Chính lúc Ân Lãm đưa tay nâng kính trên sống mũi, định dùng một câu xé rách mặt nạ của Tường Vi thì bên ngoài có hai phụ nữ đi ngang qua, vừa đi vừa bàn tán, âm thanh không lớn nhưng đủ để bay vào trong phòng.
“Nghe nói Nguyễn An Nhiên không làm được bài thi sát hạch liền đổ tại màn hình máy tính gây đau mắt, đúng là chuyện cười của năm. Chưa từng thấy loại lí do nào ấu trĩ như vậy”
“Ha ha… Cô có biết vì sao không? Nghe nói cô †a ÿ vào việc được sếp lớn che chở mà vào được đây. Cho nên bà chủ Hạ Cẩm mới muốn tìm cách xử lí”
Âm thanh lại nâng cao hơn một chút: “Nghe nói bà chủ là mẹ của tổng giám đốc.
Thế thì An Nhiên này thật đúng là va đầu vào đá.
Chẳng những không lấy được lòng lại còn làm cho bà ấy ngứa mắt. Chắc chắn tương lai khó mà Trụ đượt “Người dốt nát như cô ta tốt nhất là vào quán bar mà bán rượu, chỉ có ở những nơi như thế mới làm tốt, lại không bị đau mắt, phải không?”
Hai tiếng cười đồng loạt cất lên thật chói tai, chọc cho Ân Lãm tức điên người.
Anh lập tức xông ra, mở toang cửa phòng, nhìn thẳng vào hai người phụ nữ lẫm điều kia.
Đang hăng hái nói xấu người khác thì bị sếp phát hiện, cả hai cô gái vội vàng ngậm chặt miệng Nhưng Ân Lãm không vì thế mà bỏ qua, anh nói dõng dạc “Hai cô đến phòng kế toán đế kết toán tiền lương, sau đó rời khỏi công ty ngay lập tức “Sao… sao cơ ạ?” Hai người sắc mặt trắng bệch, còn tưởng mình nghe nhầm. “Phó tổng, chúng tôi đã làm sai cái gì? Vì sao lại đột ngột đuổi việc chúng tôi?”
Ân Lãm lạnh lùng đáp: “Còn không biết mình vi phạm quy tắc gì của công ty? Các cô bôi nhọ đồng nghiệp, lan truyền lời đồn đãi nhảm nhí gây hại tới uy tín của đồng nghiệp và uy tín công ty”
Anh còn muốn nhanh chóng thu hồi thẻ nhân viên của hai người nhưng Tường Vi đã từ trong bước ra, dáng vẻ bình tĩnh, niềm nở, giống như đáng cứu thế đang giáng trần vậy.
“Hiện đang là giờ nghỉ giải lao, hai người họ chỉ trò chuyện, tâm sự chút thôi. Phó tổng hà tất phải nổi giận, đòi đuổi việc nhân viên? Nhân viên của công ty cũng có quyền tự do ngôn luận chứ.”
“Tường Vi, a… không, là quản lý giám sát, chúng tôi không cố ý đâu ạ, chỉ là nói đùa, nói đùa thôi..” Hai nữ nhân viên rối rít phân bua. Tường Vi rất hiểu ý Ân Lãm, đây là định chém đầu thị chúng đây mà, dùng hai người này để răn đe tất cả toàn bộ nhân viên trong công ty hòng bảo vệ An Nhiên.
Quả nhiên, Ân Lãm ra tay rất nặng. Anh lạnh lùng nói “Công dân có quyền tự do ngôn luận nhưng.
cũng không thể dùng quyền đó mà phi báng người khác. Nếu kiện ra tòa thì mức đền bù thiệt hại cũng không nhỏ đâu. Cho hai cô nghỉ việc là quá nhân nhượng rt Cả hai mếu máo nhìn Tường Vi tuyệt vọng khiến cô phải bước lên nói đố thêm mấy câu: “Phó tổng cần gì phải so đo với hai cô gái chưa hiểu chuyện. Anh dọa bọn họ sợ đến mức nước mắt lưng tròng rồi này” Bàn tay cô khéo léo đẩy hai người đó đi trước. “Còn đứng đấy lê mề cái gì, mau về làm việc đi. Đừng để tôi nhìn thấy hai cô lười biếng thì sẽ không tha đâu.”
“Vâng, chúng tôi đi làm việc ngay. Cảm ơn cô Tường Vi” Hai nữ nhân viên chạy nhanh như chớp.
Tường Vi thấy Ân Lãm tức giận đến đen mặt, trong lòng cực kì thoải mái, xoay người đi vào văn phòng, vừa đi vừa nói: “Phó tổng, hiện tại toàn bộ nhân viên trong công ty đều đã biết chuyện này, chẳng lẽ anh định đuổi việc tất cả hay sao?”
Ân Lãm đi đến bàn làm việc lấy bản kết quả giám định về, lạnh nhạt nói: “Tường Vị, tôi có thể tha cho hai người kia, nhưng cô thì tôi sẽ truy đến cùng”
Biết rõ cái tính nói được làm được của anh, Tường Vi trong lòng hốt hoảng nhưng vẫn giữ vẻ mặt hòa hoãn, ngọt nhạt thủ thỉ: “Sao anh lại vô tình như vậy? Chúng ta đã là đồng nghiệp bao nhiêu năm nay, mối quan hệ cũng tốt đẹp. Tôi vô cùng trân trọng quãng thời gian được làm việc với anh, không nỡ phá vỡ nó. Anh cũng biết đó, tôi chỉ làm tròn chức phận của mình. Còn Nguyễn An Nhiên kia là người quen của anh, nếu định dùng mối quan hệ đó để gây khó dễ cho công việc của ôi, tôi cũng không thể không bảo vệ chính mình”
Ân Lãm đã kinh qua bao nhiêu đối thủ mồm mép, cỡ này không thấm gì. Anh dừng lại, quay sang nhìn thẳng vào Tường Vị, nói: “Video giám sát đã đưa cục cảnh sát để người có chuyên môn phân tích. Đúng sai thực sự thế nào cứ chờ sẽ rõ”
Một khi làm rõ thủ phạm là Tường Vi, việc đuổi khỏi công ty vẫn còn quá nhẹ. Ân Lãm dự đoán Tống Thành sẽ tống cổ cô ta khỏi thành phố này, ở lại cũng không chồ dung thân.
“Xin mời, cứ tự nhiên” Tường Vi nâng cảm, giấu tiệt cơn sợ hãi vào bên trong, dõng dạc nói.
“Tôi cũng đang mong kết quả để được minh oan đây, xem ai mới là kẻ nói dối”
Ân Lãm thầm tính toán một hồi. Vốn dĩ quyền hành của Hạ Cẩm là vô biên, được tùy ý bãi nhiệm hay bổ nhiệm nhân viên, không cần qua tổng giám đốc phê duyệt, cho nên lần này sợ là An Nhiên ăn khổ rồi.
Lúc này Tống Thành đã ra mặt bênh vực, chắc chắn Hạ Cẩm sẽ vì danh dự mà không làm †o chuyện, chọc giận Tống Thành, chỉ ngấm ngầm chèn ép đối phương mà thôi.
Vì thế, có thể chắc chắn một chuyện là cô sẽ không bị đuổi khỏi NC nhưng rất có khả năng bị thuyên chuyển công tác. Mà nơi có nguy cơ được tiếp nhận nhân sự “đặc biệt” này nhất chính là phòng tạp vụ: Nghĩ đến An Nhiên xinh đẹp mặc đồ lao công, cầm chổi chùi toa’lét, Ân Lãm tự nhiên không nhịn được cười. Hẳn là Tống Thành mà thấy chắc chắn sẽ tức chết!
Nghĩ đến đó, anh liền rút máy gọi cho tổng giám đốc nhà mình.
Điện thoại mới đố một hồi chuông liền có người bấm nút nghe. Thế nhưng “a lỡ” không biết bao nhiêu lần, đầu bên kia một mực im lặng, lại còn vang lên âm thanh ái muội.
“Ông xã… chờ, chờ chút..” Tiếng An Nhiên mềm như bông cất lên, bay qua điện thoại. “Hình như có chuông… Ai gọi anh đó.”
“Không sao”
Tống Thành vẫn một mực đóng phim 18+ ở trong thang máy. Hắn nắm lấy vai cô, giữ chặt lại “Thế nào, bà xã? Em thích chứ?”
An Nhiên đỏ bừng mặt. Cơ thể cô vẫn đang bị người ta va chạm, rung lắc loạn xạ, chỉ có thể hổn hển nói “Thích… Em thích lắm”
Ai ngờ Tống Thành chơi ác, còn cố ý hỏi lại, bên dưới tiếp tục đâm vào rút ra nhanh hơn: “Thích đến mức nào?”
Đến nước này thì quá quấn bách, cô gục đầu xuống, cố ý không nói chuyện. Ai ngờ ông xã vô sỉ nhà cô lại còn cố tình cúi xuống thì thầm vào tai cô: “Thích thì biểu lộ bằng cơ thể đi”
An Nhiên lại càng khố sở. Cuối cùng, cô đành níu tay anh, nói nhỏ: “Em thích anh, thích đến mức… đến mức…”
Cô nghĩ mãi không ra từ gì, cuối cùng đành xoay người ôm chặt cổ hắn mà đặt lên một dấu hôn, ngay trên phần xương quai xanh, trông hết sức gợi cảm. “Thích đến mức… muốn đánh dấu rõ ràng, không cho ai cướp mất.”
Tống Thành hài lòng cười sung sướng, bên dưới hẳn lại càng như được tiếp thêm sức mạnh, ra vào với vận tốc của một cái xe đua.
Phải một lúc lâu, mưa gió mới tan đi trong thang máy chật hẹp An Nhiên kiệt sức gục vào lồng ngực tỉnh tráng của chồng mình, còn cố ý hé miệng cho hẳn bốn cợt “Yên tâm, anh là của em” Tống Thành hài lòng võ về cô. “Ai dám thò tay cướp anh khỏi em, anh sẽ chặt tay kẻ đó.”
Một lúc nào đấy, khi ngồi một mình trong bóng tối và nhớ lại những lời này của hắn, An Nhiên chua xót hiểu ra những lời đàn ông hứa hẹn ở trên giường, hễ bước xuống đất, đều trở thành gió thoảng mây bay.