Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 162




Chương 162

Trong nháy mắt, gò má của Tô Tú Song đỏ lên, cô cảm thấy như bị sỉ nhục ,, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nữa.

Cô siết chặt nắm đấm, cúi đầu thấp, buồn bực đáp: “Tôi biết rồi, tôi ăn xong rồi, lên phòng trước đây.”

Cô cảm thấy thật mất mặt, trong lòng có chút buồn bã, thất vọng, nhưng đó là mẹ cô, cô có thể làm gì được?

Trong phòng ăn chỉ còn lại Hoắc Dung Thành và quản gia Trương.

Bàn tay từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc đốt, anh hút hai cái rồi mới nói: “Chú Trương, mang thuốc bôi và đá lên phòng cô ấy đi”

Thuốc bôi và đá?

Trong nháy mắt quản gia Trương liền hiểu ra: “Tôi lập tức mang lên cho cô chủ.

“Ừ” Hoắc Dung Thành lên tiếng đáp.

“Cậu hai, thật ra, cậu vẫn còn quan tâm cô chủ.” Quản gia Trương nhịn không được nói ra một câu.

Hoắc Dung Thành phủi nhẹ tàn thuốc xuống, không thèm để ý tới tro thuốc bám trên quần.

“Đi ra ngoài với khuôn mặt đó, để mọi người nghĩ rằng Hoắc Dung Thành tôi bạo hành một người phụ nữ sao? “

Anh lãnh đạm lướt qua quản gia Trương, thanh âm lạnh lẽo: “Quản gia Trương, vẫn quy tắc cũ, nói ít làm nhiều”

“Vâng” Quản gia Trương nghiêm túc trả lời.

Trong phòng.

Tô Tú Song vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ, thì nghe thấy tiếng gõ cửa từng đợt ở bên ngoài truyền tới.

Cô tiến về phía cửa phòng một tay cầm khăn lau mái tóc đang ướt nhẹp, một tay mở cửa.

Quản gia Trương đứng ngoài cửa.

“Cô chủ, đây là thuốc bôi và đá, nhớ thoa lên mặt.” Quản gia Trương trên mặt tỏ vẻ nghiêm nghị nhưng giọng nói lại vô cùng ôn hòa, ấm áp.

Trong lòng như được sưởi ấm, cô cảm kích đáp: “Cảm ơn chú Trương”

Tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, Tô Tú Song liên đứng trước gương, phát hiện má phải đã hết sưng, ngay cả dấu bàn tay cũng biến mất.

Thuốc bôi của chú Trương thật hiệu quả.

Cô lại sờ sờ má phải, sau đó mới quyết định xuống dưới.

Nhìn thấy người đàn ông đang ngồi chỗ ở bàn ăn, cô cực kỳ ngạc nhiên, thật không bình thường, hôm nay anh ta lại dậy sớm hơn mình.

“Chào buổi sáng cô chủ” Quản gia Trương nở nụ cười thân thiện chào hỏi.

“Chào buổi sáng, cháu cảm ơn thuốc bôi của chú nhé, thuốc hiệu quả lắm”

Cô híp mắt cười tươi, rồi tiến tới kéo ghế bàn ăn ra ngồi vào.

Lúc này Hoắc Dung Thành buông tờ báo xuống, ngẩng đầu lên khiến cho hai ánh mắt trong lúc lơ đãng chạm vào nhau.

“Chào buổi sáng” Cô nói có chút không được tự nhiên.

“Ừ”

Thái độ của anh không nóng không lạnh, ánh mắt liền thu về, tay bưng cốc cà phê uống nhấm nháp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.