Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 134




Chương 134

Hoắc Dung Thành đứng dậy, kéo ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm bát phở, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ, “Làm cho có lệ? Nấu lại cho tôi!”

“Đã muộn như vậy rồi đừng quăng, được không?”

Cô thực sự rất buồn ngủ, mí mắt đều díu cả vào nhau, chống đỡ không nổi nữa.

“Phở nhiều nước? Cho lợn ăn sao?”

Đôi chân dài của anh vắt chéo, ném đôi đũa lên bàn.

Lợn cũng không khó nuôi như anh!

Tô Tú Song ngồi xuống ghế, trực tiếp bưng bát mì tới đặt trước mặt mình, “Anh đã không muốn ăn, vậy tôi ăn, tôi ăn no, lại… nấu cho anh”

Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, khi tay cô sắp chạm vào chiếc đũa, những ngón tay thon dài của người đàn ông lại lấy bát phở trở lại.

Tô Tú Song sững sờ.

Vẻ mặt Hoắc Dung Thành bình tĩnh, cũng không để ý tới cô, dùng ngón tay nắm chiếc đũa, ghét bỏ gắp mì, bỏ vào miệng.

Anh kinh ngạc nhướng mày, hương vị không ngờ lại rất ngon, không tệ.

Sợi mì bập bênh trong nước dùng, điểm xuyết thêm rau xanh, đậu hũ trắng, lần này nhìn lại cũng thấy vẻ ngoài khá bắt mắt.

Sợi mì nhìn thì yếu ớt nhưng ăn có độ mềm và dày vừa phải.

Thấy người đàn ông không khó chịu nữa, Tô Tú Song thở phào nhẹ nhõm, xoay người chuẩn bị lên lầu.

“Đứng lại” Hoắc Dung Thành lười biếng nói.

Tô Tú Song cau mày, thân thể cứng đờ tại chỗ, thâm nghiến răng nghiến lợi, còn muốn phát điên cái gì?

“Việc nấu ăn sau này, tôi gọi thì phải đến”

Giọng anh trầm thấp, không phải giọng điệu thương lượng, mà là mệnh lệnh.

“Tôi hiểu rồi” Tô Tú Song cảm thấy cả người như nhữn ra, thật sự không còn khí lực để quan tâm đến anh nữa.

Ánh mắt thỏa mãn quét qua cô, Hoắc Dung Thành cúi đầu tiếp tục ăn, thật hiếm thấy, anh luôn ăn không ngon miệng, nước phở cũng không còn chút nào.

Trên tâng.

Tô Tú Song gân như là ngả đầu liên ngủ, đầu chạm vào gối liền ngủ mê man.

Cô thực sự rất buồn ngủ.

Khi mở mắt ra đã là trưa ngày hôm sau.

May là không cần phải đi làm, có thể ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh lại.

Cô lười biếng nằm trên giường, không muốn dậy cũng không nhúc nhích, chỉ muốn nằm như thế này mãi mãi.

Nằm trên giường thêm hai giờ, Tô Tú Song miễn cưỡng đứng dậy rời giường, bắt đầu rửa mặt.

Mở cửa, cô cẩn thận liếc sang phòng đối diện.

Cửa đóng chặt, không biết có ai ở trong phòng không.

“Hô…

Tô Tú Song hít sâu một hơi, bước nhẹ rón rén đi xuống lầu như một tên trộm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.