“Anh trai, muộn lắm rồi, anh cũng đi ngủ đi.
Tống Nguyệt Sương xót xa nhìn dáng hình tĩnh lặng dựa lưng bên cửa sổ của Tống Thành, trong lòng cô không trách hắn.
Cho đến tận bây giờ, Hoàng Kiên cũng không để cô vào mắt, cũng không nhớ rõ thân phận của cô. Lúc Ở trong vòng tay anh, cô nói tên mình là Hạ Sương.
Một Hạ Sương trên đời này đâu có tồn tại?
“Chờ em ngủ rồi anh đi.
Tống Thành bước lại gần, giơ tay xoa đầu em gái.
Hắn kéo cái ghế dựa đến sát đầu giường, ưu nhã ngồi xuống.
“Nhắm mắt vào, đừng nghĩ nhiều. Coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Làm sao mà coi như chưa có chuyện gì xảy ra được?
Đây là lần đầu tiên của cô, quả thực đau đến mức thân thể như bị xé rách, lại chấn động cả tỉnh thần.
Hoàng Kiên liên tục ra vào trên người cô, không ngừng rên rỉ, không ngừng gọi tên một người khác. Cả đời này, cô không thể quên.
Cánh mũi Tống Nguyệt Sương phập phồng, đau nhức, khóe mắt lại cay xè. Sợ anh trai nhìn ra, cô lập tức nhắm nghiền mắt, làm cho nước mắt chảy ngược vào trong lòng.
Một lúc sau, tiếng thở của Tống Nguyệt Sương chậm rãi, sâu dần. Cô đã ngủ.
Tống Thành đứng lên giúp em gái dém chăn cẩn thận. Hắn cúi mặt nhìn bộ dạng ngủ say như con cún nhỏ của Tống Nguyệt Sương, lại không kìm được một trận đau lòng. Đứa em gái ngốc nghếch này hình như cũng giống hắn. Đã yêu ai là yêu đến điên dại, không nề hà mà hi sinh cả bản thân, mặc cho người ta dày vò đến đau đớn tâm can.
Tắt đèn, đóng cửa cẩn thận, sau đó Tống Thành mới chậm rãi rời đi.
Không gian vừa yên tỉnh trở lại, Tống Nguyệt Sương cũng mở to mắt, hai hạt nước lớn từ trong khóe mắt lăn ra vô cùng đau xót.
Trầm mặc một lúc lâu, cô mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh nhà ra viên thuốc tránh thai đã giấu dưới trời, sau đó lại súc miệng vài lần rồi mới quay về phòng ngủ.
Bên ngoài, Tống Thanh nghe được động tĩnh nhưng cũng không nghĩ nhiều. Mấy ngày liền bôn ba khiến thể lực hắn đã cạn. Giơ tay xoa hai thái dương nhức nhối, hắn quyết định quay về bệnh viện, nơi có vợ nhỏ của hắn vẫn đang chờ.
Chuyện của em gái hắn không thể can thiệp 24/24. Cân này hắn nhanh chân lẹ tay kịp thời cứu com bé nhưng lần sau nếu com bé vẫn nhất quyết chạy đến tìm Hoàng Kiên rồi mang cái bụng lớn quay về, nhà hắn chẳng lẽ lại không nhận?
Coi như dựa vào chính quyết định của Tống Nguyệt Sương đi, có điều, hắn không chấp nhận tình cũ của vợ bước chân vào nhà làm con rể họ Tống.
“Xin lỗi, anh trai… Tống Nguyệt Sương đứng bên cửa sổ, nhìn theo xe của Tống Thành đang đi khuất, ánh mắt vừa kiên cường vừa phức tạp.
Kể từ đêm nay, cô không còn là thiếu nữ nữa mà đã trở thành phụ nữ. Tuy rằng người nhà đều yêu thương che chở nhưng họ không thể bao bọc cho cô cả đời.
Cô nhất định phải nỗ lực hơn nữa để tìm được cho mình một người đàn ông khiến mình có thể dựa vào, cùng nhau nắm tay đi đến hết cuộc đời. Cho nên cô sẽ không thể nghe theo mệnh lệnh của anh trai mà phải tự mình quyết định.
“Hoàng Kiên, anh nhất định phải sống thật tốt, đừng phụ lòng em.”
Trong lòng cực kì đau xót, cô thực sự đã thất vọng về Hoàng Kiên bởi lẽ đến phút cuối cùng, anh vẫn không hề biết đến trên đời này có một Tống Nguyệt Sương yêu anh đến đau đớn cõi lòng.
Cố Trần Ninh bị Tống Thành áp bức đến mức không kịp nghĩ ra biện pháp gì. Nhược điểm còn bị hắn nắm trong tay, Cố Trần Ninh đành phải gọi một cuộc điện thoại về nhà.
Nửa tiếng sau, vợ hắn là Đinh Lan Quyên lái xe tới hộp đêm.
Hai vợ chồng đem Cố Khánh Ninh đang ngủ say đặt xuống bên người Hoàng Kiên. Lan Quyên còn giúp bày biện một chút để làm ra cảnh tượng xấu hổ. Suốt cả quá trình, Cố Trần Ninh đều rưng rưng, trong lòng nghìn lần xin lỗi em gái.
Thời điểm cha mẹ hắn qua đời, lúc đó em trai Cố Hạo Ninh mới năm tuổi, em gái út Cố Khánh Ninh mới được ba tháng, ba đứa nhỏ lúc nhúc như trứng gà trứng vịt nuôi nhau.
Hai mươi năm qua đi, trứng gà trắng hồng trong tay hắn trở thành thiếu nữ xinh đẹp. Hắn còn muốn tìm một em rể tốt nhất trên đời này cho cô, ai ngờ lại đi đến bước đường này.
“Anh yêu, đừng buồn.” Đinh Lan Quyên xong việc đi ra, thấy ông xã trầm ngâm thì vòng một tay ôm hắn vào ngực. “Hoàng Kiên cũng không tồi.
Cố Trần Ninh cau có: “Hừ, đã trên dưới ba mươi, có khác nào lão già xấu xí đứng cạnh công chúa trẻ trung, xinh đẹp!”
Hắn hậm hực một hồi rồi cũng bỏ đi. Dù sao cũng là lỗi bất cẩn của hắn!
Đêm đã rất sâu, Tống Thành lái xe một mình chạy băng băng trên đường phố vắng vẻ. Hai bên đường, ánh đèn cao áp vàng vọt rọi sáng một phần khuôn mặt hắn.
Đến trước cổng bệnh viện, hắn đột nhiên thả chậm tốc độ, trong lòng có chút lo lắng, chao đảo không yên.
Không biết An Nhiên có còn kiên trì muốn bỏ đi cùng Hoàng Kiên? Có mang theo con trai đi mất?
Lúc hắn rời bệnh viện có phân phó cho người dưới cứ để An Nhiên tùy tiện muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, tuyệt đối không được ngăn cản.
Đã quá đủ rồi, hắn sẽ không trói cuộc cô, từ nay về sau, cô có thể vui vẻ tự do làm điều mình thích, không phải sợ hãi bất cứ điều gì.
Tống Thành cầm lấy di động, muốn gọi điện cho Hà Văn Nhĩ hỏi xem mẹ con An Nhiên còn ở đó không.
Nhưng hắn lại sợ. Cuối cùng đành hạ điện thoại xuống, tự giễu cười một tiếng, nhân ga đi thẳng vào.
“Cậu chủ đã trở lại.” Hà Văn Nhĩ đích thân ra đón, tác phong vẫn cẩn trọng như mọi khi.
Tống Thành sải bước về phòng, không quên nhắc: “Cố Khánh Ninh chuẩn bị kết hôn. Chú chuẩn bị một phần quà cưới.”
“Vâng.” Hà Văn Nhĩ kinh ngạc đáp. Cố Khánh Ninh kia từ nhỏ đã yêu thầm Tống Thành, trước kia còn mặt dày theo đuổi, thế mà bây giờ đã lấy chồng rồi sao?
“Còn nữa… Bước chân Tống Thành chợt dừng lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng không biểu cảm. “Chú có thể đi ngủ. Sau này nếu không có lệnh của tôi thì không được tự mình thức đêm.”
Hà Văn Nhĩ trong lòng thực ấm áp, quay về phòng mình. Cả một dãy phòng VIP đều được Tống Thành bao trọn.
Lúc này, An Nhiên ngồi ở mép giường, đôi mắt xinh đẹp chằm chằm nhìn vào cửa phòng, kiên nhẫn chờ đợi cánh cửa mở ra, bóng hình cao lớn quen thuộc tiến vào.
Thường ngay không thấy hắn cũng không nghĩ gì.
Nhưng tối nay mọi thứ như lộn nhào, tất cả nơi nào trong tâm trí cô cũng đều đầy ắp hình ảnh của hắn.
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Bên tai cô mơ hồ nghe thấy tiếng giày vững vàng đặt trên nền đá. Ngay sau đó, cánh cửa phòng bị đẩy ra, không khí lạnh lẽo tiến vào phòng.
Hắn đã về!
Dù đã chuẩn bị tỉnh thần từ trước nhưng An Nhiên vẫn không tránh khỏi giật mình, hoảng loạn né tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng.
Tuy rằng cô rất muốn nói với hắn lời cảm ơn từ tận đáy lòng nhưng rốt cuộc vẫn sợ hãi, không dám tiến lên, đến mười đầu ngón tay cũng bám chặt thành giường.
Tống Thành trở tay đóng cửa lại, cũng không ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy bóng người ngồi trên mép giường thì giật mình, nơi mềm mại nhất trong lòng hắn như bị cái gì đánh trúng.
Cô không đi. Giống như một cô dâu nhỏ ngoan ngoãn chờ hắn trở về.
Dưới ánh đền mờ nhạt, khuôn mặt an tĩnh của cô trở nên nhu hòa, khiến cõi lòng hắn nhẹ nhõm.
Dường như có thần giao cách cảm, cả hai đồng thời nâng mắt nhìn nhau. Tống Thành đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt mệt mỏi. Tim An Nhiên lại run rẩy, hốc mắt vô thức ươn ướt.
Không phải ấm ức mà là đau lòng.
Vì sao hắn lại buồn phiền như vậy? Vừa rồi ra ngoài có gặp chuyện gì không như ý?
Tống Thành cũng không dám tiến lại, sợ dọa cho cô chạy mất. Cuối cùng, An Nhiên lại nhấc mình khỏi giường, chầm chậm đi đến trước mặt hắn. Hai người đứng đối diện nhau, bóng hắn cao lớn phủ kín thân hình bé nhỏ của cô.
“Sao lại khóc?” Tống Thành cau mày, muốn đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng lại do dự.
Không ngờ, An Nhiên lại chủ động nắm lấy bàn tay còn ngập ngừng của hắn, đặt lên má mình.
“Anh… Lúc trước chưa nói cho anh biết một việc.”
Cô cố giữ giọng nói không run rẩy, nhìn sâu vào cặp mắt phượng thâm thúy. Trong đáy mắt đen thẫm phản chiếu đầy đủ hình ảnh của cô.
“Sau hôm anh đi, em đã đến gặp Hoàng Kiên, cùng anh ấy nói rõ ràng… Em bây giờ ở cùng với ông xã nhà mình.”
“Gì cơ?“ Tống Thành há hốc cả miệng, cứ nghĩ mình nghe nhầm. Hắn vội vàng nắm chặt eo cô, kéo sát vào thân mình, gắt gao không cho cô bỏ chạy. “Em vừa gọi anh là gì? Bảo bối, gọi lại lần nữa anh nghe xem.”