Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 131




Chương 131

“Tôi nói cho anh biết, tôi là đai đen lục đẳng Taekwondo. Nếu muốn chết, anh cứ việc qua đây!”

Cô nghiến răng, thân thể không tiếng động lùi về phía sau.

Hảo hán không thể chịu thiệt trước mắt, nếu cô đánh chắc chắn không thể đánh lại, thôi, vẫn nên chạy đi.

Cô bí mật gia tăng bước chân.

Nhưng, bóng người đó lại di chuyển nhanh hơn, ba bước biến thành hai bước, anh đã đi tới cửa và tiến lại gần cô.

Trong tình thế cấp bách, Tô Tú Song không quản được nhiều như vậy, cô xoay người trực tiếp lao ra ngoài.

Tuy nhiên, cánh tay của người đàn ông đủ dài. Khi anh ta vươn cánh tay dài ra, anh ta không tốn một chút sức lực nào đã nắm được sau lưng cô.

Mặt Tô Tú Song tái mét vì hoảng sợ.

Cô cố trấn tĩnh lại, “Cướp tiền cướp sắc?

Nếu cướp tiền, trong túi của tôi có một phong bao màu đỏ, tất cả tiền của tôi đều ở trong đó, còn cướp sắc…..

Cô đột nhiên dừng lại, không nói được một lời nào nữa.

Hai chân cô bí mật nhấc lên, đầu gối khuyu xuống, cô dùng toàn lực mà đá vào bộ vị quan trọng dưới đáy quần người đàn ông.

“Hừ”

Người đàn ông không hề phòng bị, đã bị tấn công trực diện, dường như anh ta bị đau đến mức không thể kìm chế, đã phát ra tiếng rên rỉ.

Nhưng mà, bàn tay đang nắm lấy lưng cô vẫn không buông ra!

Tô Tú Song nhướng mày, vẫn không buông, ngoan cố đến như vậy sao?

Nhấc chân lên, cô định đá thêm một phát nữa, nhưng lần này người đàn ông đã chuẩn bị kỹ càng, thân người tránh đi, Hai chân cô bí mật nhấc lên, đầu gối khuyu xuống, cô dùng toàn lực mà đá vào bộ vị quan trọng dưới đáy quần người đàn ông.

“Hừ”

Người đàn ông không hề phòng bị, đã bị tấn công trực diện, dường như anh ta bị đau đến mức không thể kìm chế, đã phát ra tiếng rên rỉ.

Nhưng mà, bàn tay đang nắm lấy lưng cô vẫn không buông ra!

Tô Tú Song nhướng mày, vẫn không buông, ngoan cố đến như vậy sao?

Nhấc chân lên, cô định đá thêm một phát nữa, nhưng lần này người đàn ông đã chuẩn bị kỹ càng, thân người tránh đi, ngón tay dài chạm vào công tắc điện, căn phòng lập tức sáng bừng.

Bắt gặp người đàn ông có dung nhan tuấn tú, thâm trầm lại đang có sắc mặt đen sì trước mặt, Tô Tú Song suýt chút nữa cúi gập người xuống “Sao lại là anh?”

“Thế cô nghĩ là ai?”

Hoắc Dung Thành nhìn cô chằm chằm, đôi chân dài dưới lớp áo choàng tắm bí mật cọ xát, nhằm làm giảm bớt đau đớn từ bộ phận trí mạng của đàn ông.

Tô Tú Song cố gắng bình tĩnh, “Tôi còn tưởng rằng trong biệt thự có kẻ trộm”

Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành tràn ra một tia giêu cợt, ánh mắt như đang nhìn một đứa ngốc, “Cô không có não, hay là não hỏng rồi? Nhà họ Hoắc là nơi người khác muốn vào là vào hay sao? “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.