An Nhiên biết mục đích của trợ lý Diệp nên cố Ý giơ tay ngăn ống kính trong điện thoại, nghiêm mặt: “Chị chưa hỏi rõ nguyên nhân thì lấy gì mà báo cáo?”
Diệp Luận cũng lạnh lùng đáp: “Dùng bạo lực đánh người là sai, bất kể nguyên nhân gì”
Tường Vi bị một cái tát cũng không bị giảm đi độ tỉnh nhạy, lập tức bắt được tình huống, vội nói: “An Nhiên làm bài thi không được, bị điểm F.
Thế mà cô ấy còn muốn đổ tại màn hình máy tính, lại còn tự ý đòi mang đi kiểm định. Tôi mới ngăn cô ấy lại, nói tất cả máy móc của công ty đều là hàng ngoại nhập cao cấp hoặc chính công ty sản xuất, được kiểm định chất lượng nghiêm ngặt. Cô ấy bất mãn liền đánh tôi”
Trợ lý Diệp cau mày: “Thế cũng ra tay đánh người khác?”
Rõ là hai người về chung một phe, còn giả vờ kinh ngạc cái gì. An Nhiên lạnh nhạt bác bỏ lời Tường Vĩ: “Tôi đánh cô ta vì cô ta nhục mạ bố mẹ tôi.
Chửi mắng tôi thì tôi có thể bỏ qua. Nhưng đã động tới bố mẹ thì đừng trách tôi không nế mặt Còn chuyện cái màn hình, đúng là tôi muốn mang đi kiếm tra. Nếu không có gì bất thường, tại sao lại phải sợ?”
Trợ lý Diệp nhận lấy túi đựng giấy tờ trong tay Tường Vi, cười nhạt: “Cô muốn kiểm tra thì xin mời. Nhưng nếu còn ra tay đánh người tức là coi thường quy định của công ty, tôi cũng không khách khí”
Nói xong, cả người liền đi mất. Đã đến nước này, Tường Vi đành muối mặt để An Nhiên ôm màn hình đi. Cô ta không làm được gì, chỉ nhỏ giọng châm chọc: “Thử tìm xem ai hại cô. Tưởng mình có giá lắm sao mà phải chờ người tới hại?”
An Nhiên khinh thường liếc cô ta một cái “Muốn hại tôi có nhiều lắm. Nhưng tôi chỉ muốn kiểm tra cái màn, chưa nói đi tìm người hại mình. Cho nên cô cũng không nên có tật giật mình như thế”
Lần thứ hai đối đầu, An Nhiên thẳng.
Cô vừa trở về văn phòng vừa nghĩ mãi không ra, vì cớ gì mà Tường Vi lại khó chịu với cô như vậy. Dù cô ta có thích Tống Thành đi chăng nữa cũng không đến mức phải coi cô là kẻ mang thâm thù đại hận, tìm mọi cách hạ bệ như vậy chứt Với một người từng làm mẹ đơn thân như An Nhiên, việc sống chết kiếm tiền nuôi con thì có thể hiểu, còn sống chết đấu đá tranh giành đàn ông năm ngoài phạm vi suy nghĩ của cô.
Lúc cô trở về, Tống Thành và Ân Lãm đều đang có cuộc họp, cô đành mang màn hình đưa cho Đàm Mai.
“Chị xem giúp cái này có vấn đề gì không”
Đàm Mai đã biết tin cô bị điểm F, trong lòng thấy thương thương, liền nhanh nhẹn nhận lấy trách nhiệm: “Được, để tôi xem”
Dâu có bị điểm E, cô gái này cùng lắm là bị bà chủ Hạ Cẩm thuyên chuyển công tác đi bộ phận khác. Nhưng dù sao vấn là bảo bối của tổng giám đốc, cũng là người được phó tổng quý mến, chắc chắn mọi yêu cầu của cô đưa ra đều phải được đáp ứng nhanh chóng “Cô An Nhiên, đây là màn hình cô dùng để làm bài thi sao?”
“Đúng vậy” An Nhiên gật đầu, kể lại cho Đàm Mai nghe trải nghiệm không mấy tốt đẹp của mình trong phòng thi. Đến giờ hai mắt cô vẫn đỏ hồng, nước mắt ngừng chảy nhưng hốc mắt còn nhưng nhức.
Đàm Mai nghe xong, ngẫm nghĩ một chút, sau đó thận trọng nói “Có vẻ giống như bình xịt hơi cay”
“Bình xịt hơi cay?”
“Đúng vậy. Hơi cay sẽ làm mắt đối phương không mở ra nổi. Khoảng nửa tiếng sau sẽ bay hết. Loại bình xịt này nhỏ gọn, phù hợp cho phụ nữ mang theo đề phòng kẻ xấu” Đàm Mai gõ gõ lên màn hình. “Cho nên, bây giờ có kiếm tra, sợ là cũng không phát hiện ra hơi cay còn sót lại đâu”
An Nhiên nhíu mày suy nghĩ. Lúc trước cô bị trợ lý Diệp gọi lên phía trên hỏi linh tinh mấy câu, sau đó quay về liền bị cay mắt. Chắc chắn Tường Vi lợi dụng cơ hội để xịt hợi cay lên màn hình rồi Hơn nữa, trợ lý Diệp còn góp phần giúp đỡ một tay.
Cô bực mình, muốn tìm Diệp Luận mà mắng một trận. Còn nghĩ chị ta chỉ bênh vực Tường Vi giống như người lớn bênh trẻ con nhà mình khi lũ trẻ đánh nhau. Ai ngờ lại còn nố xuống tay gián tiếp hại cô.
Thật tức chết!
An Nhiên hầm hầm đi vào thang máy, không để ý đến cánh cửa phòng họp vừa mở ra.
“An Nhiên?” Tống Thành cất tiếng gọi mà cô không nghe, vừa đúng lúc cánh cửa thang máy khép lại. Hản vội vã chạy sang bên thang máy thường, bấm nút đuổi theo.
Ân Lãm nhìn cảnh sếp nhà mình hấp tấp đến mức dọa cả nhân viên đi thang máy thì không nhịn được, quay sang nhìn Đàm Mai, ánh mắt dò hỏi.
“À… cái này..” Đàm Mai vội đáp. “Cô ấy bị điểm F. Sau đó, cô ấy mang máy về, muốn kiểm tra màn hình có vấn đề gì không. Bởi lúc làm bài, hai mắt cô ấy cay xè, không nhìn được gì”
Không nhìn được gì mà vẫn phải nộp bài thi.
Ân Lãm nhíu mày, có chút xót xa.
Anh tiếp nhận máy tính từ tay Đàm Mai, giọng nói lạnh đi vài phần “Tôi sẽ tự mình kiểm tra. Còn cô phát email thông báo cho tất cả mọi người rằng kết quả thi sát hạch lần này bị hủy bỏ do có một máy tính gặp trục trặc”
An Nhiên từ thang máy đi ra, một mạch bước thẳng đến văn phòng của Hạ Cẩm để tìm trợ lý Diệp. Cô vừa đi tới nơi mới dừng một chút để điều chỉnh hơi thở. Tay còn chưa nâng lên gõ cửa đã nghe thấy có tiếng nói bay ra: “Vâng, cô ta bị điểm F. Đã vậy còn đổ lỗi cho máy tính có vấn đề. Sau đó lại còn nổi giận đùng đùng đánh cả Tường Vi”
Hạ Cẩm ở đầu dây bên kia nghe trợ lý báo cáo xong thì hài lòng gật đầu: “Làm đúng quy định, đuổi việc cô ta đi”
“Nhưng.” Diệp Luận vẫn còn ngán cái tin nhắn chỉ vỏn vẹn bảy chữ của Tống Thành. “Cậu chủ lại bênh vực cho cô ta nhiều quá”
Hạ Cẩm nhíu mày: “Làm việc đúng quy định. Nếu con trai tôi kiên quyết không đồng ý cũng không sao. Lần này coi như phép thử. Cô cũng đừng ra tay lộ liễu quá”
“Vâng, tôi hiểu, thưa bà chủ” Diệp Luận cúi đầu nhận lệnh.
Hạ Cẩm nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Là người, ai cũng có gót chân Asin. Cô khéo léo quan sát, tìm xem điểm mấu chốt của cô ta nằm ở đâu. Nếu cô ta chấp nhận từ bỏ Tống Thành, tôi sẽ đáp ứng khoản bồi thườn: Trợ lý Diệp nghe xong, trong lòng vẫn có chút gì đó lấn cấn, bèn nói “Thực ra, cô gái này cũng không phải dạng không có đầu óc, nói năng cũng rõ ràng, mạch lạc.
nhưng lại dễ lung lạc lòng người. Nếu có ý riêng thì cô ta rất dễ thuyết phục người khác ủng hộ ý đồ của mình. Lại thêm lối hành xử quá thô lỗ, nếu ở vị trí giám đốc phu nhân thì thật khó chấp nhận.
Hành vị của cô ta quá mức chợ búa, nói chuyện không vừa ý là động tay động chân.”
Hạ Cẩm thở dài: “Thế cho nên tôi không đời nào chấp nhận loại con dâu như vậy. Thôi, tôi có điện thoại. Có gì sẽ liên lạc sau.”
“Dạ, chào bà chủ.”
Diệp Lạc buông điện thoại xuống, ánh mắt cân nhắc nhìn chằm chăm bức tường trắng toát, nghĩ cách nên làm gì để đuổi được An Nhiên.
Còn cô, đứng ngoài cửa nghe thấy hết tất cả những lời trợ lý Diệp nói. Không ngờ cô thật tâm đối đãi với chị ta mà lại nhận về những lời nhận xét lạnh lùng, cay độc đó. Cái gì mà thô lỗ, cái gì mà âm mưu? . đam mỹ hài
Chẳng lẽ trong mắt Diệp Luận và Hạ Cẩm, cô lại thật sự là đứa con gái nham hiểm đến thế?