An Nhiên đi tới, cũng vừa đúng lúc Tống Thành ngẩng đầu lên. Cô hơi giật mình, sợ là mình gây ồn ào làm gián đoạn công việc của hẳn Thế nhưng, khuôn mặt tuấn tú suốt nửa buổi luôn lạnh lẽo bỗng chốc nhu hòa, ánh mắt cũng dịu ngọt bao trùm lấy cô.
“Lại đây” Tống Thành đưa bàn tay to lớn lên vẫy cô lại gần. “Đỡ mệt chưa?”
An Nhiên định lắc đầu, nhưng nghĩ lại nếu mình làm thế thì sẽ khiến hắn lo lắng, cô bèn đổi lại thành gật đầu: “Đỡ nhiều rồi”
Vừa dứt lời, Tống Thành đã ôm cô kéo ngã vào lòng.
“A… đừng.” Cô vội vã muốn trốn, không ngờ hẳn lại bật cười: “Đừng sợ. Hôm nay tha cho em” Ngón tay sạch sẽ của hản gẩy gẩy mấy lọn tóc ngắn ngủn của cô, chiều chuộng dỗ dành: “Lúc nấy anh thô lỗ quá, làm em đau phải không?”
Giọng nói trầm ấm của hắn chui vào lỗ tai của cô, luẩn quẩn không buông. Cô gục vào lòng hắn, muốn che giấu khuôn mặt đã đỏ ửng của mình Nhưng Tống Thành vần vui vẻ không buông tha.
Hản thì thầm: “Em nói muốn sinh con cho anh”
An Nhiên ngượng ngùng gật đầu. Cô còn nói cả một câu sau đó nữa. Tuy trong lòng cô thực sự muốn vì hẳn mà sinh một đứa con, để hắn được hưởng hạnh phúc làm cha thực sự. Nhưng chuyện này không phải cứ muốn là được. Thân thể của cô bị tàn phá quá nặng, sinh con khi chưa thực sự trưởng thành, lại trải qua bao phen ngâm nước lạnh, ốm sốt liên miên, hiện tại có thể sống.
bình an đã là may mản rồi Tống Thành như cảm nhận được nỗi đau trong lòng cô. Hẳn dịu dàng vuốt nhẹ tấm lưng gầy, trầm giọng võ về: “Trước hết cứ dưỡng lại thân thể đã. Anh sẽ gọi bác sĩ đến khám lại cho em, sau đó kê thuốc.
Chịu khó nửa năm, một năm hoặc lâu hơn cũng không sao. Điều anh cần nhất là em khỏe mạnh.
Khi nào thể trạng tốt hơn lại tính tiếp” Dường như hẳn đoán được An Nhiên sẽ không dễ dàng nghe lời, liền bổ sung. “Cấm em động đến mấy cái bao anh để ở nhà.”
Còn ra vẻ cái gì? An Nhiên bĩu môi chê trách: “Lần cuối anh dùng bao là khi nào? Kẻ không có ý thức tránh thai và bệnh tật như anh mà cũng nói được câu đó à?”
Tống Thành bật cười, nhéo nhéo cái má cô: “Nếu không có ý thức thì bộ quần áo đẹp của em có bị hỏng không?” Hản phái kiềm chế dữ dội lắm mới đem trút ra bên ngoài an toàn, thế mà vợ nhỏ.
còn oán trách hắn.
Hình ảnh điên cuồng trong thang máy một lần nữa ùa về làm An Nhiên ngượng muốn chui xuống đất cho rồi. Cô mặt dày đánh trống lảng: “Hôm nay em bị điểm F, anh có trách em không?”
Tống Thành nhíu mày: “Hừm..” Trái tìm An Nhiên đột nhiên đập loạn. Cô thận trọng nhìn sắc mặt hản, hẳn thông minh như thế, đầu óc thường xuyên tính toán việc lớn, nếu so với cái não nhỏ chưa học hết cấp ba của cô thì chẳng khác nào dàn máy tính siêu tối tân đứng cạnh cái bàn tính gẩy lạch tạch.
Tống Thành là người có thể tùy tiện trong việc.
gì chứ nhất định công việc phải chỉn chu, cẩn thận. Tuy hắn sủng ái vợ mình, muốn mang cô đặt vào cái lồng vàng mà giấu kín, không để cô phải vất vả dù chỉ một giọt mồ hôi, nhưng hiện tại An Nhiên lại là nhân viên của NC, nếu sử dụng đặc.
quyền biệt đãi thì hắn sẽ khó làm gương cho cấp dưới Sở dĩ nhân viên của NC có hiệu suất làm việc đánh kinh ngạc đến mức này chính là nhờ tấm gương sáng chói từ tổng giám đốc truyền xuống.
Hàng ngày sếp tổng chăm chỉ tăng ca, ngay cả †ân hôn cũng không nghỉ tuần trăng mật thì nhân viên quèn bọn họ làm gì có quyền lơ là công tác.
Ai cũng muốn bắt chước tác phong làm việc của sếp, nửa mong được thành đạt như sếp, nửa mong lọt vào mắt xanh của sếp mà sự nghiệp sớm thăng tiến vượt bậc.
Cho nên hình tượng lí tưởng mà hắn gây dựng được đã trở thành niềm cảm hứng của cả công ty. Bây giờ lại có thêm hình ảnh cô vợ lười biếg, kém cỏi bên cạnh thì khác nào kiếm củi ba năm, thiêu một giờ.
“Đừng chê em mà..” An Nhiên rất hiểu chuyện, lí nhí nói. “Sau này em sẽ học cẩn thận Lần sát hạch sau sẽ cố gắng đạt điểm tiêu chuẩn.”
“Không chê em” Tống Thành lại nhéo má cô, rất mực chiều chuộng. “Anh yêu em nên không chê em. Nhưng không thể vì thế mà dung túng em. Chế độ sát hạch nhân viên mới hàng năm của NC là quy chế định kì, thực hiện rất nghiêm ngặt. Cũng nhờ vậy mà nhân sự của NC tuyển dụng được hàng năm đều được chắt lọc kĩ càng, †ạo thành uy tín của tập đoàn. Người có năng lực ở mức nào thì có chức vụ tương ứng ở mức đó.
Em hiểu không?”
An Nhiên gật đầu. Nếu cô không đi làm, hắn có thể nuôi cô và con trai cả đời. Nhưng hễ đã đi làm thì phải làm việc thật tốt. Để xây dựng sự nghiệp không thể qua loa, chính hẳn sinh ra trong nhung lụa cũng phải bao phen năm gai nếm mật, học tập, tu dưỡng từ năng lực đến phẩm chất không một phút giây nào ngừng. Ngay cả khi đã thành đạt, trở thành người đứng đầu tập đoàn NC hùng mạnh, hắn lại càng cẩn thận, kín kế, tinh thần cầu tiến càng mạnh mẽ hơn.
Bản thân An Nhiên cũng phải lăn lộn từ sớm, cô hoàn toàn có ý thức tự phẩn đấu, không muốn để người khác coi thường. Để người ta xì xào chê bai vì vô dụng, vô năng chỉ biết dựa vào đàn ông mà sống, cô sẽ xấu hổ mà chết.
Cho nên cô tự nhủ phải cố gảng hơn nữa để trau đồi bản thân, đứng bên cạnh hẳn sẽ càng thêm tự tin mà ngẩng cao đầu.
Ở nhà họ Cố, cây xanh rậm rạp muôn nơi.
“A… a..” Tiếng la ai oán vừa cất lên, đám chim chóc trên những tán cây vội vã đập cánh bay mất sạch.
“Em không lấy Hoàng Kiên! Không lấy! Chết cũng không lấy! A..”
Cổ Khánh Ninh ngồi bên đàn dương cầm, hai cánh tay điên cuồng đập lên những phím đàn đen trắng lạnh lẽo, la hét ỏm tỏi.
“Đừng kêu la nữa! Tai anh sắp chảy máu rồi đấy!’ Cố Trần Ninh thiếu chút nữa quỳ xuống mà lạy em gái tổ tông của hẳn.
Chờ cho Cố Khánh Ninh hét đến rát cổ bỏng họng xong, hắn mới xuống nước khuyên nhủ: “Em gái bảo bối của anh ơi, anh nói em nghe.
Đời con gái ai mà chẳng phải lấy chồng. Hoàng Kiên là người có chức tước, ngoại hình cũng ưa nhìn, tương lại rộng mở. Hắn đâu phải là mối tệ, bao nhiêu người mơ còn không được.”
Cổ Khánh Ninh không nghe lọt một câu, cứ thế hét toáng lên: “Em không cần! Em không cần! Em chỉ thích Tống Thành, chỉ muốn lấy một mình anh ấy thôi!”
Bàn tay điên cuồng chộp lấy cuốn nhạc phổ, ném văng ra ngoài. Cố Trần Ninh giật mình, né kịp thời trong gang tấc.
‘Suốt mấy hôm nay, hắn đến là đau đầu. Sắp xếp đám cưới chỉ là chuyện nhỏ, khuyên nhủ em gái mới là chuyện lớn. Cô em gái hắn chiều chuộng, nâng như nắng trứng từ tấm bé nên đã xây thành cái tính ngang ngược, muốn gì được nấy.
Từ khi mới lớn, Cố Khánh Ninh có lần gặp được Tống Thành, suốt từ đó liền đem lòng thương nhớ, lúc nào cũng chỉ một mực ước ao được làm cô dâu gả cho hắn.
Thế nhưng mối quan hệ giữa Tống Thành và Cố Trần Ninh lại như nước với lửa làm cho cô rất tuyệt vọng.
Đã vậy, bây giờ còn cái chuyện kết hôn với Hoàng Kiên, cô có chết cũng không thể chấp nhận. Đời này kiếp này, ngoại trừ Tống Thành, Cố Khánh Ninh cô nhất định không chấp nhận bất cứ người đàn ông nào hết! Anh trai muốn thuyết phục cô ư? Hứ, năm mơ đi!