Cô Dâu Hoa Yêu

Chương 40




Editor: Xám

Hoa văn hình chữ "S" trên sợi dây chuyền anh từng tặng cô.

Chữ “S” trên biển từng căn biệt thự của biệt thự Thịnh Thế.

Hẹn gặp mặt người mẹ ung dung hoa lệ ở khách sạn.

Thủ đoạn có thể dễ dàng khiến cấp dưới phục tùng.

Có người đã từng nói, người khác nhìn nhận bạn thế nào, quyết định ở độ cao bạn đứng.

Giống như cô dự đoán, anh tuyệt đối không phải một tổng giám đốc mới nhậm chức đơn giản, không hề có bối cảnh.

Mà điều khiến cô không thể tưởng tượng được là, sản nghiệp tập đoàn Thịnh Thế đa nguyên hóa* khổng lồ mới là nền tảng dưới chân anh. 

*đa nguyên hóa: có nhiều thành phần kinh tế cùng tồn tại và đua tranh với nhau, không có thành phần kinh tế chủ đạo.

Thế nhưng, bộ não càng nghĩ càng phức tạp đột nhiên thay đổi, khi đáp án công bố, trong lòng ngoài kinh ngạc trong nháy mắt ra, còn có nhiều cảm xúc “thì ra là như vậy" hơn.

Thì ra, tôi và anh không phải người trong cùng một thế giới.

"Thịnh Thế sẽ dựa theo khoản tiền vi phạm hợp đồng và cung cấp cho các cô toàn bộ phục vụ tương đồng với lần này, ngày tháng sẽ quyết định sau khi thương nghiệp hai bên bàn bạc với nhau vào hôm khác. Vậy bây giờ, mời hai vị đi cho." Người đàn ông đuổi khách rất khách sáo.

Tiếng nói cười truyền từ ngoài cửa đến gần.

Xem ra, khách mời của bữa tiệc đã đến rồi.

Sắc mặt người phụ nữ trang điểm đậm lập tức biến đổi, xấu hổ cười nói: "Đừng...... Tổng giám đốc Thẩm, có chuyện gì cũng từ từ nói. Vừa nãy bọn tôi không biết người dùng bữa là anh, hơn nữa thật sự là chúng tôi đã đặt bao nhà hàng này trước, chúng tôi cũng chỉ muốn dựa theo hợp đồng yêu cầu nhà hàng mời những nhân viên không liên quan khác ra ngoài......"

"Đương nhiên, các cô không có lỗi, lỗi ở tôi. Cho nên tôi cực kỳ sẵn lòng gánh vác trách nhiệm của hoạt động thất bại này, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng không thiếu một phần theo yêu cầu hợp đồng." Anh đáp rất đường hoàng.

"Tổng giảm đốc Thẩm." Người phụ nữ kia gần như đã sắp khóc: "Khách khứa đã đến, chúng tôi cũng không thể đến lúc này mới thay đổi địa điểm được, hơn nữa công tác chuẩn bị của nhà hàng các anh cũng đã xong cả rồi......"

Anh ngắm nhìn bốn phía: "Thật đáng tiếc, xem ra những món ăn này phải lãng phí rồi. Lão Lưu, đóng cửa treo biển ngừng kinh doanh."

"Đừng đóng...... Cầu xin anh..... Xin anh đấy, làm hỏng lần này tôi thật sự sẽ bị đuổi......" Cô Trang không kìm nén được túm lấy tay áo Thẩm Luật, khóc thật.

"Có một cách không bị đuổi, muốn nghe không?"

Hai mắt đẫm lệ gật đầu.

"Chủ động từ chức." Anh nói nghiêm túc

Đầu Hàn Đan đầy vạch đen.

Người này nhìn bề ngoài thì ôn tồn lễ độ, kỳ thật bên trong là một sinh vật nguy hiểm cay nghiệt chanh chua.

Sau khi chọc vào anh, hậu quả rất nghiêm trọng.

Thấy sắc mặt đối phương đã trắng bệch, Hàn Đan không đành lòng, vì vậy khuyên: "Khách khứa đã đến rồi, chuyện làm ăn cực tốt mà không làm thì rất lãng phí."

"Khách của tôi chỉ có em." Anh không để ý chút nào.

Cô cười một tiếng: “Khó khăn lắm mới đến một chuyến, lẽ nào chúng ta phải lãng phí hết thời gian vào tranh giành háo thắng sao?"

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên cao lớn mặc đồ tây màu đen chậm rãi đi đến từ trong đám người tụm năm tụm ba, đứng ở trước mặt mấy người.

"Chỉnh ánh đèn tối một chút sẽ tốt hơn." Giọng nam trầm thấp mang theo chút âm mũi, rất giàu cảm xúc.

"Vâng giảm đốc Tần." Người phụ nữ trang điểm đậm đáp rất nhanh, vội vàng sai phục vụ và chú quản lý ra hậu trường tìm thợ sửa đèn.

"Chúng ta đi thôi." Hàn Đan nhỏ giọng nói với Thẩm Luật bên cạnh.

"Được." Anh kéo cô đi ra hai bước lại ngừng lại, mỉm cười dò hỏi: "Xin lỗi, xin hỏi, ngài là tổng giám đốc Tần của Công thương nghiệp Hán Đường sao?"

"Cậu là?" Đối phương quay mặt nhìn về phía bên này.

Mà trong khoảnh khắc Hàn Đan nhìn rõ người đó, con ngươi đột nhiên co lại. Phản ứng bản năng tiếp theo cơ thể tạo ra chính là nghiêng mặt đi, sau đó lặng yên không một tiếng động lùi về sau một bước, muốn giấu mình ở trong bóng râm.

"Người phụ trách của khu nghỉ dưỡng, Thẩm Luật." Anh chìa tay phải ra trước.

"Con trai của Thẩm Đằng." Đối phương nắm tay anh: “Lâu lắm rồi không gặp ba cháu, nhất định phải hẹn thời gian chơi một trận bóng mới được."

"A, thì ra tổng giám đốc Tần cũng thích chơi golf."

"Tôi và ông ấy là đối thủ cũ." Ông cười: “Bố trí hội trường rất có không khí, nhìn bữa ăn cũng rất ngon, ở đây kinh doanh rất đặc sắc. Suy cho cùng người trẻ tuổi vẫn có rất nhiều ý tưởng."

"Cũng chỉ là ăn không ngồi rồi làm việc không căn cứ, nếu không phải có khách mời của tổng giám đốc Tần chiếu cố chuyện làm ăn thì đã sớm đóng cửa rồi. Có chỗ nào phục vụ không chu đáo, nhất thiết đừng trách móc."

"Ha ha." Người đàn ông vui cười cởi mở: “Thẩm Đằng đã nuôi dưỡng được một người nối nghiệp giỏi."

"Hôm nay khách của ngài rất nhiều, cháu sẽ không quấy rầy nữa."

"Đi đi, đừng vì tán gẫu với tôi mà thất lễ với cô bé." Dứt lời ánh mắt lướt qua cô gái không bắt mắt bên cạnh, đột nhiên dừng lại.

Trong ánh mắt đó ngoài kinh ngạc ra, còn có một chút hoảng hốt lúng túng.

Mà Hàn Đan đã khôi phục khuôn mặt không biểu cảm, hơi gật đầu tránh ánh mắt ông ta, sau đó đi theo Thẩm Luật ra bên ngoài.

Bất giác bước đi nhanh hơn.

Hoảng hốt, giống như một cuộc chạy trốn.

Cô vốn không quen đi giày cao gót, gần như mỗi bước còn lên trước chưa ổn định đã bước thêm chân còn lại, đột nhiên trọng tâm dưới chân lệch đi người lập tức nghiêng sang bên trái, khuỷu tay được người ta đỡ lấy mới miễn cưỡng đứng vững.

"Sao thế?" Thẩm Luật bên cạnh nhận thấy sự khác lạ của cô, hỏi.

"Không sao." Cô cười miễn cưỡng, bổ sung: “Vừa rồi ăn no quá, vận động một chút."

"Chân của em......" Lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang.

"Tôi hơi mệt một chút, nếu như tổng giám đốc Thẩm không có chuyện gì, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi trước."

Gió đêm từ biển thổi tới, phần phật băng qua giữa hai người. 

Lúc này, vẻ mặt cô giống như đóa hoa nở rộ trên vách núi băng.

Kiên định, mềm yếu, nhưng lại từ chối người từ ngàn dặm.

Ánh mắt lẳng lặng dừng ở trên mặt cô, trong chốc lát, anh buông tay ra: "Được."

Tài xế đã chờ ở ngoài cửa.

Dọc đường ba người im lặng.

Nhìn Hàn Đan đi vào cánh cửa màu trắng đó, Thẩm Luật dựa lên cửa xe tắt lửa, chìa tay với ghế lái: "Có thuốc không?"

Thanh niên áo đen rút một cây trong hộp thuốc lá ra châm lửa, đưa cho anh.

Anh hút mạnh một hơi, phả ra một chùm khói, kêu: "Tị."

Thanh niên xuống xe, đứng bên cạnh anh, cũng hút thuốc, không hề đáp lời.

"Cậu có chuyện nào mà cảm thấy sẽ hối hận, nhưng không thể không làm không?"

Thanh niên nghiêng mặt nhìn về phía anh, biểu cảm giống như hỏi ý.

"Chuyện vốn cho rằng rất đơn giản, đến bây giờ đột nhiên trở nên phức tạp như vậy." Anh cười tự giễu nói: “Có lẽ thứ phức tạp chỉ là lòng người." "Hình như bây giờ tôi có thể cảm nhận được cảm giác muốn nói mà không thể nói của cậu rồi."

Thanh niên áo đen cúi đầu cười thản nhiên, đoạt lấy thuốc lá giữa ngón tay anh, dụi tắt nhét vào lòng bàn tay Thẩm Luật, sau đó vỗ vỗ vai anh chui vào trong xe, lái xe rời đi.

Bầu trời đã tối dần, anh nhìn nửa mẩu thuốc lá trong tay, lộ ra một nụ cười khổ.

"Bảo tôi thu tay lại sao?" Anh siết chặt bàn tay, cười thê lương: “Đáng tiếc, không còn kịp nữa rồi."

Lao vùn vụt trên đường đêm, tài xế hơi cong khóe môi lên.

Từ khi bắt đầu vào nhà họ Thẩm làm tài xế của anh, nhìn thấy anh lộ ra biểu cảm do dự và khó xử đó, đã qua bao lâu rồi?

Lâu đến mức khiến anh ta quên mất, thì ra người đàn ông lạnh lùng được giáo dục thành chỉ nhớ được mất không màng đúng sai đó, cũng sẽ có lúc khó mà lựa chọn như vậy.

Muốn nói mà không thể nói, là bởi vì cô gái đó phải không?

Ngón tay người đàn ông áo đen bắt đầu lướt từ vết sẹo sâu dài ở yết hầu xuống, đến ngực trái thì dừng lại.

Nơi đó, dùng hình xăm khắc rõ tên của một người.

Mà khoảnh khắc ngón tay đụng vào nó, biểu cảm của anh dịu dàng vô hạn.

Giọng nói của anh và em đã cùng đi mất, nhưng anh không muốn tìm nó về. Bởi vì anh tin tưởng, khi anh không ở bên cạnh em, nó sẽ cùng em vượt qua bóng đêm, xua tan cô đơn.

Anh khắc tên em vào nơi gần trái tim nhất, hi vọng rằng có một ngày, khi nó ngừng đập, em có thể biết được, sau đó, gặp lại anh. 

Bóng đêm dần đậm, Hàn Đan đi chân trần trên bờ cát mềm mịn, nước biển giống như một đôi tay dịu dàng, mơn trớn mu bàn chân, rồi lại chầm chậm quay về, giống như một loại an ủi.

Đi mệt rồi, bèn ngồi xuống.

Ngọn đèn xếp gọn dưới dưới gốc cây cao lớn lộ ra ánh sáng màu vàng ấm áp, lắng nghe âm thanh có tiết tấu của sóng biển, thần kinh căng thẳng dần thả lỏng.

Chưa từng nghĩ sẽ gặp lại ông ta.

Vốn tưởng rằng những ký ức có liên quan đến ông ta đã sớm bị mình loại bỏ khỏi cuộc đời, nhưng lại phát hiện chúng như giòi bọ trong xương, đã sớm ăn sâu vào cốt tủy.

Đảo mắt đã sắp bốn năm.

Cuộc giao dịch hoang đường đến tột cùng năm đó đã giống như một cơn ác mộng cắn nuốt tim can. 

Mà giờ phút này, nhìn kỹ lại nội tâm của mình, ngoài chút ít xót xa cay đắng ra, không còn yêu hận gì nữa.

Trước khi chưa gặp nhau, bọn họ chỉ là người xa lạ tồn tại trong không gian xa xôi.

Sau khi gặp nhau, bọn họ vẫn quay về cuộc sống thuộc về mình, không còn liên hệ.

Thậm chí ngay cả gặp nhau cũng chỉ vì đồng thời xuất hiện.

Chuyện duy nhất mà người đàn ông đã biến mất khỏi cuộc đời cô đó dạy cô, chính là trước khi buông tay phải dùng hết khả năng của lợi thế đang nắm giữ để giành được lợi ích lớn nhất.

Cô và ông ta, đã thanh toán xong.

Gió biển mãnh liệt, rung cây cối phát ra tiếng soạt soạt.

Nhiệt độ trên người giảm xuống rất nhanh, Hàn Đan cuộn chân lại, vùi đầu vào trong khuỷu tay.

Không biết đã ngồi bao lâu, trên vai đột nhiên có sức nặng, một lớp ấm áp mềm mại phủ lên trên sống lưng.

Cô ngẩng đầu, Thẩm Luật đang đứng ở bên cạnh cô, mà trên người cô, là một chiếc áo ngủ. 

"Buổi tối lạnh."

"Cảm ơn."

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Không ngủ được?"

"Ừ. Ở trong phòng hơi ngột ngạt, ra ngoài khuây khỏa một chút." Cô nghiêng mặt nhìn anh một lát, cười khúc khích.

"Sao thế?"

"Tổng giám đốc Thẩm của KL và tổng giám đốc Thẩm của Thịnh Thế, quả nhiên rất khác nhau, bây giờ nhìn cao lớn uy nghiêm hơn."

Thấy cô trêu chọc mình, Thẩm Luật cũng cười nói: "Vốn dĩ cho rằng em không truy cứu nữa, không ngờ lại trốn ở đây mà tập kích sau lưng."

"Tiểu nhân nào dám." Cô lè lưỡi: “Có một vấn đề vẫn luôn không rõ, hi vọng tổng giám đốc Thẩm có thể giải đáp thắc mắc."

"Em muốn hỏi tại sao tôi lại đến KL?"

"Ừ."

"Để vứt bỏ vầng sáng Thịnh Thế trên đầu."

"...... Nói đùa phải không?"

"Làm con rối thì không có chút ý nghĩa nào."

"Lẽ nào ở KL giúp Thái tử học hành có ý nghĩa sao?" Chỉ cần là người có mắt nhìn xa đều đã nhìn ra hai phe tranh chấp trong công ty. Thẩm Luật do Lục Hạo đưa vào công ty, đương nhiên thuộc đảng Thái tử, nhưng hiện giờ phe này đang ở thế hạ phong.

"Hiện giờ KL chỉ là một đấu trường, cục diện phức tạp hơn tưởng tượng của em nhiều."

Hàn Đan đang muốn lên tiếng, chỉ cảm thấy trên mu bàn chân có một vật nhỏ lạnh băng nào đó chạy vụt qua, giật nảy mình kêu “A"  một tiếng.

"Đoán là con cua nhỏ, buổi tối sẽ có rất nhiều con qua lại." Nghe miêu tả của cô, Thẩm Luật lấy từ trong túi áo ra một chiếc đèn pin nhỏ, chiếu xung quanh thấy trên bờ cát có rất nhiều vật nhỏ cả người màu trắng, có con ngủ đông bất động, có con lướt qua rất nhanh, sau đó chui vào trong cát, để lại một cửa hang rất nhỏ.

Hàn Đan nổi hứng thú, đuổi theo một con trong số đó, mất dấu lại đổi con khác.

Thẩm Luật ở phía sau soi sáng cho cô, luôn luôn giúp cản đường.

Hai người bận rộn nửa ngày mắt thấy đã sắp bắt được một con, nhưng một chân Hàn Đan sa vào trong cát, Thẩm Luật đưa tay ra đỡ, bị quán tính của cô kéo ngã, ngay cả đèn pin cũng văng sang một bên.

Nam trên nữ dưới, tư thế hết sức khó xử.

Hàn Đan muốn đứng dậy trước, nhưng bị Thẩm Luật đè trên cản lại, không thể động đậy.

Hô hấp ấm áp của người đàn ông rơi lên má cô, lỗ tai hơi ngứa.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh đèn mờ mờ ở nơi xa khiến tất cả đường nét dưới màn đêm đều biến thành mơ hồ.

Mà sự dịu dàng hòa tan trong mắt anh lại liên tục được phóng đại.

Cho đến khi phủ lên môi cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.