Lúc hai người tới vừa đúng lúc có chuyến bay hạ cánh, sân bay đông đúc người chen nhau đi đón người thân Chuyến bay của bố mẹ Minh Châu phải nửa tiếng nữa mới hạ cánh, hai người kiếm một chỗ ngồi chờ tại quán cà phê.
Không ngờ vừa ngồi chưa bao lâu đã nghe tiếng người nhỏ to bình luận: “Kia chính là Hạ Cẩm phải không? Phu nhân của Tống Sơn quả nhiên nhan sắc không tầm thường”
“Nhìn da bà ấy kìa, năm mươi tuổi mà cứ như mới ba mươi không bằng. Hẳn là dùng đô dưỡng da đắt tiền lắm”
An Nhiên có chút giật mình, có phải hai người kia đang nói đến mẹ chồng của cô không?
Một người chép miệng cười, giọng điệu tỏ ra nguy hiểm: “Nhìn ghê gớm thế mà vấn bị chị chồng cho ăn hành. Nhà họ Hạ so với họ Tống cũng đâu phải thua kém gì, sao mà lại chịu lép vế cơ chứ?”
“Còn sao với trăng gì ở đây?” Người kia cười nhạt. “Chắc chắn có điểm yếu bị bà cô tổ nhà chồng nằm thép rồi chứ sao. Chứ không sao lại có cái tin đồn hễ Tống Quỳnh Như trở về, Hạ Cẩm lại phải thức trắng đêm ở sân bay chờ”
Theo ánh mắt hai người mà nhìn, An Nhiên sửng sốt bắt gặp hình dáng Hạ Cẩm cô đơn ngồi một mình trên ghế trong phòng chờ, lơ đãng, mỏi mệt. Dù bên ngoài ăn mặc sang trọng, lưng thẳng tấp tỏa ra khí chất quý phái nhưng rõ ràng một phụ nữ trung niên quen với việc được người khác hầu hạ tận chân răng lại phải ngồi vò võ một mình tại sân bay suốt nhiều giờ đồng hồ sẽ không tránh khỏi suy sụp.
Chẳng lẽ người trong nhà vẫn mặc kệ sao?
Tuy bà đối với cô không có chút tình cảm nào nhưng An Nhiên vẫn tôn trọng. Dù sao cũng là mẹ của Tống Thành, người sinh ra hẳn, nuôi nấng hẳn suốt bao năm nay, cô vẫn muốn quan tâm.
Nghĩ vậy, cô liền mua một chai nước suối mang đến Không ngờ vừa mới đến còn cách chừng bốn mét thì có người ngăn lại. Là một phụ nữ cao lớn mặc vest đen, không rõ từ đâu nhảy ra: “Xin lỗi, cô không thể tới gần”“
Hắn là vệ sĩ của Hạ Cẩm. An Nhiên không sợ hãi, lấy ra điện thoại, đưa ảnh chụp cho cô ta, nói “Tôi là con dâu của bà ấy”
Bên trong điện thoại có lưu ảnh cưới của cô và Tống Thành, ảnh chụp giấy đăng kí kết hôn và vài bức ảnh của người nhà mà Tống Thành gửi sang.
Vệ sĩ kia cũng bấm điện thoại gọi đi đâu đó, trao đổi một hồi. Khi đã xác nhận rõ thân phận của cô, vệ sĩ kính cúi đầi Cô gật đầu nói cảm ơn, sau đó đi thẳng đến trước mặt Hạ Cẩm. Tuy bản thân không làm gì sai quấy nhưng An Nhiên vẫn không tránh khỏi có chút run rẩy khi đối diện với bà “Con chào mẹ”
Tuy giọng nói nho nhỏ, mềm mại nhưng vẫn dọa cho Hạ Cẩm suýt chút nữa nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn An Nhiên kinh ngạc không thôi, giống như nhìn một âm hồn bất tán.
“Không được gọi bừa, gần đây có phóng viên” Hạ Cẩm lừ mắt, cảnh cáo một tiếng thật khẽ, sau đó lại nâng căm, kiêu ngạo nói: “Cô nhận nhầm người rồi An Nhiên vẫn mỉm cười, đi tới ngồi ở chiếc ghế đối diện.
“Con sẽ nói nhỏ thôi, mẹ đừng lo. Mẹ ở đây lâu chưa? Có mệt không?” Cô đưa chai nước suối ra. “Mẹ uống nước đi”
“Xin lỗi, mời cô An Nhiên vào”
Hạ Cẩm giống như bị thứ gì cào cào trên da, ngứa ngáy dịch ra xa một chút, vẻ mặt ghét bỏ rõ ràng, Chai nước soda để trên bàn, cố ý nói cho Hạ Cẩm biết rằng cô đã bỏ công đi tìm hiểu từng thứ thức ăn nước uống mà người nhà Tống Thành ưa thích Hạ Cẩm tuy khát nhưng nhất định không chịu nhận ý tốt của An Nhiên, chỉ lạnh lùng nhắc nhở: “Giờ làm việc mà trốn ra ngoài làm việc riêng.
Cô không sợ bị trừ lương hay đuổi việc?”
“Con xin nghỉ chiều nay, ở đây với mẹ”
Hạ Cẩm càng nhăn nhó mặt mũi nhìn đối phương: “Sao da mặt cô lại dày như vậy?”
*A..” An Nhiên bị nói như vậy có chút xấu hổ nhưng đâm lao đành phải theo lao, cô vẫn cười nói. “Từ nhỏ con đã như vậy rồi, không mấy khi để bụng lời mọi người bàn tán. Ví dụ như lần thi sát hạch này bị điểm F, cả công ty xì xào chê con là ngu dốt, con cũng không để bụng”
Hạ Cẩm lẳng lặng ngồi suy nghĩ điều gì không rõ, dáng dấp vẫn thắng tắp, kiên định, đầy cốt cách. Bà đấu tranh nội tâm một hồi, cuối cùng vẫn quyết nói ra: “Loài người sinh ra hơn con vật ở chỗ biết xấu hổ, thế mà cô còn không có”
Khác nào nói: cô chính là một con vật. Đúng là xúc phạm nặng nề!
“Mẹ muốn nói sao thì tùy, con vẫn là con người thôi” An Nhiên không nhanh không chậm nói. “Con và anh Thành đã đăng kí kết hôn, thiết lập quan hệ vợ chồng được nhà nước bảo hộ bằng Hiến pháp và pháp luật. Cho nên, dù mẹ muốn hay không vẫn phải chấp nhận đứa con dâu này thôi.
Hạ Cẩm tức đến phun lửa: “Cô cầm tỉnh con đỉa, muốn bám chặt lấy bắp chân nó hút máu phải không?”
Thế nhưng đây là nơi công cộng, không biết trong đám đông ngoài kia có mấy cái ống kính đang chĩa về phía này, cho nên bà không thể cau có, cơ mặt vẫn phải giữ nguyên, thái độ chừng mực.
“Con đã nói rồi, dù mẹ có ví con là loài động vật gì thì con vẫn chỉ là con người thôi. Con cũng có con trai, cũng hiểu được nỗi lòng người làm mẹ. Anh Thành bận rộn ra ngoài công tác, việc hiếu kính bố mẹ nhất định con sẽ chu toàn” An Nhiên nhìn thẳng vào mắt Hạ Cẩm, nói toạc ra điều mà bà vẫn canh cánh trong lòng. “Con có thể khuyên anh ấy dần dần việc gây dựng quan hệ hòa hảo với bố, cũng sẽ nhắc nhở việc mỗi tuần về thăm bố mẹ thường xuyên. Nếu mẹ muốn chúng con về chung sống, chúng con cũng sẽ về để cả nhà được đoàn tụ”
Lời cô nói ra quả thực chính là mong ước chưa thành suốt bao năm nay của Hạ Cẩm. Nghe vậy, trong lòng bà nổi lên một chút chua xót, cùng với sự tủi thân lại càng khiến hai cánh mũi cay cay.
Việc Tống Thành và Tống Sơn đã lâm vào bế tắc suốt mười năm nay. Tống Thành chưa một lần chấp nhận bố mình và Tống Sơn cũng không thể cho con trai một sắc mặt tốt. Hạ Cẩm cố gắng lắm cũng chỉ khiến con trai lâu lâu mới trở về một lần, không phải để thăm hỏi cha mẹ mà có việc khác, không về không được. Lần trước là bà cố ý gọi hẳn đưa Nguyễn Vũ Như đến, hắn miễn cưỡng, mang theo cả đứa con trai không cùng dòng máu. Lần sau hẳn chủ động đến, là đích thân muốn giới thiệu Nguyễn An Nhiên.
Nếu như đứa con gái này có thể khuyên Tống Thành một lần nguyện ý về thăm cha mẹ, Hạ Cẩm thật không dám coi thường.
Thế nhưng, dù sao đi nữa, thanh danh của con dâu này lại quá kém. Nếu nhà họ Tống nhận cô ta, chắc chắn mặt mũi thể diện đều mất hết.
“Cô đừng giở trò mặc cả với tôi. Tôi dứt khoát không chấp nhận cô, đến tư cách xách giày cho con trai tôi mà cô cũng không có”
An Nhiên bất lực mỉm cười. Đúng là cô chưa từng xách giày cho Tống Thành, nhưng hẳn đã xách giày cho cô. Lại không chỉ một lần.
Cảm thấy nói nữa cũng vô ích, An Nhiên liền nhắc nhở: “Cũng muôn rồi. hay để con đưa me về nhà. Ngồi đây lâu cũng nhức mỏi sống lưng”
“Cô dám chê tôi già?” Sắc mặt Hạ Cẩm không cẩn thận liền đỏ ửng lên “Con không dám” An Nhiên vội nói. “Con biết mẹ ở đây để chờ bá gái. Chỉ bằng để con gọi anh Thành lát nữa xong việc tới đón bác, con đưa mẹ về nghỉ ngơi trước”
“Cô dám???” Mười đầu ngón tay của Hạ Cấm đột nhiên siết chặt. “Tôi đã cảnh cáo cô, không được can dự vào việc nhà tôi, việc của tôi. Cô mà dám khua môi múa mép trước mặt thằng Thành, tôi sẽ không để yên cho cô và con trai cô đâu”
Hả?
An Nhiên có chút sửng sốt, không nghĩ Hạ Cẩm lại kích động đến mức động tay chân với cả một đứa trẻ. Chẳng lẽ đúng là có điểm gì muốn giấu diếm. Nhưng mà…
“Mẹ… Không phải con có ý gì xấu, nhưng mẹ ở đây chịu khổ một mình mà không nói cho chồng con một câu, chẳng phải sẽ khiến anh ấy mang tiếng là bất hiếu sao? Việc mẹ bị bác gái gây khó dễ thì ai.”
“Câm miệng!” Hạ Cẩm rít lên, giống như bị chạm vào vảy ngược, sẵn sàng xé toạc cả đối thú trước mắt.