Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 203




Chương 203

Cổ họng và đôi môi khô khốc, cô thật muốn tát mình một cái chết đi.

Sao cô có thể làm một việc đáng xấu hổ, vô liêm sỉ như vậy!

Hoắc Dung Thành khinh thường liếc cô một cái, “Hóa ra là muốn đi lên”“

Miệng Tô Tú Song mím chặt, không nói lời nào, cảm giác rất thẹn thùng!

Nói thật, ngay cả cô cũng rất kinh ngạc, không nghĩ đến, mình sau khi uống say sau sẽ biến thành bộ dáng này, xa lạ lại khoa trương.

“Sẽ không nói, câm điếc, hử?”

Thực hiển nhiên Hoắc Dung Thành cũng không quyết định buông tha cho cô, cúi đầu, đôi mắt đen thãm không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.

Ở dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của người đàn ông, Tô Tú Song lộ ra khuôn mặt đỏ tươi như máu.

“Cái kia, có chuyện thì nói bình thường, anh có thể đừng dựa vào tôi gần như vậy được không.” Cô vừa mở miệng, đều nói lắp .

“Sợ cái gì, sợ tôi ăn cô?”

Tô Tú Song căng môi, gượng cười, “Không, không có chuyện này, chuyện tối hôm qua đều do tôi, là tôi sai, còn có cám ơn anh”

Nếu không phải anh ta, không chừng phía sau Tống Tu Văn sẽ còn làm chuyện không bằng cầm thú gì đó.

Nhướng mày, Hoắc Dung Thành nghiêng mắt liếc một cái, môi mỏng khẽ mở, “Tác phong của công ty các cô thật đúng là đặc biệt, xác định là ở bàn công việc, mà không phải bồi rượu tán tỉnh với đàn ông?”

Tô Tú Song lập tức chợt nghe ra châm chọc và chế nhạo trong giọng nói của anh.

Cô cắn môi, nhìn về phía anh, ngực cao thấp phập phồng, “Anh là tổng giám đốc của Hoắc thị, cho dù không mở miệng vẫn sẽ có vô số người muốn nịnh bợ, lấy lòng và tạo quan hệ, tôi có thể giống anh sao? Giống anh loại này thiếu gia nhà giàu cao cao tại thượng, như thế nào có thể hiểu được nhân gian khó khăn!”

“Còn có lý?”

Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, mở miệng nói, “Ăn mặc như vậy, ở trong mắt đàn ông không khác gì trang phục tình thú, so với bàn chuyện làm ăn, đàn ông chỉ nghĩ bằng cách nào kéo cô lên giường.”

“Mặc đồ công sở rất bình thường, đó là do các anh tư tưởng xấu xa” Tô Tú Song bị tức không nhẹ.

“Đùa giỡn cô trong khách sạn là tôi?

Ở trước mặt tôi sĩ diện cái gì, Tống Tu Văn cho cô giáo huấn còn chưa đủ?”

Hoắc Dung Thành nghiêm mặt lạnh lùng.

Nghe vậy, Tô Tú Song im lặng, trong lúc đó không nói gì.

” Nói chuyện hợp tác với cái loại mặt hàng này, là cố ý vả mặt tôi sao?”

Tô Tú Song nhăn mày lại, không phục phản bác, “Tôi không nghĩ sẽ đánh mặt của anh, hiện tại không có công ty nguyện ý hợp tác với Tô thị, anh ta nguyện ý thì tôi bàn với anh ta, còn có trước khi bàn việc hợp tác, tôi cũng không biết Tống Tu Văn là cái loại mặt hàng này.’ Hoắc Dung Thành nhìn chằm chằm cô một lúc, “Tôi tính tình không tốt, nếu làm cho tôi biết cô ở sau lưng tôi đi cầu xin người đàn ông khác hỗ trợ, tôi sẽ không chỉ đơn giản chơi cô khóc như vậy đâu.”

“Hoặc Lăng Tùng cũng không được?”

“Không được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.