Chương 109: Bất lực
Tống Thành trong lúc xúc động không thể khắc chế được mình. Hắn liên tiếp hôn xuống, đem người An Nhiên xoay lại để tiện hành sự.
Áo ngủ của cô bị tháo nút gần hết. Vạt áo rơi đến đâu, môi Tống Thành hạ đến đấy.
Hơi thở hổn hển của hắn làm dựng lên lớp lông tơ mỏng tang trên da thịt cô. An Nhiên rùng mình, hắn không nương tay, liên tục cắn mút, để lại vô số dấu hôn hồng rực như muốn đốt cháy mỗi phần mềm mại hắn lướt qua.
Bên thái dương của Tống Thành lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Bàn tay to lớn của hắn gồng chặt, nắm lấy eo cô, siết chặt. Cơ thể to lớn của hẳn như dán chặt trên người cô không buông, cố ý đè lên để cô không thể giấy dụa nhưng vẫn cách đủ một khoảng cho cô thở.
An Nhiên mở mắt ra, bàng hoàng thấy mình bị người ta đè, hơn nữa còn bị xâm phạm đến mức áo cũng không còn ngay ngắn trên người. Cô kêu lên, giọng ngái ngủ không tạo ra được sự đe dọa nào, ngược lại còn giống như cổ vũ hành vi của đối phương: “Anh điên à? Tránh ra…
Đôi mắt thức trắng một đêm của Tống Thành đỏ ngầu, hắn chồm lên, cản vào cổ cô, nhay mút: *Ừ. Anh điên rồi”
An Nhiên run rẩy trước sự tấn công dồn dập của hẳn. Lúc này không dùng bài giả vờ ngủ hay lăn ra bất tỉnh được. Cô chỉ còn cách cần môi chịu đựng.
Hắn thấy đôi môi mọng của cô bị cần đến sưng đỏ, trong lòng vô cùng thương xót, liền muốn tự mình xoa dịu. Cánh môi mềm mại của cô được hắn ngậm lấy, đầu lưỡi nâng niu liếm nhè nhẹ, miêu tả tỉ mỉ từ viền môi đến từng rãnh mờ mờ.
“An Nhiên..”” Hắn không kìm được tiếng rên rỉ khe khẽ. “Hé miệng ra đi em.”
Cô vẫn nhất quyết mím chặt môi, không cho hắn xông vào.
Tống Thành đang lúc tâm trạng bị ức chế, không gì ngăn cản được bước tiến của hắn. Những ngón tay cứng răn khóa chặt cằm cô lại, buộc cô há miệng ra cho hắn xông vào cướp đoạt.
Hắn hôn được rồi thì hai tay liền dừng lại, một mực xoa ở bên eo cô, không dám nắn bóp mạnh hơn. Dọc theo cổ hẳn, gân xanh nổi lên cho thấy sự kiềm chế, nhẫn nại đã gần lên đến đỉnh điểm.
Con mẹ nó, ngọt!
Hắn say đến điêu đứng, chỉ muốn nuốt chửng lấy cô vào bụng, không để cô có cơ hội biến mất. Làn da mềm mại, hơi ấm gần gũi, mùi hương ngọt ngào của cô quấn chặt lấy tâm trí hắn, dìm ngập tâm can hắn, không cho hắn cơ hội thoát thân.
“An Nhiên… An Nhiên…
Tên của cô như một thứ ma chú, hắn cứ gọi mãi không thể ngừng, càng gọi càng đau, càng yêu.
Nụ hôn lại dần dần đi xuống dưới. Tống Thành chỉ dùng một bàn tay là khóa chặt được An Nhiên, buộc cô không thể phản kháng. Hắn đem những thứ vải vóc còn lại cởi ra, ném vung vãi trên nền đất. An Nhiên sợ đến tái mặt, hai chân quẫy đạp điên cuồng nhưng không đủ lực thoát khỏi hẳn, vẫn bị hẳn kéo sang hai bên.
“Chỉ một chút thôi..” Tống Thành hạ giọng dỗ dành. “Anh hôn… một chút là được Cô xấu hổ muốn chết! Tư thế này khiến cô nhìn rõ mồn một những gì hẳn đang làm bên dưới, thậm chí còn thấy rõ ánh mắt sắc bén thường ngày của hẳn đã tối sẫm vì nhục cảm.
Hai đầu gối cô run rẩy, yếu ớt cầu xin: “Làm ơn… buông ra đi…”
Âm thanh tan vỡ của cô đánh thức phần lý trí ít ỏi còn lại của Tống Thành. Hẳn đờ đẫn ngẩng lên, môi mỏng còn dính dấp liền bị đầu lưỡi liếm sạch, lộ ra màu sắc sáng bóng lấp lánh đến chết người.
An Nhiên nhìn thấy hắn như vậy thì hoảng sợ, không nén nổi òa khóc. Cô đấm đá liên tục vào người hắn, muốn đem hẳn băm ra cho chó gặm.
Tống Thành đã bình tĩnh trở lại, vội vàng vươn người lên ôm chặt lấy cô: “Đừng khóc. Anh không làm nữa”
Tên khốn nhà hẳn! Còn không mở miệng nói xin lỗi.
“Đồ thối tha nhà anh!” Cô ghét bỏ chửi ầm lên. “Cút đi!”
Tống Thành cả đời chẳng bị ai chửi, lần đầu được nếm trải cảm giác mới lạ, không lấy làm tức giận. Hắn biết mình sai, không dám quá phận nữa. Bên dưới đau nhức đến phát điên mà hắn vẫn nghiến răng chịu đựng. Mồ hôi trên lưng Tống Thành vã ra như tắm, hắn gục xuống hõm vai cô thở dốc, cố điều hòa cảm xú: Thái độ điên cuồng của Tống Thành khiến An Nhiên tức đến bốc khói. Đêm trước hắn vừa cùng Vũ Như, thế mà rạng sáng đã chạy về xâm phạm cô. Loại người gì vậy?
Đàn ông thực sự là giống loài tham lam đến mức bắt cá hai tay chỉ trong một cái chớp mắt?
Cô giấy giụa ghê tởm: “Cút đi! Đừng chạm vào tôi! Thứ dơ bẩn như anh đừng chạm vào tôi! Cút!!!”
Tống Thành bị cô đạp trúng vào nơi đau nhức nhất trên người, cảm giác như bị một tia sét bổ thẳng vào thân dưới, gục luôn xuống người An Nhiên. Hắn muốn tức giận với cô, nhưng rốt cuộc chỉ bất lực ôm chặt để cô ngừng tức giận: “Không, An Nhiên. Anh không bẩn”
Âm thanh khàn đặc của hẳn đứt quãng bởi cơn đau làm An Nhiên giật mình. Cô khựng lại, có chút sợ hãi. Nghe nói có người bị thương nơi đó quá nặng mà bỏ mạng!
Hắn sẽ không chết đấy chứ? Hoặc đường con cháu của hắn bị tận diệt, cô chắc chắn bị ném cho cá sấu một lần nữa.
Tống Thành nằm im thin thít trên người An Nhiên khiến cô sợ hãi, vội đưa tay lay hắn.
Khuôn mặt hẳn trảng bệch, cố vận lực lăn khỏi người cô nhưng cánh tay nhất quyết không rời vòng eo mảnh khảnh: “Đừng đi” Hắn lẩm bẩm. “Em phải ở bên anh. Không được đi.”
Lần đầu tiên An Nhiên nhìn thấy bộ dạng này của Tống Thành. Rốt cuộc hẳn bị làm sao vậy? Hình ảnh tổng tài uy vũ hét ra lửa đã vỡ tan tành.
Cô bất lực nằm im trong vòng tay hẳn, không dám động đậy nữa, mặc kệ cho hắn ôm chặt rồi chìm dần vào giấc ngủ Gã đàn ông này… An Nhiên thở dài… Quá sức khó hiểu.
Ở nhà mẹ đẻ của Vũ Như, Hoàng Phương đang gào thét dựng ông chồng quý hóa của mình dậy.
“Mới sáng sớm mà..” Nguyễn Chính Quốc làu bàu mắt nhằm mắt mở, vẫn chưa muốn ngồi lên.
Hoàng Phương hai mắt trợn trừng, quát oang oang: “Con gái cưng nẵm viện phẫu thuật mà ông còn nẵm trương thây ườn xác ra đó được à?”
Nguyễn Chính Quốc vội vàng lật đật bò dậy, đem tấm thân nhu nhu nhược nhược vươn thẳng lên, lo lắng hỏi một câu làm Hoàng Phương tức xì khói: “An Nhiên làm sao? Nắm viện là thế nào?”
Bà cáu tiết nhéo cánh tay của ông một cái đến nỗi tím bầm một mảng, nghiến răng nghiến lợi: “Vũ Như!!! Là con gái cưng của ông, Nguyễn Vũ Như. Nó vừa phẫu thuật trong bệnh viện xong. Ông còn không mau đi mua canh hầm mang vào cho nó. Xách cái mông lên!”
*Nó làm sao?” Nguyễn Chính Quốc vớ được cặp kính, vội vàng nhảy xuống giường.
Hoàng Phương lại đá ông một cái: “Làm sao? Ông ngoài hỏi làm sao thì còn biết làm cái gì nữa hả? Bảo ông đi thì đi nhanh lên!
Con gái tôi sắp chết đói ở viện rồi!”
“Rồi, rồi..” Nguyễn Chính Quốc ăn đòn đau, không dám chậm trễ. Ông vừa dợm bước đi thì chợt nhớ ra một việc, lúng túng quay lại. “Bà nó… đưa tiền cho tôi. Tôi hết sạch tiền tiêu vặt rồi.”
Hoàng Phương hậm hực rút ví ném cho ông mấy tờ tiền. Ông chồng vừa đi khỏi, bà lập tức nhấc máy gọi lại cho con gái: “Bố con đi mua canh rồi, lát mang vào cho con. Giờ thì nói nốt chuyện lúc nãy xem nào.”
Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc rấm rứt của Vũ Như. Cô vừa sợ vừa tủi thân, đem chuyện Tống Thành muốn chia tay dứt khoát với mình nói ra.
“Mẹ… chắc con hết hi vọng rồi” Cô nức nở. “Dù bố mẹ anh ấy có nói gì, anh ấy cũng nhất quyết xa lánh con, còn nói tình cảm của anh ấy với An Nhiên đã rõ ràng như thế, con phải tự biết đường mà rút lui..”
Hoàng Phương nhanh nhạy nắm bắt tình hình. Mới tối hôm qua, con gái còn hí hửng khoe được Tống Sơn ủng hộ, ép con trai phải ngủ cùng cô. Thế mà ngay trong đêm đã đi bệnh viện, còn nức nở khóc lóc kể tội Tống Thành muốn cắt đứt hoàn toàn. Chắc chắn thương thế đó do Tống Thành gây ra.
Mẹ nào chẳng xót con. Hoàng Phương hận Tống Thành một thì hận An Nhiên mười.
Nếu không phải vì con ranh đó mê hoặc con rể thì Vũ Như đã không bị hắt hủi như hôm nay.
Trong đầu bà xẹt qua một luồng suy nghĩ, sau đó nhanh chóng định hình rõ ràng mọi việc. Quai hàm siết lại, bà nhấn từng chữ: “Không được bỏ cuộc. Con bảo nó, muốn chia tay thì mang một nửa tài sản ra bồi thường”
‘Vũ Như ngỡ ngàng tưởng mình nghe lầm: “Một… một nửa tài sản ạ?”
Cô không ngờ rằng, đây mới chỉ là đòn gió đầu tiên. Người tham vọng như Hoàng Phương sao cam tâm để mất con cá lớn là tập đoàn NC và con rể hoàng kim Tống Thành.