán biết được điều gì đó , lên tiếng chậc chậc trong miệng. ‘’ Này người anh em, bộ dáng của cậu như là gặp chuyện nguy cấp rồi đi ? Là mười ngày không ngủ , hay là hôm qua mới đi cướp ngân hàng ,lỡ động thủ chém giết vài người ?’’

-’Tôi cho dù đi cướp ngân hàng cũng không phải chịu kết cục như hiện tại’’ Lăng Dục Vĩ cười khổ.

-‘’ Thế là vì chuyện tình với vợ cậu ? ‘’ A Nghĩa nhìn đồng hồ, ‘’ Thời gian nghỉ trưa chỉ còn có một nửa, cậu có thể than vãn khóc lóc một phen .Nói đi ! ‘’

Do dự một chút , Lăng Dục Vĩ vẫn là đem chuyện gần nhất phun ra tâm tình của mình , cuối cùng kết thúc bằng một tiếng thở dài dài thườn thượt đầy chán nản. ‘ A Nghĩa, tôi là không thể cứu vãn được tình thế hiện tại với cô ấy nữa, phải không ? ‘’

-‘’ Sẽ không là như vậy đi ? ‘’ Bởi vì A Nghĩa không biết Hàn Thấm , cho nên cũng không thể phát biểu liều được. Nhưng mà xem tình hình thì thấy Hàn Thấm vì Lăng Dục Vĩ hy sinh quá nhiều, hẳn là không có khả năng cô ấy không yêu hắn . ‘’ Tôi đã sớm nói qua, thương tổn một khi tạo thành , có một ngày cậu hối hận cũng không kịp , hiện tại liền ứng nghiệm đi ? ‘’

Lăng Dục Vĩ lườm hắn một cái .Thằng bạn tốt này không phải là đuổi ngụa chạy theo hắn, tiện thể cho hắn một đao sao ?

A Nghĩa mới không thèm để ý đến người bạn gieo gió gặt bão này ,’’ Cho nên hiện tại , cho dù cậu tìm cô ấy , cô ấy cũng chẳng them để ý đến cậu , sao chúng ta không nghĩ biện pháp , làm cho cô ấy không thể không để ý đến cậu,như thế không phải là tốt ư ? ‘’

-‘’Tôi chỉ còn thiếu mỗi quỳ rạp xuống mặt đất cầu xin cô ấy , nếu có biện pháp như lời cậu nói , tôi còn sẽ thành bộ dạng như hiện tại sao ? ‘’ Ngay cả hắn cũng tự cảm thấy chính mình hiện tại thoạt nhìn thảm không chịu được.

Hai thằng đàn ông bởi vì đứng một chỗ như vậy, thế nên sau khi ăn cơm no nên xong , Cần Cần đột nhiên xuất hiện, thấy được Lăng Dục Vĩ thì ánh mắt sáng lên.

-‘’ Chú !’’ Cô bé vui vẻ tiến lên phía trước , vốn định đột ngột ôm một cái , nhưng vừa thấy mặt Lăng Dục Vĩ thì có chút giật mình , nhìn nhìn rồi đánh giá hắn . ‘’ Chú, chú trông siêu giống gấu mèo ý !‘’ ( kunb0 : tự dưng muốn edit là ‘’ Chú, chú trông thế này… Gấu mèo phải gọi bằng cụ đấy =))) ..Nee: *gật gật* đúng thế a~)

A Nghĩa thiếu chú nữa là cười hố hố thành tiếng , Lăng Dục Vĩ chỉ có thể tức giận trả lời : ‘’ Đúng vậy, chú là vì chuyện của cháu , cứ như thế chăm chỉ làm việc phục vụ , ngay cả vợ chú cũng chạy mất rồi đấy !’’

Cần Cần nghiêng nghiêng đầu . ‘’ Chú, ta nghe không hiểu ‘’

Bởi vì nói lung tung nên đã bị A Nghĩa cho một khửu tay, hắn bị đau , cười khổ với cô nhóc nói : ‘’ Cần Cần, vợ chú cho cháu một suất học bổng , cháu có thể ra nước ngoài học vẽ tranh rồi !’’

-‘’ Thật vậy chăng ? Thật vậy chăng ? ‘’ Cô bé hưng phấn cơ hồ muốn bay lên cao . ‘’ Nha ! Cháu có thể xuất ngoại ! Cháu rất thích cô ấy nha !’’

-‘’ Cần Cần thân ái, vợ là của chú , không phải của cháu . ‘’Nếu không phải tâm tình đang giật dẹo ( kunb0 : ta thích dùng từ này =))))) ) , Lăng Dục Vĩ nhất định sẽ phun ra một tràng cười . ‘’ Bất quá cô ấy thật sự là rất tài giỏi, cháu thích cô ấy cũng là điều đương nhiên’’

-‘’ Chú , vợ của chú nhất định rất được đi ? ‘’ Ánh mắt Cần Cần lóe ra niềm vui sướng .’’ Cô ấy trông như thế nào ạ ? ‘’

-‘’ Cô ấy rất đuợc , xinh đẹp giống như tiên nữ ấy ‘’ Điểm này , hắn cho tới bây giờ không bao giờ hoài nghi. ‘’ Tóc của cô ấy rất dài, ánh mắt lại xinh đẹp sáng ngời , cái miệng nho nhỏ rất đáng yêu …Cần Cần, cháu hỏi cái này làm gì ? ‘’

-‘’ Cháu muốn vẽ một bức tranh cám ơn cô ấy nha !’’ Đây là cách trực tiếp nhất , duy nhất phương pháp biểu lộ lòng biết ơn của cô nhóc.

-‘’ Như vậy à …’’ Lăng Dục Vĩ sờ sờ đầu cô bé. Đột nhiên linh quang chợt lóe. ‘’ Cần Cần, cháu có thể giúp chú một việc được không ? khi cháu tặng cô ấy cho chú ngồi bên cạnh ? ‘’

-‘’ Có thể a’ ‘ Cần Cần tự tin tràn đầy đáp ứng hắn.

-‘’ Này em trai , Cậu muốn làm cái gì vậy ? ‘’ A Nghĩa khơi mào mi, tựa hồ như đoán được dụng ý của Lăng Dục Vĩ.

Quả nhiên , Lăng Dục Vĩ hướng hắn cười thần bí , vỗ nhẹ nhẹ đầu Cần Cần.

‘’ Muốn làm cho vợ tôi quay về bên tôi , phải nhờ cô nhóc thôi .A Nghĩa , đem Cần Cần cho tôi mượn một ngày đi ? ‘’

-‘’ Oa , Chú , nhà chú giống như toàn lâu đài ý, thật đẹp a !’’ Cần Cần tiến đến Lăng gia, lập tức bị toà nhà trang nhã cùng sang trọng mê hoặc .

-‘’ Chú sẽ cho cháu nhìn công chúa xinh đẹp trong toàn thành, lại mang cháu đi ăn một bữa tối thật là ngon, được không nhỉ ? ‘’

Bởi vì hắn mang văn kiện học bổng đến nhà cô nhóc, cho nên cha mẹ bé ngàn ân vạn tạ liền đáp ứng Lăng Dục cho Cần Cần đến nhà hắn ăn tối , thuận tiện giáp mặt nói lời cảm tạ đến người có công lao nhiều nhất – Hàn Thấm.

Vì thế, cô bé vừa vào đến ngôi nhà xa hoa liền chính mình ảo tưởng . ‘’ Chú, tòa lâu đài này có quốc vương sao ? ‘’

-‘’ Đương nhiên là có chứ .’’ Ba hắn ở trên thương trường sắc bén có tiếng, đảm bảo là có thể sánh với vị quốc vương giàu có nào đó.

-‘’ Kia, có hay không có mẹ kế ác độc ? ‘’ Không cần nói nhiều, hiển nhiên là Cần Cần đang nghĩ đến công chúa bạch tuyết.

Tuy rằng đây là đại bất kính . Nhưng Lăng Dục Vĩ không khỏi liên tưởng đến mẹ hắn khi nói với Hàn Thấm những câu lạnh nhạt . ‘’ Hẳn là…. Cứ coi như thế đi ? ‘’

-‘’ Kia có hay không…. Công chúa đã trở lại ! ‘’

Lăng Dục Vĩ ngạc nhiên nhìn Cần Cần hai mắt đã sáng lên trông hướng đằng sau hắn , không khỏi cũng xoay người về phía sau xem.

Cửa mở ra, thân ảnh của Hàn Thấm xuất hiện , trên tay cô vẫn còn tập tài liệu chưa buông , vừa thấy hắn cô đã lạnh lùng nói : ‘’ Anh bảo với La Tân nhắn tôi về sớm , có chuyện gì quan trọng sao ? ‘’

Nói đến việc này, cô liền bực mình, La Tân làm việc cho quỹ hội một thời gian, rõ ràng là biết phong cách cùng ý niệm tài sản của Lăng Dục Vĩ, thế nhưng không hiểu vì sao lại cùng nhau kết bạn, bây giờ thì cơ hồ đều đứng về phía Lăng Dục Vĩ , bán đứng người bạn, người cộng sự nhiều năm hoạn nạn là cô đây. Thật là đáng giận mà.

Lăng Dục Vĩ nhìn ánh mắt của cô. Ý bảo cô nhìn Cần Cần đang đứng bên cạnh giới thiệu ‘’ Cô bé là Cần Cần, bởi vì cô bé biết chuyện em đã giúp việc xin học bổng cho nên đến cám ơn em ‘’

Nhìn đến cô bé đang cười vô cùng đáng yêu , Hàn Thấm hoãn hạ biểu tình , thân thể đang cáu giận cũng dần dần được thả lỏng , lộ ra một cái mỉm cười . ‘’ Xin chào , Cần Cần ‘’

Cần Cần nghe được công chúa nói chuyện cùng mình, thanh âm lại ôn nhu làm cho bé rất thích , rất rất sùng bái .’’ Công chúa, chị thật là xinh đẹp nha ! Em là đến cám ơn chị đã giúp cho em có thể đi ra nước ngoài học vẽ tranh , em có quà tặng chị nha !’’

Lăng Dục Vĩ nhướn mi. Nhóc con kêu Hàn Thấm là chị , gọi hắn là chú , này không phải chứng tỏ rằng hắn già ơi là già sao ? Đang muốn sửa lại cho đúng, Cần Cần lại kêu to đánh gẫy suy nghĩ của hắn .

-‘’ Quốc vương bệ hạ ra rồi kìa ! ‘’

Vợ chồng Lăng Phú Quý đang cùng nhau đi ra , thấy cô bé hướng mình nói , ông nghe thấy Cần Cần xưng hô như thế, nét mắt già nua ngẩn ra . ‘’ Quốc vương bệ hạ ? Là nói ông sao ? ‘’

-‘’ Đúng vậy “ Trong ảo tưởng của Cần Cần, người này cực kì giống quốc vương nha. ‘’ Quốc vương, trông quốc vương giống y như trong truyện nha, thật là uy nghiêm ‘’

Này không biết có tính là khen ngợi hay không nhỉ ? Lăng Phú Quý có chút dở khóc dở cười . Bất quá ông không có hứng thú cùng cô nhóc xa lạ này hàn huyên, ông nghiêm nét mặt đối diện với Hàn Thấm nói : ‘’ Sớm như vậy con đã trở về ? Cùng Bách Uy hiệp đàm như thế nào rồi ? Lần này xí nghiệp Hàn thị cũng chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất , trong công ty mọi người đang chờ nhìn vào biểu hiện của con, trăm ngàn lần đừng để cho ba thất vọng ‘’

Nhắc tới chuyện này, Hàn Thấm lại bắt đầu cảm thấy đau đầu, bất quá thần sắc như trước vẫn là bình tĩnh .’’ Con biết, trước mắt hết thảy đều thuận lợi , điều kiện mà chúng ta đưa ra , so với xí nghiệp Hàn thị thì ưu đãi hơn rất nhiều … ‘’

-‘’ A !’’ Cần Cần lại ngắt lời , lần này lên tiếng thì rất khủng bố . ‘’ Mẹ kế, này nhất định là ý xấu của mẹ kế, có đúng như thế không hả chú ? ‘’

Hắn có thể nói đúng không ? Lăng Dục Vĩ khó xử cùng xấu hổ nhìn mẹ hắn đi ra, sắc mặt bà đã chuyển sang trắng bạch.

Một bên Lăng Phú Quý nghe cô bé nói ngôn ngữ trong truyện cổ tích , khóe miệng hơi hơi giương lên. Mà Hàn Thấm thì vội vàng quay đầu đi chỗ khác, sợ chính mình ở trước mặt mẹ chồng phì cười .

Lăng phu nhân biểu tình thật khó coi chất vấn : ‘’ Con cái nhà ai thế hả ? Đang nói mẹ kế là ai ? ‘’

-‘’ Mẹ , cô bé là khách của con. ‘’ Nhìn ra mẹ đã muốn phát hỏa ( kunb0 : muốn há miệng phun lửa =))) ) , Lăng Dục Vĩ lập tức giảng hòa.

Hàn Thấm khó có khi đứng cùng hắn một trận tuyến, đi đến bên hai người một lớn một bé ,một tay che chở Cần Cần. ‘’ Cần Cần là Lăng Dục Vĩ mang đến tìm con, cô bé … Ách, óc tưởng tượng có vẻ phong phú, cho nên thuận miệng nói bậy , không phải là thật đâu ạ ‘’

-‘’ Là như thế thật sao ? ‘’ Lăng phu nhân hí mắt cân nhắc xem có nên đem người đuổi ra hay không.

-‘’ Đương nhiên ‘’ Lăng Dục Vĩ nhìn thấy Cần Cần lại muốn mở miệng nói gì, vội vàng che miệng của bé. Sớm biết rằng sẽ xảy ra chuyện này, hắn sẽ không cổ vũ cô nhóc lầm tưởng đây là toà lâu đài với những nhân vật gì gì đó trong truyện cổ tích.

‘’ Dục Vĩ ! ‘’ Vì tránh cho xung đột. Hàn Thấm hướng cô bé ngầm nháy mắt. ‘’ Chúng ta mang Cần Cần vào phòng đi, không phải là bé có quà tặng muốn tặng cho em ? ‘’

-‘’ Được ‘’ Lăng Dục Vĩ cầu còn không được , thuận thế ôm lấy eo cô, một tay nắm lấy tay bé con , đem hai người vào trong phòng.

Hàn Thấm cảm nhận được bàn tay ấm áp của hắn, toàn thân lúc này đều cứng ngắc, nhưng cũng không thể đem hắn đẩy ra, đành phải ẩn nhẫn .

Lúc này Lăng mẹ đột nhiên lại lên tiếng ‘’Mấy đứa chờ mẹ một chút ‘’

Cái này không chỉ Hàn Thấm, Lăng Dục Vĩ cùng Cần Cần đều cùng nhau cứng người lại.

Lăng mẹ nhìn nhìn bọn họ ba người có bộ dáng giống nhau như đúc, thật có không khí của người một nhà , thế nên cũng lười so đo. ‘’ Mấy đứa …Nói chuyện nhanh nhanh một chút , còn phải đi ra ăn cơm đấy !’’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.