Chương 116: Mọc sừng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẫn như mọi ngày, chiếc xe bán tải nhỏ lại đưa hàng hóa đến biệt thự.
Nguyễn An Nhiên vẫn luôn chờ đợi cơ hội, viết thông tin muốn trao đổi cùng Hoàng Kiên vào một tờ giấy nhỏ, sau đó cuộn lại, một lần nữa nhờ người tài xế giúp đỡ.
“Không cần đâu, coi như tôi giúp một việc tốt mà cũng không đến đầu đến đũa.
Tôi thực áy náy.”
Hai người không dám nói nhiều, An Nhiên vội vã quay về phòng, người lái xe cũng nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Không ngờ, xe bán tải vừa mới đi một đoạn đã bị một chiếc ô tô khác màu đỏ chót ép sát lề đường, buộc phải dừng lại.
Người tài xế vừa hạ cửa kính, chưa kịp mắng kẻ nào đi đường như muốn tự sát thì đã thấy một cô gái xinh đẹp thò đầu qua cửa xe, cười khẩy: “Can đảm đấy! Ngay cả đàn bà của Tống Thành mà cậu cũng dám đong đưa.”
“Cô nói vậy là sao?” Người tài xế bối rối một chút, trong nhà cũng không thấy ai dặn anh ta rằng An Nhiên là thân phận đặc biệt.
Lần đầu thấy hai người đụng độ ở gần nơi anh đỗ xe, anh dò hỏi thì được biết họ là chị em. Vốn dĩ anh còn tưởng Nguyễn Vũ Như xinh đẹp, sang trọng như bà chủ của biệt thự này. Hồi đó báo chí rầm rộ đưa tin, người làm trong nhà cũng kháo nhau tên cô dâu mới.
Rõ ràng không phải là Nguyễn An Nhiên.
“Muốn biết rõ tội của mình không? Lên xe đi, tôi cho cậu một cơ hội.”
“Tôi..” Anh ta vuốt mồ hôi hột đang vã ra như tắm. “Tôi… nên làm thế nào?”
Vũ Như lập tức chỉ điểm, người tài xế vội vàng đồng ý theo cô đến tòa nhà NC Building để tố giác với Tống Thành.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, Tống Thành đang ngồi ngây người nhìn màn hình điện thoại.
Diệp Phong vừa gửi tới mấy tấm ảnh chụp Cá Chép ra ngoài đảo chơi đùa, sau đó gọi video. Đó là một hòn đảo được Tống Thành mua dùng làm nơi nghỉ mát. Thằng bé bạo dạn cởi trần theo Diệp Phong đi bắt cá.
Trên tay nó còn cầm một nắm tảo biển nhằng nhịt, mặt cười rạng rỡ.
Với đứa con riêng của vợ, Tống Thành vẫn đặc biệt yêu quý. Thăng bé không chỉ khôi ngô mà còn rất thông minh, hiểu chuyện. Nghe nói ở lớp, nó rất được lòng thầy cô, chơi với bạn bè cũng là thủ lĩnh, phong cách rộng rãi, dễ thu hút người khác.
khá giống với Tống Sơn – bố hẳn.
“Chú Thành ơi! Ở đây có biển rất to!”
Thắng bé líu lo gọi ầm lên trong điện thoại.
“Chú đến đây đi!”
Tống Thành bật cười, chưa kịp đáp lại thì đột nhiên thấy Lê Hiền vọt vào phòng. Từ lúc nghe Tô Ái Phương nhắc lại chuyện xưa, Lê Hiền và Tống Thành cảm thấy không nên cứ thù địch mãi. Cả hai đều đã trưởng thành, hợp tác thì có lợi hơn. Huống hồ Lê Hiền hiện tại còn đang là bác sĩ tư của nhà họ Tống.
Nhìn bộ dạng rầu rĩ của Lê Hiền rủ hắn đi đến câu lạc bộ bắn súng, Tống Thành không nhịn được chọc một cât “Chia tay bạn gái, hận đời nên muốn đi bắn xả hận?”
Nào ngờ anh ta lại thật thà gật đầu: “Bỏ rồi” Nhờ phước của nhà anh nửa đêm đòi tôi đến cấp cứu tai nạn vỡ ngực cả đấy!
Nỗi ấm ức không trút được, Lê Hiền liếc xéo đối phương, cao giọng chê bai: “Nhìn anh xem, trông thì đẹp trai cao ráo, nam tính ngời ngời đến tôi nhìn còn thấy đỏ mặt. Thế nào mà có mỗi cô vợ nhỏ cũng không lấy lòng được” Là tôi chê anh không có kĩ thuật trên giường đấy, đồ kém cỏi!
Tống Thành buông điện thoại đã tắt tiếng, tiến đến bên tủ tài liệu cất một số thứ.
Hãn không thèm nhìn đến vẻ cay cú của Lê Hiền: “Bớt nói luyên thuyên đi. Chuyện vợ chồng tôi thế nào, cậu không có quyền chõ mũi.”
Lời nói tuyệt tình này khiến Lê Hiền cứng họng. Hẳn chuyển qua nhòm màn hình điện thoại, cảm thấy tò mò, sao một người bận rộn như Tống Thành lại có hứng thú ngồi xem video, lại còn là video tự quay cảnh tai nạn chất lượng hình rất thấp.
Một lát sau, Tống Thành vẫn chưa xong việc, Lê Hiền lại nhàm chán nói: “Suốt ngày cuồng công việc. Bỏ bê vợ con ở nhà, coi chừng mọc sừng lúc nào không biết”
Vừa hay Ân Lãm đi vào, nghe được câu này liền thay chủ đứng ra phản bác: “Anh Thành lúc nào cũng chăm lo cho cô An Nhiên cẩn thận. Mọc sừng cái gì, cậu đừng nói nhảm”
Lê Hiền giơ một ngón tay lên, cười khì khì: “Đến ngón tay tôi cũng mọc được chất sừng, mỗi tháng nếu không cắt đều dài rất nhanh. Vậy thì đầu anh ta có là gì”
Ân Lãm bực mình, chưa kịp vận nội công đanh đá của mình để độp lại thì lại thấy có một thư kí tiến vào thông báo: “Tổng giám đốc, có người làm trong nhà đến tìm tổng giám đốc ạ”
“Người làm trong nhà?” Ân Lãm cảm thấy kinh ngạc. Thông thường mọi chuyện ở nhà đều do Hà Văn Nhĩ báo cáo với Tống Thành, ở đâu ra một người làm nho nhỏ lại dám vượt cấp đến tận đây gặp chủ nhà?
Tống Thành nghe thông báo xong, nghĩ hai giây mới nói: “Được.”
Rất nhanh, người thanh niên mặc đồ bảo hộ lao động đi vào, bị khí chất uy nghi của căn phòng và ba người đàn ông giàu có, lịch lãm làm cho choáng ngợp. Ân Lãm đi tới cầm chứng minh thư mà phòng thư kí vừa kiểm tra của vị khách, liếc thấy không có gì khả nghỉ mới đưa trả lại cho người ta.
Không ngờ, người tài xế lại nói: “Cậu chủ, tôi có việc muốn nói riêng với cậu. Nhưng trước hết, cậu bảo những người còn lại rời khỏi phòng có được không?”
Tống Thành cau mày, lại dám yêu cầu hẳn? Tuy không thoải mái nhưng hẳn vẫn khẽ gật đầu. Ân Lãm lập tức làm tư thế mời với Lê Hiền, để lại không gian riêng cho Tống Thành.
Nào ngờ Lê Hiền lại bày ra dáng vẻ không sợ chết, nhất quyết không đi. Người tài xế lúng túng, không biết làm sao, bèn rút lá thư từ trong túi đưa cho hẳn, nói rất nhanh và nhỏ.
“Đây là của cô An Nhiên, mời cậu xem qua. Tôi xin phép đi trước.”
Nói xong, cậu ta vứt lại lá thư trên mặt bàn rồi chạy mất dạng. Tống Thành ngồi ngây trên ghế, hẳn biết chắc chắn lá thư này gửi cho Hoàng Kiên, không đủ can đảm mở ra xem. Ân Lãm cũng nhanh nhạy hiểu được, trong lòng thầm cầu phúc cho phu nhân nhà mình.
Chỉ có Lê Hiền không sợ chết vẫn muốn chộp lấy lá thư. Không ngờ Tống Thành nhanh tay hơn. Hắn vù một cái, lá thư đã ở trên tay, hiện rõ mồn một từng chữ. Mặt hắn tái đi, môi mím chặt.
Thái độ của Tống Thành khiến Lê Hiền tò mò muốn chết, đành liều mạng tranh thủ đoạt lấy tờ giấy, đọc lên: “Anh! Nhận được thư anh, em mừng lảm.
Em rất… ặc… nhớ anh.”
Thư tình à?
Sắc mặt Tống Thành đã xấu đến cực độ.
Lê Hiền không dám đùa giỡn nữa, vội trả lá thư xuống bàn, gãi gãi đầu: “Ôi cái mồm ăn mắm ăn muối của tôi Vừa nói bị cảm sừng, lập tức sừng mọc thật”
Thấy Tống Thành càng lúc càng chìm vào trầm mặc hơn nữa, Lê Hiền lúng túng nói giỡn cho bớt căng thẳng. “Không ngờ em gái An Nhiên lại siêu thế. Thực sự dám qua mặt Tống tổng sắc sảo để trao đổi thư với người khác.”
Ân Lãm chỉ muốn bổ cái gạt tàn thuốc trên bàn vào cái mồm vô duyên thối hoắc của Lê Hiền. Người ta tuy là nhân vật lớn nhưng cũng bị phản bội, còn đang tổn thương, đã không dỗ dành an ủi trái tim nhỏ.
Chết tiệt! Nếu hôm nay toàn thể nhân viên bị tăng ca, tháng này bị cắt thưởng thì đại tổng quản tôi sẽ thay mặt tất cả nhân viên NC cắt anh!