Tác giả: Bạch Đường
Cả một đêm dài tôi không thể chìm vào giấc ngủ sâu, từng cơn mơ cứ làm tôi chập chờn nửa tỉnh nửa ngủ, mà cũng có lẽ do phải nằm cạnh một người xa lạ, một hơi thở xa lạ, cho nên dẫu người đàn ông cạnh tôi gần như không cục cựa gì cả đêm, tôi vẫn không tài nào ngủ ngon.
Tới gần chập sáng thì tôi bị đánh thức bởi âm thanh rời giường.
Tôi mở mắt, trong phòng vẫn còn rất tối, người đàn ông cạnh tôi đang xuống giường một cách chậm rãi, nhưng chiếc ván giường không hợp tác với hắn chút nào, âm thanh cọt kẹt đâm thẳng vào tai tôi.
Trương Tam cứng người, trông hắn như một chú rùa vụng về cố gắng nhích người lên khỏi ván giường.
Tôi cũng ngồi dậy, toan đứng lên. Trương Tam cảm nhận được, vội quay đầu lại. Tay hắn chạm nhẹ vào vai tôi, đẩy lại: "Ngủ thêm một lát đi."
Tôi lắc đầu: "Không ngủ nữa."
Dường như Trương Tam chẳng biết đáp lại làm sao với câu từ chối của tôi, hắn tránh qua một bên, ngơ ngác nhìn tôi bật dậy khỏi giường.
Tôi hơi ngại phải đối diện với hắn nên mới muốn nhanh chóng rời phòng, nhưng Trương Tam lại lần nữa kéo tôi lại.
"Giày..." Hắn lẩm bẩm, "Em chưa mang."
Tôi chớp mắt: "Không cần, ở nhà tôi cũng không mang."
Ở làng chúng tôi có mấy người thích đi giày chứ, đặc biệt là nông dân chân đất, dưới chân có một lớp chai dày, không có cảm giác gì nhiều. Hôm qua làm lễ cưới tôi cũng được cho một đôi giày vải, thú thật thì mang rất thích, nhưng bảo tôi mang mỗi ngày thì xa xỉ quá, để dành đấy năm mới mang thì tốt hơn.
Trương Tam lắc đầu: "Em mang đi, đừng tiếc. Mang giày không đau chân."
Lúc này trời cũng lờ mờ sáng, tôi nhìn xuống bàn chân trần trụi của hắn, chỉ ra: "Nhưng anh cũng không mang."
Trương Tam ngớ ra rồi vội xỏ chân vào đôi giày rơm dưới giường, hắn đẩy đôi giày vải về phía tôi, tầm mắt dời sang một bên.
Chậc, mặc dù hơi khó hiểu nhưng tôi không muốn cãi lời hắn lắm, vì đêm qua hắn đã cho tôi ăn hai cục thịt lớn.
Chúng tôi mang giày xong xuôi, Trương Tam lập tức cắp cái thùng gỗ ra ngoài, còn tôi mất hết hai giây mới nhận ra trên người mình là cái yếm đào chết tiệt kia.
Tôi muốn đốt mẹ cái thứ này đi!
Tôi tìm thấy cái rương gỗ thuộc về mình ở một góc phòng, bên trong là ba bộ quần áo vải bố màu xám xanh có hơi cũ, một ít món đồ chơi làm bằng tre; đó là toàn bộ tài sản của tôi.
Tôi tháo chiếc vòng cổ bạc ra, gói vào một miếng vải cũ rồi cất cùng cây lược đồi mồi, còn cái áo yếm này, cho dù rất muốn chôn nó ngay lập tức, tôi cũng không đành lòng làm thế. Cái áo yếm với bộ áo lụa ngày cưới đã là thứ xiêm y lộng lẫy nhất mà tôi từng có, cho dù sau này không mặc lại nữa, bảo đem vứt thì không thể chấp nhận được.
Sửa soạn xong xuôi, tôi rời phòng.
Mãi đến bây giờ tôi mới có cơ hội quan sát căn nhà của Trương Tam.
Gần như chỗ nào cũng cũ, nhưng nhìn ra được hắn đã cố gắng sửa sang lại đủ cho người ở được, tôi chẳng lấy làm lạ gì, bởi vì nhà tôi cũng xêm xêm với nơi này thôi. Phòng ngủ ở bên trái, phòng giữa lớn bày một bộ bàn ghế cũ kỹ nhưng được chùi rất sạch sẽ, chái bếp hình như vừa được dựng mới, mảnh sân đầy đất đen và giá tre với vài mầm cây èo ọt.
Trương Tam bưng một thùng gỗ đầy nước ra góc sân rồi gọi tôi, tôi chạy ra theo hắn, phát hiện ở bên chái nhà có một lu nước to.
Chúng tôi rửa mặt rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng, tôi cho là Trương Tam không nên ở đây, nhưng chắc là chuyện hắn muốn giới thiệu lương thực trong nhà cho tôi nhỉ?
Trương Tam kéo một cái chum sành to ra, mở nắp: "Chúng ta ăn gạo trắng."
Tôi nuốt nước miếng một cái, trong chum toàn gạo là gạo, trắng tinh, nấu cơm, nấu cháo, làm bánh bột gạo, chẳng lẽ có thể ăn mỗi ngày ư?
Trương Tam lại cho tôi xem một rổ đầy ắp trứng gà.
Mắt tôi hoa lên, tôi có thể ăn cháo gạo và trứng gà vào buổi sáng ư? Thật xa xỉ!
Trương Tam quá giàu!
Dường như chỉ muốn giới thiệu cho tôi biết mà thôi, Trương Tam thấy tôi mải mê nhìn rổ trứng bèn đưa nó luôn cho tôi, sau đó hắn bắt đầu ngồi xổm nhóm lửa.
Tôi giật mình: "Này... Trương Tam, để đó cho tôi làm đi."
Ở thôn này, chuyện nấu ăn là của đàn bà con gái, chẳng có người đàn ông nào lại vào bếp cả. Tuy tôi không phải đàn bà, nhưng đêm qua và có lẽ sáng nay nữa, tôi được cho ăn bao nhiêu thứ xa xỉ, ngồi không chơi thì thật chẳng ra gì.
Trương Tam ngẩng đầu lên nhìn tôi, hắn nói: "Không sao, để anh làm, nhanh lắm. Em ra phòng giữa ngồi một lúc đi."
Tôi nóng nảy: "Không được, tôi phải làm, đưa đó cho tôi."
Nhưng cho dù huých thế nào tôi cũng không đẩy Trương Tam ra khỏi cái bếp được, hắn to như một con trâu cục mịch vậy.
Trương Tam không thèm tránh chỗ cho tôi, nhưng đừng tưởng là tôi sẽ bỏ cuộc nhé!
Tôi nhìn quanh quất khắp bếp rồi nhanh chóng chộp lấy cái nồi trên nóc tủ, nhà Trương Tam chỉ có một cái nồi duy nhất này thôi.
Tôi xúc gạo bỏ vào nồi rồi chạy ra ngoài. May mắn thay tôi tìm thấy cái gáo múc nước trong lu, nhanh nhẹn vo gạo.
Nhìn những hạt gạo ú nần trắng tinh mà lòng tôi bay bổng quá đi thôi.
Sẵn tiện rửa thêm một cái trứng gà, tôi quay lại vào bếp, lúc này đã nhóm xong xuôi rồi.
Đẩy người đàn ông to lớn kia qua một bên, lần này lại dễ dàng thành công, bởi vì hắn chủ động nhường chỗ cho tôi. Tôi bắc cái nồi lên bếp, vừa nấu cháo vừa luộc trứng.
Trương Tam giúp tôi thêm muối vào, lúc khuấy lên chỉ thấy một cái trứng, hắn bèn thả thêm một cái nữa.
Tôi không còn sợ hắn nữa, thế nên tôi nguýt: "Làm gì mà lãng phí vậy, một cái là đủ rồi."
Trương Tam đáp: "Không ăn hết sẽ hỏng."
"Không hỏng, ngày mai đem đi bán, một rổ to như vậy ăn tới chừng nào chứ. Bán đi được tận năm sáu đồng."
Trương Tam chẳng đáp lại, qua khóe mắt, tôi lấy hắn đem rổ trứng cất vào tủ, giống như sợ tôi giây tiếp theo sẽ bán mất trứng của hắn.
Cái đồ phá của này.
Lúc ăn cơm, Trương Tam húp một hơi cạn chén cháo rồi nói tôi: "Lần sau em có thể nấu đặc hơn một chút."
Hắn bóc vỏ trứng, thả quả trứng tròn mềm mại vào chén tôi, nghiêm túc nói: "Trứng cũng vậy, mỗi lần ăn hai quả, mỗi người chúng ta một quả, em đừng tiếc."
Tôi lấy đũa chọt cái trứng trong chén, một lúc sau mới nói: "Có được không? Anh còn chẳng có ruộng."
Mới bị đuổi khỏi nhà Lý đồ tể vài tháng, Trương Tam lấy đâu ra ruộng? Tôi còn chẳng biết sính lễ cưới tôi hắn lấy từ đâu nữa là.
Trương Tam giục tôi: "Mau ăn đi. Anh không có ruộng, nhưng có tiền mà."
"Tiền, ở đâu ra?"
Tôi thật sự không muốn ra vẻ chất vấn như vậy đâu, nhưng tôi quá muốn biết.
"Anh đi làm." Trương Tam gãi tóc, "Lò mổ ở huyện cần đồ tể có tay nghề, mỗi tháng anh được sáu trăm đồng tiền."
Tôi trợn mắt, âm thầm tính toán: "Vậy hôn lễ..."
Mắt Trương Tam bắt đầu trượt dần sang một bên, tôi lớn tiếng hơn một chút: "Tiền sính lễ hết bao nhiêu bạc?"
Trương Tam ấp úng: "Mười lượng..."
Mười lượng!
Đổi sang là 10,000 đồng tiền!
Tôi phát ra một tiếng nấc kinh hoàng.
Của hồi môn của tôi chỉ có hai món! Đem bán đi chẳng được tới một lượng bạc!
Ấy là chưa kể tiền tổ chức đám cưới, Trương Tam đã tốn hết bao nhiêu rồi, tôi xây xẩm cả người, vội vàng vớt cái trứng trong tô cháo ra.
"Cái này để dành tối nay ăn!"
Trương Tam trố mắt nhìn tôi, tôi bưng tô cháo chỉ vừa vơi phân nửa lên chạy vào bếp.
Một lúc sau, tôi trở lại, đổ cái trứng trong chén tôi vào chén Trương Tam, nói: "Anh ăn cái này đi, chúng ta phải tiết kiệm. Ngày mai đem gạo trắng đi đổi khoai lang đi, trứng gà cũng bán..." Tôi nhìn quanh quất, âm thầm tính toán: "Mai tôi lên núi chặt tre, đan chút giỏ, lúc anh vào huyện làm thì tìm chỗ bán hộ tôi..."
Trương Tam vẫn chưa hồi hồn sau một loạt động tác của tôi, cái trứng gà vô tội nằm trong chén trơ trọi.
Tôi hớp nhanh lớp cháo mỏng còn sót lại rồi dọn dẹp mọi thứ, nóng lòng đi tìm cây dao sắc bén chút để chặt cây.
Một lát sau, Trương Tam tìm được tôi ngoài sân, tôi đang cố tìm hiểu xem hắn đã trồng gì khắp chỗ này.
Trương Tam ngồi xổm bên cạnh tôi, hắn gãi đầu: "Thật ra... không cần phải vậy..."
Tôi dùng cây dao lớn tìm thấy trong bếp xới xới đất: "Không vậy thì thế nào? Những mười lượng bạc đó, anh lấy đâu ra ngần ấy tiền..." Còn đem mua tôi, trong lòng tôi chua xót, mười lượng bạc đã là món sính lễ có máu mặt khắp thôn này rồi, chỗ bạc này muốn cưới cô nương đàng hoàng một chút cũng không khó, sao hắn lại cưới tôi nhỉ? Cha mẹ tôi đòi mười lượng lận sao? Tiền hồi môn lại không đáp trả chút nào, hành vi này nói thẳng ra là quá sức kì cục, không khác gì bán con cả. Ở chỗ chúng tôi, nếu đã bán con, thì nhà chồng có đánh chết con dâu nhà mẹ đẻ cũng chẳng thể ho he nửa lời.
Trương Tam đã vay mượn chỗ nào mà có mười lượng chứ...
Tôi nghĩ tới cặp vợ chồng nghèo khổ ở thôn bên, mượn tiền Lý viên ngoại làm đám cưới, trả suốt mười mấy năm vẫn không trả hết, đến giờ con trai con gái lớn còn phải đi làm công gán nợ dùm cha mẹ.
Đừng nói Trương Tam mượn của Lý viên ngoại chứ, tôi phát hoảng.
Trương Tam kéo ống tay áo của tôi: "Không có, anh không có mượn của Lý viên ngoại, em đừng tức giận..."
Hóa ra ban nãy tôi đã thốt ra nghi vấn của mình.
"Vậy tiền ở đâu ra?"
Trương Tam lại gãi đầu, hắn kéo tôi đứng dậy: "Đi theo anh..."
Chúng tôi quay lại buồng ngủ, lúc này ánh mặt trời đã rót đầy gian phòng, làm nổi bật đệm chăn mới tinh. Trương Tam đẩy giường qua một bên, ngồi xổm xuống đào hố.
Cũng không hẳn là một cái hố, mà là một tấm ván gỗ nhỏ được giường che lại, nhấc tấm ván lên, Trương Tam lấy ra một cái bình sành.
Bên trong có cả ụ bạc.
Tôi bàng hoàng, không biết là vì Trương Tam có nhiều bạc, hay là vì hắn cả gan nói cho tôi biết chỗ giấu kho báu này nữa.
Giọng người đàn ông thật thà: "Tháng trước, anh có cứu một cậu thiếu gia lạc đường trong rừng, người ta trả anh số tiền này đó."
Mãi một lúc tôi mới tìm được giọng mình, mà tôi cũng chẳng biết mình hỏi gì nữa: "À, rừng nào, bao nhiêu tiền thế...? Thiếu gia à..."
"Người trong huyện thành, ham chơi nên bị lạc, lúc đó anh muốn vào sâu trong núi một chút xem có bẫy được con gì không. Căn nhà này vốn từng của Vương thợ săn mà, anh tìm được một ít bẫy cũ... cho nên... Chắc cũng được một trăm lượng đó, người ta đưa ngân phiếu, anh ra tiền trang đổi thành bạc vụn..."
Tôi không dám nhìn chum bạc trong tay Trương Tam nữa, lắc đầu nói: "Đừng kể, anh mau cất đi, nhanh lên."
Nói rồi tôi cảnh giác nhìn xung quanh một lúc, hối: "Cất nhanh lên đi, trời ơi, người ta mà thấy phải làm sao chứ. Cái chỗ này có dễ tìm quá không? Hay anh đào một chỗ khác đi chứ... ít nhất cũng phải lấy bình lọ gì chèn lên..."
Tôi bật dậy đẩy cái rương nhỏ của mình đến: "Chèn tạm cái này lên trước đi, mau lên."
Tim tôi đập bình bịch mãi đến khi Trương Tam giấu cái bình kia đi mới bình thường lại, tôi lúng búng tìm chuyện nói: "Về sau, đừng có mà ai hỏi cũng khoe ra như thế, có biết là nguy hiểm lắm không hả, lỡ người ta sinh lòng tham thì không phải mất trắng rồi sao!"
Trương Tam nhìn tôi, dưới ánh sáng rực rỡ của ban ngày, hắn trông càng cương nghị, mà cũng càng chân thành: "Em không phải người ngoài."
Tôi cụp mắt: "Trước đây tôi với anh còn chẳng biết nhau, anh không sợ tôi ăn cắp hết bạc của anh rồi chạy trốn sao?"
Trương Tam nói: "Em sẽ không làm vậy đâu."
Tôi mân mê tay áo, thú thật thì suy nghĩ vừa rồi của tôi cũng khá hấp dẫn đấy, có tiền rồi, tôi sẽ cao chạy xa bay, rời xa cái thôn chẳng có gì lưu luyến, cũng không cần gặp lại cha mẹ - người chỉ ước chẳng bao giờ có đứa con ăn hại như tôi.
Nhưng tôi biết mình cũng sẽ chẳng bao giờ làm thế. Trương Tam không xứng bị như vậy, từ hôm qua đến tận bây giờ, hắn đối xử rất tốt với tôi.
Chưa từng có người nào làm thế cả, đặc biệt là với người vợ rõ ràng là được mua về như tôi.
Tôi biết hắn vui vẻ vì cưới được tôi.
Cho nên tôi càng không thể phụ lòng hắn.
Trương Tam và tôi ngồi trên giường, cách nhau một cánh tay; tôi không dám nhìn sang hắn chút nào. Lòng tôi nặng trĩu, có cảm giác mình đã nợ hắn quá nhiều.
Nợ ăn, nợ uống, nợ mười lượng bạc.
Hắn còn không cho tôi làm việc.
Hắn bắt tôi mang giày. Quá xa xỉ.
Sống từ trước tới nay quen rồi, cho dù biết mình khổ, nhưng một khi đã quen liền không cho rằng nó khổ nữa.
Đột nhiên được trân trọng như vậy làm tôi ngớ người ra, hoàn toàn không biết phải đáp lại đối phương thế nào.
Trương Tam lại kéo tay tôi.
Hắn thích kéo tay tôi thật đấy, nhưng chẳng bao giờ nắm lâu hết, gần như chỉ chạm một chút rồi buông ra, lúc dẫn tôi đi cũng thế, hắn chỉ kéo một cái rồi thôi.
Lần này hắn không vội buông ra như vậy. Tôi có thể cảm nhận vết chai trên bàn tay hắn, đôi tay lớn hẳn hơn tay tôi và chắc khỏe hơn.
Cảm giác lành lạnh làm tôi hơi rụt tay lại, định thần nhìn qua thì thấy trên tay có thêm một cặp vòng bạc.
Tôi mở to mắt.
Trương Tam buông tay tôi ra rất nhanh, hắn nói: "Tặng cho em đấy."
Cặp vòng bạc không có hoa văn gì, có vẻ hơi nặng, có lẽ được hơn một lượng. Tôi muốn tháo chúng ta thì Trương Tam lại nói: "Em không thích à?"
Đây là vấn đề thích hay không à?
Tôi đành phải giải thích: "Cái này quý lắm, cất đi thôi, khi có dịp lại đeo sau cũng được."
Nhưng thật ra là tôi cảm thấy sức nặng của cái vòng này sắp đè bẹp tôi, trong danh sách những thứ tôi nợ Trương Tam lại có thêm một cặp vòng bạc chói lóa.
Trương Tam không nói gì.
Tôi tháo được chiếc vòng, chần chừ nhìn hắn.
Trương Tam không nhìn tôi, mi mắt hắn cụp xuống, làm cả người trông có vẻ ủ dột.
Tôi cố gắng bắt chuyện: "Này, ban nãy anh đã ăn no chưa..."
Trương Tam gật đầu, rồi lại lắc.
Thế là thế quái nào?
Tôi lại hỏi: "Vậy là no rồi à?"
Lúc này thì hắn đáp: "No, nhưng mà mau đói lắm, trưa lại ăn."
Bình thường thôn dân ở thôn Phú Quý chỉ ăn hai bữa một ngày thôi, một bữa sáng và một bữa tối, giờ Trương Tam còn đòi ăn trưa nữa cơ đấy.
Nhưng nghĩ tới hành động tiết kiệm đáng xấu hổ của mình ban nãy, tôi chột dạ im lặng.
Hai đứa tôi cứ ngồi trơ ra đó dễ đến năm phút, sau đó không thể chịu được bầu không khí này nữa, tôi đứng lên, định bụng cất cái vòng tay rồi mang quần áo đi giặt.
"Ngày mốt em sẽ đeo nó chứ?"
Ngày mốt à?
À, phải rồi, ngày mốt là ngày lại mặt.