Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 151




Chương 151

Tô Tú Song nhíu nhíu lông mày, suy nghĩ một chút nói: “Có thể, mười giờ tối nay, tôi sẽ tiến hành livestream, các ký giả cũng có thể đến hiện trường.”

Kết quả và phương án xử lý xem như là chu đoán, không nhìn ra vấn đề gì.

Vì vậy nên không có ai âm ï nữa, bọn họ đều chờ xem kết quả xử lý vào tối nay.

Màn hình tỉ vi rơi vào tăm tối, Hàn Văn Thiên dụi lấy đôi mắt hoa đào mở miệng: “Cô vợ nhỏ của cậu vẫn tính là có chút tài giỏi.”

Hoắc Dung Thành cũng nhíu mày, nhàn nhạt dời tâm mắt, con ngươi đen nheo lại.

Ngón tay dài của anh kiêu ngạo bưng cốc cà phê miết nhẹ, không một tiếng động cười gắn: “Một công ty có tâm ảnh hưởng lớn như vậy cũng đáng được đưa tin đặc biệt.”

“Quân áo hàng hiệu dành cho trẻ em của MS cũng coi như nổi bật, với lại cô ấy còn cõng lấy tên tuổi của cô hai, khẳng định là phương tiện truyền thống sẽ chen nhau phỏng vấn cô ấy: Hàn Văn Thiên có chút mệt mỏi, há mồm ngáp một cái: “Đúng rồi, anh có hiếu kỳ tối nay cô ấy sẽ xử lý thế nào không?”

“Không hiếu kỳ”

Môi mỏng của Hoắc Dung Thành khẽ động đậy, gọn gàng dứt khoát phun ra ba chữ.

Chỉ là sâu trong con người dường như đã nhiễm phải một màn đêm tối, rõ ràng là giảm xuống vài độ, nặng nề sâu sắc khẽ động.

“Ngược lại tôi rất hiếu kỳ, mười giờ tối livestream trực tiếp, bây giờ mới một giờ chiều, thời gian trôi qua thật chậm, tôi không đợi nổi nữa rồi” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hàn Văn Thiên kêu thảm, ghét bỏ thời gian trôi qua quá chậm.

“Lại nước mắt cá sấu thì cút ra ngoài cho tôi!”

Lông mày Hoắc Dung Thành cũng nhíu lại, giữa hai đầu lông mày có chút buồn bực, không nhịn được quát lạnh một tiếng.

Hàn Văn Thiên giật mình nhảy một cái, nhàm chán liếc mắt, ngồi dựa vào ghế sofa, tiếp tục lật xem tạp chí.

“Tôi có thể khoan dung cho mặt giả, miệng giả, mông giả, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ cho ngực cũng là đồ giả. Giữa người với người còn có chút chân thành hay không chứ?”

Anh ta nhìn chằm chằm người mẫu mặc áo tắm hai mảnh trên tạp chí, tức giận nhổ nước bọt.

“Một ngày không được phát tiết thì trong lòng khó chịu?” Con người Hoắc Dung Thành sâu thẳm, khẽ động môi mỏng.

“Chuyện này cậu không bằng tôi, tôi là phát tiết công khai, không giống như cậu phải nín nhịn”

Hàn Văn Thiên nhìn sang, đôi mắt hoa đào tựa như cố ý khiêu khích.

Đôi mắt Hoắc Dung Thành hơi híp lại, cầm lấy gối ôm mạnh mẽ đạp tới.

Không tránh kịp, Hàn Văn Thiên bị đập thẳng vào mặt. Anh ta thuận thế ngã vào sofa, trong miệng còn thì thâm: “Ngã ở đâu thì cứ nằm yên đó, một từ thôi, thoải mái!”

Tô thị.

Tô Tú Song mới vừa trở lại văn phòng, phía sau lưng toát ra một tâng mồ hôi lạnh.

Cô kéo cổ áo lông, còn chưa kịp thở ra một hơi, những cổ đông trong công ty lại tìm đến.

“Toàn bộ quần áo thu về, còn phải trả lại tiền, quyết định này của cô sẽ làm công ty tổn thất bao nhiêu?”

Bao vây Tô Tú Song vào giữa, các cổ đông nhìn chằm chằm cô kêu gào.

“Tổn thất này rốt cuộc cô có tính hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.