Tống Thành không định trả lời nhưng tiếng đập cửa không dừng. Hắn buộc lòng phải ngẩng đầu, trên cằm và cánh môi còn lóng lánh nước, càu nhàu: “Chuyện gì?”
Bên ngoài vọng vào một tiếng gọi nho nhỏ: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ đưa con đi học được không?
“Được” An Nhiên lồm cồm bò dậy, giật mình nhận ra áo ngủ đã bị người ta mở toang, lộ cả da thịt trắng hồng, còn in rất nhiều dấu vết hồng hồng, đỏ đỏ do Tống Thành làm ra. Cô ngượng ngùng giục hẳn: “Ông xa, nhanh nhanh lên”
Tống Thành tặc lưỡi tiếc nuối, đành bỏ dở chuyện tốt. Hắn vẫn giữ vẻ mặt không chút hoang mang, ôm cô trên cánh tay, thuần thục giúp cô kéo vạt áo.
“Em đi rửa mặt đi. Để anh”
An Nhiên hờn dỗi ra lệnh: “Sau này ở trước mặt con trai, anh không được phép đụng vào em”
Cô sợ con trai nhìn thấy cảnh bố mẹ gần gũi sẽ sinh ra phản cảm. Trẻ con thường có thói quen độc chiếm mẹ, dù Cá Chép có yêu quý Tống Thành đến đâu thì vẫn không cùng huyết thống. Để thẳng bé sinh ra ác cảm thì không hay.
Ngoài ra, cô cũng sợ dạy hư con trai, sau này nó đi học lại bắt chước bố nó, suốt ngày quấn quýt bạn gái, ôm hôn con gái nhà người ta thì cô không biết làm sao.
“Việc này em không có thẩm quyền”
Tống Thành phì cười, muốn trêu tức bà xã. Hắn chờ cho cánh cửa nhà vệ sinh khép lại, sau đó mới lấy tay cào cào mái tóc rối bù, sải bước ra mở cửa, cho phép con trai tiến vào.
An Nhiên vừa rửa mặt vừa lắng nghe tiếng hai cha con trao đổi bên ngoài, tâm tình vui vẻ không ít.
Có Tống Thành hậu thuẫn, cô sẽ không sợ hãi điều gì. Lại thêm cả con trai cũng chấp nhận hãn, cô lại càng thêm quyết tâm bảo vệ hạnh phúc của gia đình nhỏ này.
Tường Vi, Vũ Như, ngay cả mẹ chồng, cô cũng không được phép đầu hàng.
Sáng sớm, cả nhà ba người cùng nhau bước vào tiệm ăn sáng làm lóa mắt những người trong tiệm. Người đàn ông cao lớn, mặt mũi tuấn tú, ăn mặc sang trọng.
Cô gái bên cạnh tuy vóc dáng nhỏ nhắn nhưng khuôn mặt lại hiền hòa, khiến ai nhìn cũng thấy vui theo đôi mắt lấp lánh của cô. Còn bé con khôi ngô, hai mắt sáng trong, mặc bộ quần áo cầu thủ bóng chày trông rất khỏe mạnh, cười giòn tan như tiếng chuông.
Hơn nữa, ba người bước xuống từ chiếc xe nhập ngoại đắt đỏ, cả thành phố mới có vài chiếc, đúng là đáng ngưỡng mộ.
Ba người ngồi ở một góc bên cửa sổ nhưng cũng khiến cả quán xôn xao.
Cá Chép vừa ngồi xuống ghế đã nói ngay: “Mẹ ơi, mọi người nhìn chúng †a vì mẹ quá xinh đấy”
An Nhiên bật cười: “Không phải, là vì bố con đấy” Ai bảo hẳn lại có nhan sắc quyến rũ chết người như thế chứ. Nhìn ánh mắt biến hết thành hình trái tim của những phụ nữ bên là đủ hiểu rš trong tiệt Tống Thành đột nhiên bị nhắc đến, hơi ngẩn ra: “Vì anh sao?”
Cá Chép nhanh mồm nói: “Đúng. Họ ghen tị với bố vì bố lấy được vợ xinh nhất trên đời”
Nói qua nói lại vẫn là khen mẹ nó đẹp không ai sánh bằng. Tiểu quỷ đã học được cách lấy lòng phụ nữ, sau này lớn lên đẹp trai nữa thì đúng tai họa nhân gian.
Ba người vừa ăn vừa vui vẻ cười nói, tạo nên khung cảnh êm ấm, hài hòa. Đối diện bên đường là một chiếc xe bóng loáng. Bên trong xe, Hạ Cẩm sa sâm mặt mũi. Cặp kính râm đắt tiền che lấp ánh mắt sắc như dao của bà.
Vốn dĩ phụ nữ đều có ác cảm với những ả đàn bà đến sau, mang tiếng giật chồng, cho nên Hạ Cẩm lúc trước đã coi Vũ Như là con dâu, bây giờ An Nhiên chiếm giữ trái tìm Tống Thành khiến bà cực kì phản cảm, ngày càng thêm chán ghét.
Mặc dù việc này đều xuất phát từ phía Tống Thành trước tiên, cũng không hoàn toàn là lỗi của một mình An Nhiên, có thể bà sẽ không táng tận lương tâm mà hại chết hai mẹ con kia nhưng dứt khoát không chấp nhận con dâu như vậy.
Nếu mọi thủ đoạn của bà bị Tống Thành phá, bà sẽ dùng cái chết để ép hẳn. Con trai bà dù ngông cuồng, ngạo mạn đến đâu cũng vẫn là đứa có, sẽ không thể trơ mắt ôm vợ mà nhìn mẹ mình chết đi.
Đang bực bội tính toán, Hạ Cẩm thấy di động vang lên. Nhìn thấy cái tên Tống Quỳnh Nhự, lập tức luống cuống, mất sạch khí thế.
“Chị…
Đầu bên kia vừa nghe thấy đã lập tức lạnh nhạt nói: “Không muốn nghe điện thoại thì tắt máy, việc gì phải miễn cưỡng nghe.
Nếu không thích tôi gọi, cô chỉ cần tỉ tê với em trai tôi một câu, nó không nhận người chị này là xong. Tôi lại sợ hãi quá!”
Nói xong lập tức cúp máy, làm cho Hạ Cẩm kinh hoảng. Bà vội vã bấm nút gọi lại Tống Quỳnh Như không phải người dễ chọc. Từ khi còn trẻ, Tống Quân Như đã không ưa Hạ Cẩm, nhiều lần nói lời can ngăn Tống Sơn kết hôn. Thế nhưng Tống Sơn vẫn kiên quyết theo ý mình, làm cho Tống Quỳnh Như tức giận, đùng đùng ra nước ngoài định cư.
Từ đó tới giờ, mỗi lần về nước, Tống Quỳnh Như đều phải hung tra tấn tinh thân Hạ Cẩm mấy phen, bắt bẻ đủ kiểu đủ trò, làm cho Hạ Cẩm ăn không ngon, ngủ không yên bà mới hài lòng.
Năm xưa nghĩ đến việc lấy Tống Sơn sẽ không phải làm dâu, không sợ mối quan hệ với mẹ chồng cơm không lành, canh không ngọt. Ai ngờ lại có một bà chị độc đắc, so với mẹ chồng còn tai quái hơn gấp mười lần.
Tiếng chuông điện thoại vang lên rất lâu, Tống Quỳnh Như mới nhấc máy, giọng điệu ban ơn: “Chuyện gì?”
“Chị… Xin lỗi chị, em..”
Tống Quỳnh Như bực mình hoạnh họe: “Cô đang làm lãng phí thời gian vàng ngọc của tôi”
Hạ Cẩm xuống nước xin lỗi một tràng, lại hỏi han cẩn thận, chu đáo, tác phong khúm núm, không còn dáng vẻ hiên ngang, là đại diện tiêu biểu của nữ quyền nữa.
Tống Quỳnh Như không đủ kiên nhẫn, trực tiếp ngắt lời: “Hiện tại tôi đang ở sân bay làm thủ tục.
Khi nào tôi tới thì ra đón tôi, lần này còn chậm trễ thì đừng trách. Còn nữa, cô gọi Tống Minh mau về nhà. Nhớ mở to mắt mà nhìn, đừng có nhào vào người nó nữa, biết chưa?”
“Vâng, em nhớ thận.”
Hạ Cẩm xấu hổ cúi đầu.
Tống Minh là anh em sinh đôi của Tống Sơn, chồng bà. Hai người là sinh đôi cùng trứng cho nên giống nhau như lột. Vì thế, trong đêm tân hôn, Hạ Cẩm suýt chút nữa ngủ với nhầm người.
Không chỉ vậy, trong suốt thời gian yêu đương, không rõ có phải Tống Minh cố ý chơi khăm hai người hay không mà nhiều lần làm cho Hạ Cẩm thân mật với mình, khiến cho.
Tống Sơn tức ói máu. Thậm chí, Tống Sơn còn ghi sâu nỗi ấm ức, mấy lần đem chuyện cũ ra nhục nhã Hạ Cẩm.
Cuộc nói chuyện dừng đã lâu, Hạ Cẩm phải mất một lúc mới khôi phục được tinh thần như cũ, nói với trợ lý Diệp: “Tìm xem Tống Quỳnh Như đi chuyến bay nào”
“Vâng”
Chị đi đường cẩn Thư kí Diệp mất một lúc tra soát, cuối cùng cũng tìm ra mã số chuyến bay và thời gian hạ cánh. Đó là vào trưa ngày mai.
Nhưng Hạ Cẩm không dám chậm trễ việc nghênh đón, bằng không Tống Quỳnh Như nổi trận lôi đình lại ầm ï điên loạn. Bà đành dặn dò trợ lý của mình: “Tôi đi ra sân bay trước, cô về công ty hỗ trợ công việc của Tường Vi. Đến giờ cơm chiều thì mang đồ dùng sinh hoạt cho tôi.
Còn nữa, phải nhanh chóng tìm ra bố ruột của Nguyễn Bình An, cho cả nhà bọn họ đoàn tụ. Nếu tìm không thấy thì tự thiết kế một kịch bản, tìm người diễn”
Nguyễn Bình An chính là tên cũ của Cá Chép. Hạ Cẩm không thích gọi thăng nhỏ bằng biệt danh, nghe quá mức thân mật. Gọi băng tên Tống Khởi Minh do Tống Thành đặt lại càng không, chẳng khác nào bà thừa nhận nó là con cháu họ Tống.
Trợ lý Diệp vâng dạ ghi nhớ công việc.
Theo Hạ Cẩm bao năm nay, những lần Tống Quỳnh Như về nước đều hành hạ bà chủ nhà mình ra sao, trợ lý Diệp đều rất rõ. Rõ ràng là hôm sau máy bay mới hạ cánh nhưng nhất định bắt em dâu phải ở sân bay chờ đủ một đêm. Dường như bà ta có thiên lý nhãn hay gián điệp theo dõi, Hạ Cẩm chỉ cần dời đi một bước, lập tức lại một trận sóng gió ập về.
Việc này Hạ Cẩm có lần than thở với Tống Sơn nhưng ông vẫn bỏ ngoài tai. Sở dĩ Tống Sơn để cho Tống Quỳnh Như tùy tiện như vậy là vì chị gái đã một tay nuôi ông khôn lớn. Tống Quỳnh Như tức giận bỏ ra nước ngoài định cư đã khiến ông buồn bực.
Mỗi năm bà trở về, vợ ông ra đón cũng là lẽ thường Hạ Cẩm không dám kêu ca với Tống Thành, bởi sợ hắn sẽ nổi giận mà lại âm ï với Tống Sơn lần nữa. Hắn mà tức giận, ngay đến Tống Quỳnh Như hẳn cũng không coi ra gì. Bà sợ nát nhà, lại âm thầm chịu đựng.
Lúc này, trước cửa trường mầm non Nẵng Mai có một chiếc xe dừng lại. Đây là loại siêu xe đắt tiền, số lượng sản xuất có hạn, cho nên ánh mắt mọi người đều dừng cả lại ở chiếc xe, sau đó chuyển đến người đàn ông đẹp trai vừa bước xuống, tự mình mở cửa đón vợ con.
Cá Chép lần đầu được cả bố lẫn mẹ ôm đến trường, tâm tình vui sướng không thôi.
Trước khi đi vào lớp, nó dùng bàn tay nhỏ vuốt ve khuôn mặt mẹ: “Mẹ ở nhà ngoan nhé, con đi học đây.
Nếu bố bắt nạt mẹ thì mẹ nhớ mách con.
Con sẽ bảo vệ mẹ, mẹ biết không?” Thấy An Nhiên gật đầu, ánh mắt rưng rưng mỉm cười, nó lại nói tiếp. “Trên đời này, con yêu mẹ nhất”
Cái thằng này, lại nhắc khéo bố sao?
Chẳng lẽ bố không đáng tin sao?
Tống Thành nhếch môi cười, bàn tay đưa lên tóm thằng con trai khôn ngoan thả xuống đất, không cho nó ôm mẹ nữa.
“Được rồi, bố hứa là không bắt nạt mẹ, không làm cho mẹ khóc vì buồn, được chưa?” Tống Thành xảo quyệt hứa hẹn. Làm cho An Nhiên khóc vì buồn thì không được, nhưng khóc vì sướng thì có thể.
Bé con nghe được lời này mới yên tâm khoác ba lô lên người, lễ phép khoanh tay chào bố mẹ rồi đi vào cổng trường, chào các cô. An Nhiên đưa mắt nhìn theo, phát hiện một mảnh lá cây rơi trên tóc con, muốn chạy lại nhặt nhưng Tống Thành đã ngăn lại: “Để nó tự làm. Con trai phải tự lập, không thể chăm sóc quá kĩ lưỡng, tỉ mỉ, nó sẽ thành tính ỷ lại”
An Nhiên đành đè nén lại, vành mắt hồng hồng nhìn theo con trai đang ngày một đi xa.
Bé con hôm nay mặc áo khoác bóng chày, bộ dáng lanh lợi, khỏe mạnh. Thêm khuôn mặt tuấn tú khiến nhiều người yêu thích nhưng lại phảng phất khí chất lạnh lẽo, có phần già dặn hơn tuổi.
“Các con à, hôm nay chúng mình đến lịch kiểm tra sức khỏe nhé.” Kiểm tra này còn cẩn thận lấy máu, lấy mẫu tóc. Trong lúc đám trẻ rối rít sợ hãi làm các cô giáo tốn công dỗ dành, Cá Chép vẫn ngồi yên trên ghế của mình, chậm rãi chờ đợi đến lượt, trên mặt ngoài sự háo hức muốn xem khám sức khỏe là thế nào thì không còn biểu cảm nào khác.
Bên trong bé con đã bắt đầu hình thành khí chất đặc biệt hơn người.