Chương 60: Phán quyết
Nhà trường sau khi điều tra rõ mọi chuyện, bèn gọi điện mời cha mẹ của ba đứa trẻ tới. Tống Thành lúc này đang ở kí túc xá thay đồ cho con trai. Cá Chép hỏi hẳn: “Các anh kia có bị phạt không ạ?”
Tống Thành gật đầu, nói: “Làm sai phải chịu phạt”
Cá Chép nghiêng nghiêng đầu, nói nhỏ “Mẹ dạy làm sai phải xin lỗi”
Ba đứa nhỏ kia còn chưa có xin lỗi nó đâu. Tống Thành cảm thấy rất đúng, liền nói với con trai: “Vậy chờ bọn họ đến xin lỗi chúng ta”
Lời chưa nói dứt, đã có người đến mời Tống Thành lên phòng ban giám hiệu gặp.
cha mẹ của ba đứa trẻ kia. Hắn ôm theo Cá Chép cùng đi.
Mẹ của Đại Nhân không phải ai khác chính là Cao Như Băng – chị gái của Cao Vĩnh Mạnh. Vừa thấy Tống Thành xuất hiện, chị ta đã vui mừng: “Thì ra là cậu à?”
Tống Thành không lạ gì người phụ nữ này, hẳn chơi với Cao Vĩnh Mạnh bao nhiêu năm nay, những nết tốt nết xấu gì của chị gái này hẳn đều rõ cả. Hắn mở miệng cười nhạt: “Tôi thì sao?”
Thấy Cao Như Băng với cha của nạn nhân có quen bị št cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Thế này thì việc lớn hóa nhỏ rồi. Bố của Bon và mẹ của Tí vội nhìn chị ta bằng ánh mắt gửi gắm biết bao tin tưởng.
Cao Như Băng tiến lại gần Tống Thành, nở nụ cười hòng xoa dịu khuôn mặt dày đặc sát khí của hắn.
“Chuyện này chẳng qua là bọn trẻ chơi đùa rồi xích mích với nhau thôi. Chúng ta là người lớn, không nên quá khắt khe với bọn trẻ.
Tống Thành ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo, một tay gác lên tay ghế rất ung dung.
Hắn cất giọng trầm trầm: “Con mắt nào của chị nhìn thấy con trai tôi trêu đùa rồi xích mích với ba đứa nhỏ kia?”
Cao Như Băng bị bóc mẽ, lúng túng vớt vất: *Ý chị là… ba đứa nhỏ này đều không cố ý hại bé Khởi Minh đâu. Chúng chỉ đùa thôi.”
Tống Thành cười vào mũi chị ta: “Có ai đùa bằng cách ném người khác xuống hồ không? Chị xem camera chưa? Con tôi đang ngủ, còn ba đứa kia lén lút khiêng nó đi vứt. Nếu đổi lại là tôi đem vứt thắng Đại Nhân nhà chị vào hồ sen thì chị nghĩ sao?”
Nói tới đây, đột nhiên hẳn chột dạ, cảm thấy tình thế này rất quen thuộc. Hắn ném người khác xuống hồ, giờ đến con trai hắn bị người ta ném. Đúng là nhân quả nhãn tiền.
Cao Như Băng gật đầu, dáng vẻ nhu thuận nói “Chị biết là bọn trẻ đùa quá đà. Coi như cậu nể mặt em trai chị, bỏ qua đi được không?
Thái độ Cao Như Băng đã nhún nhường như vậy, Tống Thành còn làm khó thì hắn không đáng mặt đáng ông. Hắn gật đầu: “Được, chỉ cần Cao Vĩnh Mạnh ra mặt xin lỗi thay cháu trai, tôi sẽ chấp nhận”
Cao Vĩnh Mạnh là loại người nào chứ, từ nhỏ đến lớn đều chính trực, phong thái quân tử như cây trúc ngay thẳng. Chính Cao Như Băng đã bị cậu ta lên lớp không biết bao nhiêu lần vì thói chiều con vô tội vạ. Bây giờ để Cao Vĩnh Mạnh biết Đại Nhân vứt con của bạn thân cậu ta xuống hồ, nhất định cậu ta còn phạt thằng bé thảm hơn.
Nghĩ thế, Cao Như Băng không dám nhắc đến tên em trai nữa Mấy phụ huynh còn lại hoang mang nhìn nhau, không biết nên làm thế nào. Đây là việc liên quan đến mạng người, nếu Tống Thành đâm đơn kiện thì sẽ phiền phức to.
Ngay cả hiệu trưởng cũng run như cầy sấy, lần đầu tiên trong sự nghiệp phải đối mặt với scandal lớn đến vậy. Nếu hồi đó bà không nhận lời năn nỉ của Cao Như Băng cùng khối tiền hào phóng mà chị ta chỉ ra để cho Đại Nhân được ở lại học thêm một năm thì đâu đến nỗi như ngày hôm nay.
Hiệu trưởng hạ giọng nói với Tống Thành “Bố của Khởi Minh à, bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, trước hết nhà trường xin nhận l đã quản học sinh không nghiêm. Dù sao điều may mắn nhất là Khởi Minh đã được an toàn.
Chúng tôi xin nghiêm túc kiểm điểm từng cá nhân trong đội ngũ giáo viên, nhân viên, đồng thời sẽ bồi thường cho bé Khởi Minh để ày tỏ sự hối lỗi và sẵn sàng chịu trách nhiệm”
Cá Chép thấy cô hiệu trưởng cúi đầu xin lỗi thì trong lòng cảm động. Nó n‹ “Ba người kia mới cần nói điều đó.”
Mấy phụ huynh lập tức gọi con trai đến, bắt chúng khoanh tay xin lỗi hai cha Tống Thành. Bọn họ cũng rối rít nhận lỗi vì đã không dạy con cẩn thận, chỉ mong hẳn rộng lượng bỏ qua cho lần này. Duy nhất chỉ có Đại Nhân vẫn không chịu, nó trợn mắt nhìn mẹ, nhất định không làm theo.
Tống Thành thấy cách Cao Như Băng nhu nhược, dung túng cho hành vi sai trái của con thì ngứa mắt, hẳn chỉ về phía ba đứa trẻ, nói: “Con trai tôi suýt bị hại chết. Bây giờ, muốn tôi không kiện cũng được, chỉ cần đem ba đứa trẻ kia ném xuống hồ sen là được”
Tất cả đều tái mặt, Tí và Bon khóc òa lên ầmïĩ. Chúng còn chưa biết bơi đâu, bị ném xuống đó thì chết chắc. Đến lúc này Đại Nhân mới bắt đầu biết sợ. Nó dáo dác nhìn quanh, bắt chước hai đứa bạn bên cạnh, khoanh tay mếu máo: “Xin… ỗi..”
Cá Chép thấy Đại Nhân đã biết sợ thì không làm khó nữa. Nó quay sang nói với Tống Thành: “Không cần đâu ạ”
Cả đám người đang ầm ï liền nín thở. Bây giờ, số phận của họ lại phụ thuộc vào ý ki của một đứa trẻ ba tuổi. Họ chẳng thoải mái gì nhưng cũng không còn cách nào khác.
Cá Chép nghĩ một lúc, cảm thấy chú Thành nói đúng: “Làm sai phải chịu phạt” Nó nghĩ xem hình phạt nào thì đáng sợ giống như bị rơi xuống nước nhất. Cuối cùng, nó cũng nghĩ ra một cách: “Cho ở một đêm trên sân vận động.”
Trường Nẵng Mai có một sân vận động thu nhỏ ở gần hồ sen để tổ chức các hoạt động thể dục thể thao. Trong mắt Cá Chép, cái sân khổng lồ ấy thật mênh mông. Mỗi buổi tối, từ cửa sổ kí túc xá nhìn ra, trên sân tối om không một bóng người. Thỉnh thoảng còn có vài đốm sáng lập lòe mà bọn trẻ kháo nhau là ma trơi nữa. Đấy đúng là nơi đáng sợ nhất rồi.
Cho nên nó bảo chú Thành đem ba người kia nhốt ở sân vận động một đêm, không thể làm chết người nhưng dọa đến mức tè dâm thì có thể.
Mọi chuyện đã được quyết định xong, trừ ba đứa trẻ đang mặt cắt không còn hạt máu thì người lớn đều thở phào nhẹ nhõm khi Tống Thành quyết định không khởi kiện. Mỗi người dắt một đứa trẻ ra một góc răn dạy, kêu chúng chuẩn bị túi ngủ để tối nay ra sân vận động mà ngủ một đêm.
“Không đâu!!!” Đại Nhân gào toáng lên, ôm chặt lấy mẹ. “Ở đó có ma, sợ lắm!!!”
Cao Như Băng ngượng quá quát ầm lên: “Ma đâu mà ma. Vớ vẩn!”
Mặc kệ hai mẹ con bọn họ giãng co chán chê, Tống Thành ôm Cá Chép về phòng ngủ của kí túc. Hắn hỏi: “Con ở đây có sợ không?”
Cá Chép cũng có run trong lòng, nhưng trước mặt chú Thành, nó không thể tỏ ra yếu đuối được. Thế là nó bèn läc đầu, quả quyết: “Con không sao. Chú về đi”
Cường “bột” thấy Cá Chép quay lại thì đã lấp ló muốn chạy vào hỏi thăm rồi. Cá Chép cũng liếc thấy “tình địch”, cảm thấy ngượng ngùng. Bây giờ Cường “bột” là ân nhân của nó, nó còn muốn gặp cậu ta nói một câu cảm ơn đấy.
Nghĩ thế, nó lựa trong đám củ sen, nhặt ra hai củ xinh xinh, để dành tặng cho Cường “bột”. Số còn lại, nó trịnh trọng trao vào tay Tống Thành như trao bảo vật.
“Mẹ thích ăn củ sen. Chú nấu cho mẹ: nhé”
Thì ra một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể để ý đến khẩu vị của người lớn à? Tống Thành ngẩn ra, hản còn không biết An Nhiên thích ăn cái gì đâu, trừ kẹo bông.
Thế là hẳn bèn ôm hết “chiến lợi phẩm” của con trai đem về, định bụng sẽ bảo bà Hai tối nay nấu một loạt món ngon cho An Nhiên.
Hai người một lớn một nhỏ vừa bịn rịn chia tay, Cường “bột” đã nhào vào phòng: “Cậu sợ không?”
Cá Chép đỏ mặt lắc đầu. Nó lúng túng cầm món quà, không dám đưa ra, cứ lắc lư một lúc lâu.
Thấy vật lạ, Cường “bột” tò mò cúi xuống nhìn chăm chằm: “Đây là cái gì? Đen kinh thế!”
“À..” Cá Chép chìa ra đưa cho Cường “bột” cầm xem xét một lúc. “Củ sen tớ hái.
Bên trong màu trắng. Ăn ngon lắm.”
Cường “bột” nghe đến ăn ngon thì liếm môi thèm thuồng: “Cho tớ một củ được không?
Một là một thế nào, người ta để cho cậu hẳn hai củ đấy. Cá Chép gật đầu, dúi nốt củ còn lại vào tay Cường “bột”.
“Cho cậu tất” Nó lí nhí nói. “Cảm ơn..”
Cường “bột” xin một lại được hai, thành ra cười phớ lớ. Nó tò mò bóc thử, thấy bên trong quả nhiên màu trằng đẹp mắt thật. Thế là hớn hở ôm hai củ sen cất đi, vừa cất vừa nói: “Mai mang cho An An một củ mới được”
Cái tên An An vừa bật ra mà Cá Chép nghe như sét đánh giữa trời quang. Nó quên khuấy mất. Tất cả củ sen đều đưa cho chú Thành mang về hết rồi. Bây giờ lấy gì cho An An đây. Cường “bột” lại đi trước nó một bước rồi!
Càng nghĩ càng giận bản thân đãng trí.
Cá Chép đành tự nhủ, mai mốt nó lại đi hái thêm nhiều nữa, còn phải tìm thêm các loại củ khác mang cho An An mới được.