Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 62: Chap-62




Chương 62: Trai đảm đang

Rất nhiều tia chớp sáng rực xẹt qua bầu trời cũng không làm cảm xúc của Tống Thành bị gián đoạn. Hẳn cứ âu yếm An Nhiên mãi, khiến cho Nguyễn Vũ Như bực bội mở cửa xe đi xuống, Hà Văn Nhĩ mới chạy lại đưa chiếc ô kia cho cô.

“Bọn họ còn muốn làm trò đó đến lúc nào?” Nguyễn Vũ Như không kiêng dè gì mà tức tối lẩm bẩm.

Hà Văn Nhĩ liếc nhìn cậu chủ vẫn đang say sưa âu yếm vợ mình, sau đó nhún vai: “Đến lúc nào mệt thì thôi”

Vũ Như ông đang trêu mình thì tức giận, đùng đùng cất tiếng gọi lớn: “Anh Thành, mau vào xe thôi. Trời mưa to quái”

Tiếng gọi cắt đứt mạch cảm xúc êm dịu của Tống Thành. Hắn cau mày dứt khỏi đôi môi mềm mại của An Nhiên, lạnh lùng liếc về phía Vũ Như: “Có chân thì tự đi về đi.”

Không để Vũ Như kịp trợn tròn đôi mắt được kẻ mascara cẩn thận, Tống Thành đã vác An Nhiên lên bên vai không bị thương, đi về phía biệt thự. Dù sao cũng chỉ mấy bước chât iếc xe bẹp dúm kia cứ để Hà Văn Nhĩ xử lý tốt.

Vị quản gia lập tức chui vào cabin xe, khởi động máy móc để kiểm tra.

“Con quái thú” Hummer hoàn toàn câm lặng. Hà Văn Nhĩ thò đầu khỏi cabin gọi lớn: *Cô Vũ Như! Xe hỏng hẳn rồi. Tôi gọi đội cứu hộ, cô tự đi về nhà nhé!”

Thế là Vũ Như chẳng còn cách nào khác, đành kéo đuôi váy, lội nước lõm bõm đi về.

May mà cô còn có cái ô mà Hà Văn Nhĩ vừa đưa, không thì lớp trang điểm sẽ nhoe nhoét hết cả. Chỉ hận nhất là đôi giày hàng hiệu phiên bản giới hạn vừa mới mua, cô mới đi được hai lần, hôm nay lội nước về đến nhà chắc cũng phải tiễn vào sọt rác!

Thất thểu một lúc, cuối cùng cũng về đến nơi.

Vũ Như vừa vào tới phòng khách thì thấy bà Hai đang tất tả chạy ra, trên tay bê nguyên một khay trà gừng. Nhìn thấy Vũ Như, bà chỉ chào qua loa, sau đó vội vã đi lên phòng Tống Thành.

An Nhiên bị ngâm nước mưa quá lâu, cuối cùng lại hâm hấp sốt. Cô mê man không biết bị Tống Thành lột sạch quần áo, mang vào phòng tắm xối nước nóng, sau đó được ủ trong một cái chăn lớn và bị ép uống từng thìa trà gừng.

Tống Thành lưu loát làm một loạt công việc xong xuôi, sau đó hẳn tự thanh lí sạch sẽ hiện trường. Đến lúc hắn ung dung đi xuống nhà bếp thì Hà Văn Nhĩ cũng về tới.

“Cậu chủ, bên bảo hành đã đưa xe đi rồi.

Đây là túi đồ của cậu.”

“Cảm ơn”

Tống Thành gật đầu, nhận lấy túi củ sen đen đúa. Hắn gọi bà Hai, kêu bà đem đi sơ chẽ.

“Cái này là do Cá Chép tự mình lấy được sao?” Bà Hai nghe thấy Tống Thành kể lại chỗ củ sen này từ đâu mà có thì há hốc mồm kinh ngạc. “Ngay cả người lớn cũng chưa chắc làm được đâu”

Hà Văn Nhĩ hào hứng thúc giục: “Bà nhanh nấu thành món ngon mang lên cho cô An Nhiên thưởng thức.”

“Biết rồi”

Bà Hai thoăn thoắt một hồi, từng củ sen được bóc trắng nõn, xắt miếng đẹp như hoa.

Tống Thành vẫn im lặng từ nấy đến giờ, đến lúc này mới đứng lên, với tay lấy chiếc tạp dề tròng vào người.

Cả Hà Văn Nhĩ và bà Hai đều kinh ngạc.

Cậu… cậu chủ… nấu ăn à?

Tống Thành thấy biểu cảm của cả hai người thì cau mày: “Không được sao?”

Được. Được quá đi chứ! Con trai đi kiếm thực phẩm. Bố nấu ăn. Mẹ thưởng thức. Quy trình lao động được phân công quá hoàn hảo còn gì!

Thế là bà Hai lui xuống làm phụ bếp để Tống Thành trổ tài làm đầu bếp chính. Hẳn thành thạo bắc nồi, cho củ sen vào luộc. Sau đó, hẳn vớt củ sen ra rửa sạch, tiếp đến lại cho dầu vào đảo đều tay.

Tống Thành đặt chiếc máy tính bảng lên kệ đá, mắt nhìn công thức, tay nhanh nhẹn làm theo. Hắn muốn làm món củ sen kho nước tương, canh củ sen nấu tôm và cháo củ sen. Thêm món chè củ sen tráng miệng nữa.

Tuy chưa làm bao giờ nhưng Tống Thành tự tin rằng hẳn có thể nấu tốt. Suốt mấy năm đi du học, tay nghề nấu nướng của hẳn không những giúp hắn không bị chết đói mà còn hạ gục được vô số bạn gái xinh đẹp. Một anh chàng sinh viên vừa đẹp trai, cao ráo, đạt nhiều thành tích tốt, lại còn biết nấu ăn, nói thế nào cũng là một mối quá “ngon lành”.

Kì cạch suốt hai tiếng đồng hồ, Tống Thành và bà Hai đã nấu xong một bàn thức ăn. Hà Văn Nhĩ nhìn thấy một bàn đầy các món đặc sắc, không khỏi xuýt xoa: “Phải chỉ có cả Cá Chép ở đây. Cậu bé sẽ tự hào lắm khi thấy đồ ăn mình kiếm được lại biến thành một bữa ăn thịnh soạn thế này”

Tống Thành gật gù, nghĩ đến lúc nào đó sẽ đón con trai về một buổ Hắn chờ nồi chè sôi lên rồi múc ra bát là bữa ăn được hoàn thiện. Lúc này đi gọi An Nhiên xuống ăn là hợp lí. Nhưng chưa kịp đi thì Vũ Như đã xuất hiện, đon đả cười nói: “Anh Thành nấu ăn thật khéo. Ngày nay kiếm được đàn ông vừa giỏi làm việc bên ngoài, vừa đảm đang việc nhà như thế này khó lắm đấy”

Tống Thành khách sao đáp lời. Vừa đúng lúc Ân Lãm gọi điện tới, Tống Thành liền đi ra một góc nghe điện thoại: “Cậu nói Ngô Minh Châu đã tỉnh lại?”

“Vừa mới tỉnh được một lúc. Nhưng sau đó lại hôn mê rồi. Bác sĩ nói đó là dấu hiệu chứng tỏ bệnh nhân đang hồi phục dần dần”

Tống Thành tựa lưng vào khung cửa sổ nhìn những hạt mưa cuối cùng đang châm chậm rơi nốt khỏi bầu trời sạch sẽ: “Được, cứ theo dõi sát sao xem tình hình cô ấy ra sao.

Mấy bữa nữa cậu đi công tác thì để Diệp Phong thay.”

Ân Lãm vâng dạ, sau đó mới đem chuyện quan trọng hơn nói ra: “Anh Thành, bên phía Hoàng Kiên có động tĩnh rồi”

“Nói rõ đi”

“Tổng cục buôn lậu bắt đầu thu lưới.

Chuyên án của bọn họ sắp thành công, chẳng mấy chốc sẽ kết thúc. Nghe nói vụ này có một phần lớn là do cục trưởng mang Hoàng Kiên làm mồi nhử. Nhờ đó mới bẫy được nhóm cầm đầu”

Thì ra đó chính là lí do mà cục trưởng nhất định giữ Hoàng Kiên lại, không chịu chuyển hẳn sang cục điều tra. Hóa ra hẳn dùng Hoàng Kiên để dụ gián điệp thực sự trong cục mình, làm cho hăn lơ là cảnh giác vì nghĩ có cục phó chịu chết thay. Cho nên, Hoàng Kiên sắp sửa được minh oan, thậm chí còn được xét có công lớn nữa.

Chẳng trách mấy hôm trước Cao Vĩnh Mạnh vẫn nhận lời giúp đỡ anh ta. Hẳn là cái tên kia cũng nghe phong thanh được màn “giả chết bắt quạ” này đi.

Vốn dĩ Tống Thành không liên quan gì đến vụ làm ăn của Tổng cục, nhưng nếu Hoàng Kiên được thả, gã sẽ lại chạy đến đây gây phiền toái. Tuy lần trước An Nhiên không chịu gặp nhưng lần đó Hoàng Kiên vẫn có cố kị phải giữ bí mật, không dám làm càn Nhưng lần này anh ta tự do, nói không chừng sẽ làm liêu, nửa đêm đột nhập vào biệt thự bắt người. Nghĩ thế, Tống Thành tính toán trong đầu phải chuẩn bị thêm vệ sĩ một chút.

Hắn tin chắc Hoàng Kiên sẽ không buông tay dễ dàng. Cách anh ta nhìn vợ hắn thật khiến hắn muốn chọc mù đôi mắt chứa chan cảm xúc ấy.

Cúp máy xong, Tống Thành liền mất hứng. Hắn kêu bà Hai lên gọi An Nhiên xuống ăn cơm. Từ bây giờ hắn phải quản cô chặt thêm một chút, tránh tình cảnh cô biến mất lúc nào không biết. Ví dụ như tối nay, cô chạy thoát khỏi biệt thự đúng là bất ngờ.

Hắn phải nói Hà Văn Nhĩ chỉnh đốn lại an ninh mới được. Xem ra cô vợ này của hắn không còn bị tung tích của đứa con trai uy hiếp rồi. Hẳn là đã nghĩ ra cách gì đó để xoay xở nên mới dám liều mạng chạy đi như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.