Trong phòng vệ sinh bên này, An Nhiên cũng bị người ta ép sát bồn rửa tay, nước lạnh xối ào ạt, cô bị vây hãm giữa hai cánh tay cứng rần, bụng tì lên bệ đá lạnh ngắt, cứ liên tục phải rửa rửa rửa.
“Rửa cho sạch hết vi trùng vi khuẩn!” Tống Thành từ phía sau lưng cô áp sát tới, cánh môi phả hơi nóng vào vành tai cô khiến toàn thân An Nhiên run rẩy.
“Run cái gì?” Hắn nhếch môi cười khiêu khích.
An Nhiên mím môi, xéo lên mũi giày của hắn, muốn hắn im cái miệng độc đi!
“Lại còn muốn đánh lén chồng mình, em đúng là gan to ra rồi đấy!” Hắn vẫn làu bàu “Ai là chồng ai, hả? Anh đừng có nói bừa”
“Được rồi. Là chồng sắp cưới. Vị hôn phu của em” Tống Thành lại càng áp sát hơn, hơi nóng của thân thể hắn truyền sang chỗ cô, phủ kín toàn thân mềm mại. “Lại đây để vị hôn phu hôn em một cái nào, hửm?”
Ở trong nhà vệ sinh vắng vẻ, một tay khóa chặt cô gái trước mặt, một tay lần vào trong quần của cô, lục lọi một hồi, đúng là một kiểu tình thú.
Hắn không ngại mở toang đám vải vóc mà lặn ngụp vui vẻ.
An Nhiên bị hắn hôn đến nhũn cả ra, cảm thấy tên đại ma vương này đúng là cái gì cũng không làm khó được hẳn. Đồng phục tạp vụ là quần áo bảo hộ thùng thình thế mà hẳn vẫn lột ra bằng một tay trong chớp mắt.
Giữa lúc đang cao trào, đột nhiên Tống Thành nghe thấy tiếng khóc thút thít. Hắn vội vã ngẩng lên, thấy hai mắt cô đỏ quạch thì hết hồn, vội vàng đứng dậy, ôm chặt cô vào lòng: “Sao lại khóc rồi? Xin lỗi, anh không làm nữ: An Nhiên rúc vào lòng hẳn, rên rỉ: bụng…”
Khỏi phải nói hắn tá hỏa đến nhường nào, vội vã ôm cô về phòng nghỉ được thiết kế riêng trong văn phòng của hắn.
“Năm đây nghỉ một lát, anh lấy xe đưa em đi viện”
“Không cần đâu” Cô vội ngăn lại. “Chắc lúc nãy bị tì bụng vào bệ đá lạnh thôi. Cho em cốc nước ấm là được”
“Được, uống nước ấm mà không hết đau thì Em đau nhất định phải đi viện Tống Thành khẩn cấp gọi thư kí mang nước đến. Quả nhiên uống nước xong, cơn đau của cô đã hết “Đúng là đồ nhát gan” Hẳn thương xót, sờ sờ gò má mềm mại của cô, yêu thương không để đâu cho hết. “Sau này sẽ không bắt em rửa tay như vậy nữa A, chồng cũ của cô có tiến bộ rồi, biết ghen tuông văn minh hơn.
“Anh rửa cho em tất cả những chỗ còn lại”
Sao nghe cứ sai sai ở đâu vậy nhỉ?
An Nhiên cảm thấy không khí giữa hai người lại nóng lên, sẵn trong phòng nghỉ có giường có nệm, không an toàn chút nào. Cô vội đánh trống láng: “Có phải trưa nay đi dự đám cưới không? Em có cần đi cùng anh nữa không?” Nghe cô nói vậy, hẳn lườm cô một cái thật sắc, An Nhiên vội sửa miệng. “Vậy em đi lấy bộ váy lần trước đặt may”
“Không cần, có người mang đến rồi”
Người đó chính là Ngô Minh Châu! Nhân tiện buổi sáng ra ngoài mua một ít quần áo mới cho.
Diệp Phong, cô liền ghé tiệm váy lấy luôn trang phục giúp An Nhiên.
Bộ váy vừa khoác lên người, Tống Thành suýt chút nữa phun máu mũi. Hắn vội mở văn kiệ chúi đầu vào xem, cố giữ hình tượng lạnh lùng.
An Nhiên nhìn hắn, muốn nghe hắn nói vài lời cảm tưởng nhưng hắn vẫn điềm nhiên không thèm nâng mắt, cô rụt rè hỏi: “Không đẹp sao?”
Ngô Minh Châu thấy thế liền bóc mế: “Ai da, đẹp chứ sao không. Màu sắc hài hòa, tôn được nước da trắng. Lại lộ được vài gầy, cúp ngực xẻ vừa đủ, cổ chân vừa tròn vừa trắng cũng lộ ra. Cậu không thấy người ta tuy mắt nhìn văn kiện nhưng miệng nuốt nước miếng ừng ực à?”
An Nhiên đỏ cả mặt, còn Tổng Thành hơi chột dạ, hẳn nuốt nước miếng lộ liễu như vậy sao? Lộ đến mức người bình thường như Minh Châu cũng phát hiện ra.
“Không tin mình à?” Minh Châu thấy Tống Thành sống chết gì cũng cố giữ vẻ bình tĩnh, lại càng muốn xé cái mặt nạ của hẳn xuống. “Đi xuống sảnh công ty lượn vài vòng xem có bao nhiêu anh chàng lân la đến làm quen nhé”
Đến nước này thì Tống Thành nhịn hết nổi, rầm rầm đứng phất dậy, xách cổ Minh Châu ném ra khỏi văn phòng cho thư kí: “Gọi xe đưa cô ấy về”
An Nhiên cũng muốn nhân cơ hội mà chuồn, không ngờ lại bị hẳn tóm lại. Cô ngồi trên sofa, hẳn quỳ một chân dưới đất, hai tay cẩn thận nâng đôi giày bằng lụa lên ướm thử. Vừa khít. Viền lụa xanh nhạt chạy theo bàn chân trắng ngần, giống như đường diềm lung linh trên mặt biển. Tống Thành hoa cả mắt, sỉ mê cúi xuống đặt lên mu bàn chân An Nhiên một nụ hôn.
“Đêm tân hôn của chúng mình, em đi một giày tương tự thế này có được không?” Hắn thì thầm, trong đầu đầy ắp những hình ảnh mà ai trông thấy cũng phải đỏ mặt. “Đi nó đến khi tự tay anh cởi ra…”
‘Vô số nụ hôn liên tiếp rơi xuống ở mu bàn chân, mắt cá chân, cổ chân, bắp chân, đầu gối và lên cao nữa. An Nhiên thở dài, biết là hẳn lại lâm vào trạng thái đờ đẫn. Nếu không cho hắn ăn chút gì đó, nhất định hắn sẽ không để cô rời khỏi văn phòng. Nghĩ vậy, cô đành miễn cưỡng nâng váy lên một chút, cho hẳn vui vẻ rong ruổi hôn đuổi theo gấu váy đang ngày một dâng cao.
Đến khi hai người sóng vai rời khỏi công ty, An Nhiên đã mềm nhũn còn Tống Thành rất mực sảng khoái. Dù không được đi tới tận cùng nhưng chỉ cần cô nhân nhượng chiều ý hẳn một chút là hẳn đã thấy vui vẻ rồi.
Đám cưới nơi hai người đến làm khách được tổ chức tại nhà hàng trong khuôn viên khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố.
Cả hai được dẫn đường vào trong khuôn viên, tới bàn tiệc chính.
Chưa đến giờ làm lễ, An Nhiên theo thói quen nghề nghiệp cũ mà giương mắt nhìn ngó khắp nơi hồi lâu. Quả nhiên là khách sạn sang trọng, cách từ trang trí cống hoa bên ngoài tới từng bàn tiệc đều tỉ mi, tinh tế đến từng chỉ tiết nhỏ. Khách khứa hai bên lại đủ cả hắc bạch lưỡng đạo, đúng là một đám cưới có một không hai trong suốt những năm gần đây.
Tống Thành khoanh tay ngồi chịu trận, hẳn nghe không sót một câu nào những lời bình phẩm của đám phàm phu tục tử xung quanh, hết khen người vợ hắn “ngon” lại tới khen dáng vợ hắn “nuột”. Cũng may là chỗ đông người, lại chưa bắt đầu buổi tiệc, nếu không rượu vào lời ra, đến lúc đó lại khó tránh phức tạp.
‘Thấy An Nhiên cứ nhìn mãi đám trẻ con chạy chơi gần đó, Tống Thành ghé sát tai cô nói nhỏ “Muốn thì về nhà sinh mấy đứa. Ngày mai sẽ đưa em đi bắt mạch rồi cắt thuốc Nam uống xem sao.
An Nhiên hơi đỏ mặt: “Hiện tại thì có hơi Hắn mặc kệ cô ngượng ngùng, cầm tay cô đặt vào lòng bàn tay ấm nóng của mình, xoa nhè nhẹ “Nghĩ xem, đám cưới sắp tới của chúng ta nên làm thế nào. Em muốn gì, đều chiều theo ý em cả”
Trong ánh mắt của hắn tràn đầy ý cười nồng ấm khi nghĩ tới viễn cảnh hạnh phúc không xa, lại nhân tiện khoe khoang: “Đám cưới này, anh chính là người làm mối đấy”
Cô liền tò mò hỏi: “Ủa, anh giỏi kết dây tơ hồng vậy sao? Nghe nói cô dâu hôm nay xinh lắm hả?
Tống Thành ù ù cạc cạo, làm sao nhớ nổi cô dâu mặt mũi thế nào. Hắn liếc xuống khe rãnh sâu hun hút như muốn dìm chết người kia, hầu kết lăn lộn một vòng: “Không, em là xinh nhất rồi.”
An Nhiên lườm hắn một cái, muốn đem ánh mắt háo sắc kia ném đi Đến khi đôi tân lang tân nương theo tiếng gọi của người dẫn chương trình đi vào, cô mới kinh ngạc: “Hả? Đây là lễ cưới của Hoàng Kiên sao?”
Chú rế Hoàng Kiên diện một bộ vest trắng, trên ngực cài một bông hoa hồng trằng muốt rất tiệp màu. Nhưng dù có ăn diện, chải chuốt cố.
nào, trên khuôn mặt anh vẫn tràn đầy bi thương, giống như không phải đang dự đám cưới mà là đám ma của chính mình.
An Nhiên ngồi phía xa không nhìn rõ biểu cảm của chú rể, nhưng dáng đứng hiên ngang, đĩnh đạc kia của anh thì cô nhận ra rất nhanh. Cô lẩm bẩm: “Không biết ai là cô dâu… Coi như giấu quá kĩ, không giới thiệu gì với bạn bè luôn!”
Lúc trước hai người chia tay nhau, còn tưởng Hoàng Kiên thương tâm một thời gian dài, không ngờ mới có mấy ngày đã nhanh chóng đi bước.
nữa. An Nhiên cho rằng anh đã thông suốt suy nghĩ, tháo gỡ được mọi khúc mắc nên mới khẩn trương lập gia đình, cho nên cô một lòng thực †âm chúc phúc cho anh.
“Nhìn cái gì?” Tống Thành ngồi một bên tiết tục căn nhãn. “Người ta báy giờ là hoa trong chậu.
rồi, đừng có tìm cách đập chậu cướp hoa.”
“Ai thèm đập” An Nhiên có chút nóng nảy.
“Chỉ là không yên tâm một chút. Bây giờ thì đỡ hơn rồi. Nhưng không phải là Tống Nguyệt Sương cũng..”
“Trật tự” Nhắc tới việc này, ánh mắt Tống.
Thành lạnh xuống vài phần. “Anh đã nói tuyệt đối không được nhắc đến cái tên này trước mặt anh, em quên rồi sao?”
An Nhiên sờ sờ vành tai: “Đâu có quên ‘Vành tai cô không lớn nhưng rất tròn và dày, da thịt hồng rực trông vô cùng đáng yêu. Tống Thành nhịn không được, lại đưa tay ra sờ soạng một chút. Ngón tay hẳn miết nhẹ bên ngoài, sau đó lại chạm vào vành trong, ngoáy nhẹ khiến cô rùng mình, co rụt cả người lại.
Tiếng cười trầm thấp của hẳn vang lên khe khẽ, cũng không để tâm răng mình đang khiến cho chú rể ghen tức đến run người. Trên sân khấu, hôn lễ vẫn tiếp tục được cử hành lần lượt từng nghỉ thức.
An Nhiên lại nhìn lên, thấy khăn voan của cô. . Ngôn Tình Sắc
dâu vừa được mở ra, suýt nữa thì kêu lên kinh ngạc. Chính là người hôm đó bị cô đâm phải đuôi xe, Cố Khánh Ninh.
“Làm sao lại kinh ngạc thế?” Tống Thành thấy biếu cảm của An Nhiên khác thường thì lên tiếng hỏi “Đó là vì người kia..”
Cô còn chưa nói hết, phía trên kia, Cố Khánh Ninh đã cầm lấy mic của người dẫn chương trình, đột nhiên nói những lời khiến cả hội trường ồ lên kinh ngạc “Thú thực với mọi người, thực ra tôi không lựa chọn kết hôn với Hoàng Kiên. Mọi người đều cho.
rằng hôm nạy là tôi kết hôn nhưng thực ra lại không phải tôi”
Hả? Nói cái gì mà quay vòng vòng như vậy?