Chương 106: Đồng điệu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ban đêm bệnh viện vắng người. Chỉ có một y tá và bác sĩ trực đẩy băng ca ra tiếp Nguyễn Vũ Như. Thấy người đến, Vũ Như luyến tiếc không nỡ buông tay, nhỏ giọng: “Không muốn nằm đâu, anh bế tôi đi”
Phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp làm nũng thì thật đáng yêu. Lê Hiền bị dụi một lúc, cũng chiều ý: “Được, vậy tôi bế cô đến phòng cấp cứu: Nói xong liền đưa mắt ra hiệu, hai người kia khó hiểu nhìn nhau rồi cũng đi. Vũ Như bị đau đớn, theo lẽ thường phải nhanh chóng lên băng ca cấp cứu nhưng lại cố tình muốn cùng anh dây dưa, đúng là thói lẳng lơ khó bỏ.
“Anh Hiền..” Cô chớp chớp mắt, bàn tay đưa lên lần mò vào bên trong cổ áo sơ mi.
Lê Hiền ánh mắt thâm sâu nhìn xuống, nở nụ cười thận trọng: “Ngực bị lệch đến thế kia rồi mà vẫn đủ sức à ơi với tôi à?”
“Đánh lạc hướng để quên đau đớn thôi.”
Vũ Như thở dài, bàn tay hư hỏng lần xuống, muốn cởi bớt khuy áo sơ mi của Lê Hiền.
Trên vạt trước áo còn dính một chút son, chắc người này cũng từ trên giường mà lăn đến đây.
Nhu cầu chưa được giải tỏa hết giống như một ngọn lửa, không dập tắt hẳn thì không được. Bao nhiêu ướt át của Vũ Như cũng bắt đầu rậm rịch sắp ra tới, cặp đùi thon cọ cọ vào nhau, ngứa ngáy khôn nguôi.
Vừa tới giường bệnh, Vũ Như đã vội vã †úm lấy tay Lê Hiền, nôn nóng muốn dùng bàn tay đàn ông sạch sẽ đem gãi lấy chỗ ngứa nhất. Anh vội giật tay ra, động tác nhanh như cắt mà biểu cảm vẫn giữ nguyên nụ cười quyến rũ: “Tống Thành còn đang ở ngoài kia đấy.
Cô định cắm cho hắn một cặp sừng dài à?”
Bên người Tống Thành nhìn qua một lượt đều là đàn ông thuộc tầng lớp tinh anh xuất chúng. Ân Lãm, Diệp Phong, Lê Hiền, mỗi người một vẻ nhưng đều giỏi giang, có tiền, ngoại hình lại đẹp mắt. Dù là đeo bám lâu dài hay chơi bời tạm bợ một vài bữa cũng đều không thiệt chỗ nào.
Cái này Lê Hiền rất hiểu.
Hơn nữa, Vũ Như tuy xinh đẹp lộng lẫy nhưng cơ thể đã như cánh hoa bắt đầu tàn, chắc chẳn từng bị nhiều đàn ông chơi qua.
Loại đàn bà đói bụng vơ quàng này không bằng một góc cô em An Nhiên đứng đắn, mềm mại, có cho anh cũng chảng thèm lấy.
Bị từ chối thẳng mặt, Vũ Như gượng cười, làm ra vẻ đùa giỡn: “Trêu anh một chút thôi. Làm gì mà sợ thế?”
“Ai biết được, đùa lại thành thật lúc nào không hay.”
Bên trong phòng bệnh suýt nữa có cảnh chim chuột mà Tống Thành đứng bên ngoài không mấy quan tâm. Vừa nấy hẳn mới liếc mắt đã thấy sự thèm khát của Vũ Như, bất chấp việc hắn đang có mặt ở ngay bên cạnh, cô ta vẫn mồi chài Lê Hiền. Trước kia cô ả cũng ra tay với Ân Lãm. Còn mỗi Diệp Phong.
mới xuất hiện một lần ở trường Nắng Mai và Hà Văn Nhĩ già nua thì cô ta chưa kịp đong đưa nốt.
Thế mà vẫn ngang nhiên tìm cách trở thành con dâu nhà họ Tống, đúng là nực cười. Một bên Tống Thành cảm thấy áy náy vì đã làm Vũ Như bị tổn hại, mặt khác hắn vẫn không thể chấp nhận được con người cô ta.
Thôi được rồi, nếu vậy cứ để cô ta ở đó, cấp thêm tiền cho cô ta tiêu pha, tạm thời chưa kéo rách cái mặt nạ “con dâu đáng thương” của cô ta trước người nhà họ Tống.
Đấy là hắn đã nhân nhượng lắm rồi.
Còn tham vọng trở thành phu nhân của tập đoàn NC, hừm, chắc chắn cô ta không bao giờ trèo được lên giường của hắn chứ đừng nói tới việc trở thành vợ của Tống Thành này.
Vợ của hắn..
Một bóng hình trong trẻo đột ngột lướt qua tâm trí. Mềm. Thơm. Và dịu dàng, gần gũi như…
Tống Thành thở dài, ngẩng đầu nhìn lên cao. Đêm khuya, bầu trời yên tĩnh với duy nhất một mảnh trăng treo lơ lửng. Mùi tường vi đâu đó trong khu vườn cũ lại ngập tràn khoang mũi, tràn vào hai lá phổi căng đầy.
Cô ấy… giờ đang làm gì?
Đáp lại hắn là tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên. Tống Thành bắt máy.
“Có chuyện gì?”
Ở đầu kia, Hà Văn Nhĩ liền nói một mạch, giống như đã đem nội dung viết ra giấy để đọc cho lưu loát: “Cậu chủ, chưa động phòng sao?”
Nhiều lời. Gọi điện vào cái giờ vạn vật đều đang ngáy rồi hỏi “chưa động phòng sao?”, chắc chắn là ông lão này cố ý. Hản bật cười, Hà Văn Nhĩ còn hiểu hắn hơn cả Tống Sơn.
“An Nhiên ở nhà có chuyện gì?” Hản nói ra cái tên thôi mà cũng thấy cuống tim mình rung động.
Hà Văn Nhĩ như chỉ chờ mỗi câu đó, lập tức trình báo: “Cô An Nhiên cũng không có việc gì. Có điều, đã muộn rồi mà phòng cô ấy vẫn sáng đèn. Tôi thấy cô ấy ngồi bên cửa sổ, cứ nhìn mãi ánh trăng”
“Thì sao?” Tống Thành hơi giật mình.
Mặt trăng trước mắt hẳn lại chính là thứ cô cũng đang nhìn ngäm. Bọn họ tuy ở hai đầu thành phố mà vẫn có một sự đồng điệu gắn bó khác thường.
Hà Văn Nhĩ hít một hơi, sau đó nói rất chậm: “Tôi đoán cô ấy nhớ cậu lắm.”
Oành!
Một tiếng nổ lớn như sấm phá núi, làm mọi đất đá trong đầu Tống Thành lập tức vỡ tung, giống như khát vọng về cô trong từng tế bào của hắn đồng loạt thức tỉnh.
Không nghĩ ngợi nhiều, hẳn lập tức cúp máy, lên xe phóng thẳng một mạch. Chưa bao giờ con đường về nhà của hẳn lại sáng tỏ đến thế. Hẳn chắc chẵn rằng nhà của mình chính là nơi có vợ hẳn, Nguyễn An Nhiên, đang chờ.
An Nhiên đang ngồi nghĩ vu vơ, đột nhiên cảm thấy một tia ấm áp kì lạ. Cô sực nhận ra trời đã khuya, liền quay trở về giường.
Vừa bước ngang qua bàn gỗ nhỏ, nhìn thấy cốc trà gừng vẫn còn, đáy lòng cô liền trầm xuống. Cốc trà này là lúc trước hắn pha trà cho uống chống cảm, thấy cô bị bỏng miệng thì không ngần ngại đưa tay cho cô nhổ nước ra. Hắn nói cô không muốn hắn đi, hắn sẽ không đi.
Thế mà chỉ một ngày sau, hắn đã ở bên người con gái khác.
Cảm giác khó chịu nhâm nhẩm cứ len lỏi dần vào tim cô, làm cô muốn móc trái tim hư đốn ra, ném đi nơi khác. An Nhiên uể oải nằm xuống giường. Giờ này hẳn là hẳn đang cùng Vũ Như vui vẻ chế tạo em bé đi!
Cái giường của cô là giường đơn nhưng hôm nay sao nó mênh mông lạ lùng!
An Nhiên vô thức đưa tay ra sờ vào phần đệm bên cạnh, nơi vẫn thường có một cơ thể nóng rực näm ở đó, cảm thấy trống rỗng như đang chạm tay vào hư không.
Mọi khi vào giờ này, hai người chỉ vừa kết thúc chuyện trò, có thể là cãi vã, có thể tán tỉnh, nhưng thường là hẳn sẽ cợt nhả đùa giỡn, đến khi làm cô cáu ầm lên hoặc xấu hổ đến mức gục mặt xuống gối mới chịu thôi.
Sau đó, hẳn sẽ chìa một cánh tay rắn chắc của mình, bắt cô gối đầu lên. Dù cô tìm mọi cách quay đi, hắn vẫn vòng tay ôm chặt eo cô lại, để cơ thể cả hai dán sát vào nhau, không chừa bất cứ khe hở nào.
Hơi nóng của hắn sẽ phả đều đều lên đỉnh đầu cô. Bàn tay hắn sẽ nhẹ nhàng xoa nắn theo thói quen.
An Nhiên hốt hoảng ôm đầu, nhận ra mình chỉ toàn nghĩ đến Tống Thành. Toi rồi, lẽ ra cô phải nhớ đến Hoàng Kiên mới phải chứ?!
Nguyễn An Nhiên giờ phút này hoang mang như một con nai nhỏ chạy sai đường về tổ. Cô bật dậy, vội mở đèn đi tìm giấy bút.
Cô không thể để bản thân mình bị lung lạc bởi Tống Thành. Hắn có pha chút trà, tặng chút hoa thì có là gì.
Từng nét bút hạ xuống, cô ghi ra những mệnh lệnh để buộc tâm trí mình phải tuân theo: Nghĩ về Hoàng Kiên. Nhớ anh. Theo anh.
Với những điều tốt mà đẹp người đàn ông này đã làm cho hai mẹ con cô suốt bốn năm qua, dù Tống Thành có cứu cô lên từ vực sâu đến mười lần thì cũng không thể nào sánh được.
An Nhiên cứ thế viết. Viết. Viết. Cô hoàn toàn không biết rằng từng chữ, từng câu tuôn ra sau này lại chính là nguyên nhân đẩy cô vào vực sâu thăm thẩm.