Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 144: Nên dứt khoát An Nhiên cúp máy xong, không tài nào




ngủ tiếp được. Cô lặng lẽ đi ra ngoài ban công, cảnh vật quen thuộc khiến cô mơ hồ, nhất thời không phân rõ được đâu là thực, đâu là mơ.

Cuối cùng, đi một vòng, cô vẫn lại quay về đây. Nhà của bố đã không thể về, nhà Minh Châu cũng không thể. Tiền trong người cũng cạn, không thể tự mình thuê một chỗ ngủ. Cuối cùng vẫn đành để mặc cho Ân Lãm sắp xếp.

Chẳng lẽ kiếp này đã định cô phải ở lại nơi đây, phải thuộc về người đàn ông đó?

Muốn trốn cũng không thoát?

Thậm chí, dù lí trí có oán hận thế nào thì thói quen vẫn không đổi, vẫn còn nhớ cảm giác ấm áp mỗi đêm vỗ về cô vào giấc ngủ Say.

‘Vào khoảnh khắc gặp lại hắn trong văn phòng làm việc, cô đã biết trong mình có sự bất ổn. Bao nhiêu ấm ức, khó chịu lúc trước.

chỉ vừa thấy bóng dáng hẳn xuất hiện liền âm thầm tan biến. Không cần biết hẳn có bao nhiêu đáng sợ, chỉ cần có hắn, cô bỗng sinh ra một ảo tưởng rằng hắn là núi vững vàng để cô tùy ý dựa.

Chẳng lẽ bọn họ còn có thể quay đầu, thật sự như lời Tống Thành nói, một dao này đâm xuống cũng trút bỏ mọi oán hận. Chính tại hồ cá sấu, hai người kết oán, cũng sẽ tháo.

bỏ mọi ràng buộc tại nơi đó.

Rời khỏi đó, cô và hắn có thể bắt đầu lại từ đầu?

Rốt cuộc Tống Thành vì điều gì lại cố chấp với cô như vậy? An Nhiên hoàn toàn không hiểu lí do khiến một người thuộc thành phần tinh anh của xã hội thượng lưu như hẳn lại để mắt đến cô, một bà mẹ đơn thân nghèo rớt, nhan sắc cũng bình thường như bao người.

Nghĩ không ra, đột nhiên An Nhiên lại phân vân, nếu cô đem chuyện này đi hỏi Tống Thành, không biết bộ mặt lạnh lẽo kinh niên của hẳn sẽ biểu lộ thái độ gì. Chắc chắn hẳn sẽ lườm cô một cái thật dài đi!

Ý tưởng đó làm cho khóe môi cô vô thức nhoẻn cười, trong lòng càng trông mong hắn mau mau trở về, còn mang theo cả bé con cho cô.

Lần này, cô nhất định sẽ cho hẳn một nét mặt vui vẻ, nhất định sẽ không làm hẳn khó chịu nữa.

Trong lúc An Nhiên còn đang tự nhủ bản thân như vậy, Ân Lãm lại ra sức liên lạc với phi hành đoàn nhưng vô vọng. Sự cố gì đã xảy ra? Cả hai chiếc máy bay đều không thể liên lạc được.

Anh không kìm được một trận run rẩy, đầu ngón tay cầm bút cũng không vững. Nếu Tống Thành thực sự xảy ra chuyện… Nếu sếp tổng của NC thực sự gặp bất trắc…

Càng nghĩ càng lạnh gáy. Ân Lãm quyết định tìm kiếm một chiếc phi cơ khác được cấp phép bay ở khu vực biên cảnh.

Sáng sớm hôm sau, An Nhiên còn lơ mơ chưa tỉnh thì điện thoại đã réo vang.

Cô vội vàng mở máy, cơn ngái ngủ đã bay đi không ít “Mắt Trố, vẫn chưa dậy?” Tùng Hưng nhanh nhạy bắt được âm thanh khàn khàn của An Nhiên, không khỏi mỉm cười.

Cô ngẩn ra, nhìn lại tên người gọi hiện trên màn hình. Là do cô sốt ruột quá rồi, không nhìn rõ là ai đã mở máy, trong lòng còn tưởng là điện thoại của Tống Thành.

“Anh Mắt Híp, có việc gì mà gọi sớm vậy?”

Tùng Hưng liếc nhìn đồng hồ treo tường, mười giờ hai mươi phút sáng, ý cười càng tươi: “Có. Hỏi em một chuyện này” Anh dừng lại một chút, chờ cho An Nhiên hoàn toàn thoát khỏi cơn buồn ngủ mới nói tiếp. “Việc.

của em và Hoàng Kiên có định giải quyết không?”

“Hả?” Không nghĩ lại bị hỏi đến chuyện này, An Nhiên không kịp phản ứng. “Anh biết anh ấy?”

Không những biết, còn biết rõ. Đều là người trong ngành, công việc không tránh khỏi có liên quan.

“Không phải bốn năm qua em được anh ta giúp đỡ rất nhiều sao? Nghe nói hai người còn cùng nhau về nước. Người ngoài còn tưởng cả hai sẽ kết hôn đấy”

“Người ngoài” trong miệng Tùng Hưng chắc chắn là người làm việc cùng với Hoàng Kiên. Bọn họ không lạ gì mẹ con An Nhiên cả. Ngay cả việc Trần Tuyết Hoa ra mặt phản đối mối quan hệ này cũng từng là đề tài buôn dưa lê của không ít người. Tùng Hưng hỏi thăm một chút là ra.

An Nhiên ngây ngốc một hồi, không nghĩ Tùng Hưng lại nghe ngóng được ở đâu nhiều thông tin li kì như vậy, đến chính cô là người trong cuộc cũng không ngờ mình là nhân vật chính theo kiểu đó.

“Em không gặp anh ấy được” Nếu không phải vì cái bấy thâm hiểm của của Tống.

Thành lúc trước, giờ này cô đã cùng Hoàng Kiên mặt đối mặt, không đến nỗi phải quay về căn biệt thự này. Nghĩ đến ánh mắt bi thương của anh khi rời đi mấy hôm trước, trong lòng cô cực kì đau xót.

“Chồng em không đồng ý à?” Tùng Hưng đọc vị được sự lấn át của Tống Thành trong mối quan hệ này. Dù sao hẳn cũng chiếm thế thượng phong ở mọi phương diện. “Anh ta đâu?”

*Đi có việc mấy hôm nay rồi”

Tùng Hưng quyết định nói thẳng: “Hoàng Kiên thực sự rất cố chấp. Nếu em muốn dứt khoát giải quyết thì nên nói rõ với anh ta, đừng để anh ta có thêm hi vọng” Đừng thêm hi vọng để làm ra chuyện động trời. Ngay đến đơn xin nghỉ việc cũng dám đưa, chắc chắn Hoàng Kiên có sự cố chấp lớn. Phan Tùng Hưng cũng có tình cảm với An Nhiên, anh biết nỗi khổ tâm của việc yêu mà không có được. Nhưng dù sao tình cảm đó cũng là một thời tuổi trẻ trong sáng, sôi nổi, chỉ cần cô hạnh phuc, anh nhãn nại kiềm chế được.

Nhưng Hoàng Kiên không giống thế.

Người đàn ông này bên ngoài hành xử cương trực, rõ ràng nhưng lại yếu đuối trong tình cảm. Cho nên dễ sinh ra hành vi bột phát.

Bảng kinh nghiệm làm việc với tội phạm của mình, Tùng Hưng hiểu rõ nguy cơ của sự việc nếu không được xử lý dứt khoát. Chắc chắn An Nhiên sẽ bị tổn hại, dù là từ phía nào.

Anh không nỡ để cô bị đám đàn ông thối tha kia xoay như con rối. Chỉ bằng tiên hạ thủ vi cường, phần nào anh chủ động hỗ trợ được thì nên giục cô tranh thủ làm ngay, tránh để lâu ngày sinh ra phức tạp.

“Một tiếng nữa anh qua đón em”

An Nhiên ậm ừ một tiếng, bất đắc dĩ bò dậy làm vệ sinh cá nhân.

Phải đối mặt với Hoàng Kiên, cô biết làm thế nào, nói cái gì.

Quả thực lúc trước cô rất thích anh, chịu ơn của anh suốt bốn năm trời, nếu không vì thái độ phản đối quyết liệt của Trần Tuyết Hoa thì cô cũng từng nghĩ ngày nào đó sẽ gả cho anh. Đối với Hoàng Kiên, trong lòng cô không những có biết ơn, còn có cả ỷ lại, tin tưởng. Về sau cô chủ động né tránh anh vì không muốn anh khó xử khi đứng giữa cô và mẹ, nhưng kì thực trong lòng cô vẫn có một góc dành riêng cho Hoàng Kiên mà không ai xâm phạm được.

An Nhiên đi xuống bếp, mượn bà Hai chút đồ dùng làm mấy cái bánh ngọt, định bụng sẽ mang cho Hoàng Kiên. Mượn đồ ăn làm cái cớ để dễ nói chuyện.

Vừa thấy cô, Hà Văn Nhĩ đã lên tiếng: “Cô chủ có muốn dùng bữa sáng…?”

“Không, cảm ơn.” Cô vẫn chưa thích ứng được việc nói chuyện lại với ông một cách bình thường sau sự lần trước.

Hà Văn Nhĩ như đọc được suy nghĩ của ¡ thành khẩn nói: “Cô An Nhiên, lần đó quả thực không phải với cô. Tôi chỉ một lòng muốn giữ cô ở lại cùng cậu chủ.”

An Nhiên không đáp. Hà Văn Nhĩ biết mình có nói gì cũng thừa thãi. Ông thở dài, cúi đầu rất sâu: “Dù sao, cô đã quay lại. Cô có giận tôi thì tôi vẫn biết ơn cô đã trở Nghe lời nói thật tâm từ một người đàn ông còn lớn tuổi hơn cả cha mình, An Nhiên không còn cách nào tức giận được nữa. Cô biết Hà Văn Nhĩ cũng có cái khó của ông ấy.

Thực sự, ông đã hết lòng chăm sóc cho Tống Thành. Có một người trung thành như vậy, Tống Thành hẳn là may mắn.

Cô không nhìn ông, giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Không có lần sau.”

Hà Văn Nhĩ giật mình ngẩng đầu, thấy An Nhiên vẫn chăm chú nặn bánh, giống như cô chưa từng nói gì. Ông vui mừng, khuôn mặt già nua giãn ra một nụ cười nhẹ nhõm: “Vâng, thưa cô.”

Trong lúc hai người nói qua nói lại, điện thoại đã reo: “Bà chủ đang trên đường tới. Ông hãy bố trí người đón tiếp bà chủ chu đáo”

Hà Văn Nhĩ ngạc nhiên, đang yên đang lành, Hạ Cẩm lại tới đây làm gì? Lại chọn ngay lúc này


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.