39: Mảnh ghép hoàn hảo
Một tháng sau y liền ở cử, ít ra gió cũng không có đi lại nhiều.Chủ yếu chỉ ở trong phòng mà thôi, bên ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.Nhìn ra ngoài thấy được hai cái bóng nhỏ đang lay hoay, y buồn cười mà lắc đầu.
" hai đứa vào đi "
Tụi nhỏ nghe được liền giật mình, Tiểu Yên cùng Dương Xuyên đẩy cửa đi vào.Từ lúc y tỉnh lại, đứa nhỏ Tiểu Yên này chỉ đứng nhìn y từ xa, không dám lại gần cho dù y có gọi cũng bỏ chảy.Việc này làm người thân là a ma như y vô cùng buồn rầu.
" Dương thúc thúc con..." Mã Xuyên ngập ngừng nói, thằng bé biết bản thân nghịch ngợm còn kéo theo Yên ca ca làm cả hai cùng nguy hiểm.
Nếu không có y chắc chắn hai người đá chết người, về nhà phụ thân còn mắng một trận, xém chút nữa dùng gia pháp, nếu không có Trịnh a di thì bản thân đã thê thảm rồi.
Nói đến Trịnh a di thì là Trịnh Yên, Mã Xuyên rất thích nàng nếu người đó là mẫu thân thì tốt rồi.Thằng bé biết bản thân rất không được phụ thân yêu thích, có thể nói là không quan tâm đ ến mình.
Nó nghe lén những gia nô lớn tuổi nói chuyện, năm đó a ma sanh khó tính mạng khó phải toàn.Phụ Thân chọn giữ lại a ma, nhưng là người kiên quyết muốn giữ lại nó nên mới mất.Mà đó lại là người mà phụ thân yêu, nó là kẻ dư thừa mà thôi.
Dương Tiểu Nguyên không biết Mã Xuyên nghĩ gì mà thằng bé luôn cúi mặt xuống dưới đất, y không nhìn rõ được mặt mũi đâu cả.
" ta làm gì cho hai đứa sợ à ? " y đặt tay lên xoa đầu Mã Xuyên, rồi cũng xoa nhẹ đầu Tiểu Yên ai cũng như nhau đều công bằng cả.
Hai đứa nhỏ chậm rãi nhìn y lắc đầu, rồi lại gật đầu cuối cùng vẫn là Tiểu Yên lấy hết can đảm mở miệng nói.
" a ma sẽ không giận con chứ ?" giọng đứa nhỏ yếu ớt hỏi y, như thể sợ sẽ làm y tức giận mà bỏ mặt nó vậy.
Dương Tiểu Nguyên mỉm cười lắc đầu " ta sao lại giận con chứ?"
" nhưng lần sau không được tự ý ra ngoài như vậy, bên ngoài vô cùng nguy hiểm hiểu không ?" Y cũng nghiêm khắc dạy dỗ hai đứa nhỏ.
" lại đây xem hai đệ đệ cùng muội muội con nào "
Hai đứa nhỏ bốn mắt nhìn nhau cuối cùng vẫn không kìm lòng nổi trước hai vật nhỏ trước mặt.
Cuối năm đó, hai tiểu bảo bảo nhà Dương Tiểu Nguyên vừa biết bò.Thì khắp Kinh Thành đều là vải trắng vì hoàng hậu đương triều cùng vị ca ca của hoàng thượng, Kính An Vương đều qua đời.
Dương Tiểu Nguyên lắc nhẹ đầu một cái, Tư Duệ Kỳ Vũ cũng có kể cho y nghe chuyện của ba người này.Cmnl thật sự máu chó như phim truyền hình lúc hai mươi giờ tối hàng tuần vậy á.
Chuyện này cũng thật xưa, năm đó đương kim thánh thượng bây giờ, cùng hoàng hậu đương triều và Kính An vương là thanh mai trúc mã.Hai huynh đệ Võ Thiên Quân là huynh đệ ruột, do hoàng hậu lúc đó thân sinh.
Phụ hoàng của hai người tuy nhiều vợ, nhưng chỉ sủng mỗi mẫu thân họ.Mặc dù cũng không phải trưởng tử, nhưng hai huynh đệ là thân sinh của hoàng hậu nên tự nhiên một trong hai người sẽ được phong làm thái tử.
Năm đó nhà mẹ để của Liễu Giai Nghi là Thừa tướng, nắm trong tay quyền lực không nhỏ.Bên nhà Quý phi cũng là thế lực không kém bà ta cũng là công chú của Tây Quốc.Còn Hoàng Hậu lúc đó nhà mẹ đê có chút yếu thế.
Hơn nữa Võ Thiên Minh vì cứu Võ Thiên Quân mà lại bị Quý phi người hãm hại, may mắn giữ được tính mạng nhưng hôn mê mãi không tỉnh.Tình hình có điểm căng thẳng, hoàng đế muốn nâng đỡ cho Võ Thiên Quân làm thái tử, đã ban hôn cho nhi tử mình cùng đích nữ Thừa tướng là Liễu Giai Nghi.
Chỉ là giữa nàng và ca ca hắn đã có vậy định tình, chỉ cần chờ xin một đạo ban hôn hai người liền bên nhau.Nhưng cuối cùng vẫn không được, người yêu của ca ca thành vợ của mình.Võ Thiên Quân luôn tự trách, nhiều năm như vậy trên ngôi Vua, tính tình cũng dần lạnh lùng đi hẳn.
Đến khi gặp Dương Tiểu Nguyên hắn mới thông suốt hơn, cuối cùng thành toàn cho người có tình đi, dù sao những năm này hắn và nàng là nước sông không phạm nước giếng.
Ở cách Kinh Thành hơn nghìn dặm về phía Đông, thành Vĩnh Sơn đã đổi một chủ nhân mới.Người này thân phận bí ẩn, không rõ thân thế chỉ biết là thánh chỉ ban xuống, gọi là Hoàng Khải Minh còn dẫn theo thê tử Lê Giai Nghi tới.
" phu quân ăn cơm thôi " Giai Nghi đã hì hục cả buổi để làm cơm đấy, nàng đã lâu không xuống bếp không bếp nấu có hợp khẩu vị của chàng ấy không nữa.
Hoàng Khải Minh nhìn một bàn cơm, trắng trắng đen đen có món hình như còn chưa chính, nhưng nhìn đến vẻ mặt hào hứng của thê tử, hắn chỉ đành gấp ăn.
Vừa đưa vào miệng vị đắng đắng, mặn mặn làm cho hắn trong lòng liền kêu gào một trận.
" ngo..n....lắm " Hoàng Khải Minh nuốt xuống mỉm cười bình thản nói.
" thiệt sao? vậy mỗi ngày đều làm cho chàng ăn " Lê Giai Nghi hào hứng nói.
" đừng ăn.." hắn chưa kịp ngăn lại thì thê tử nhỏ của hắn đã ăn rồi, Hoàng Khải Minh chỉ đành thở dài đưa tay về phía trước nàng.
" ỏe...khó ăn quá...không ăn được chàng đừng cố , còn lừa ta " Lê Giai Nghi nhã vào trong lòng bàn tay của phu quân mình.Trong lòng cũng âm thầm xấu hổ, nàng không nghĩ mình nấu tệ như vậy.
40: Thành Hôn
Hôm nay Kinh Thành đặc biệt náo nhiệt, bởi phó tướng quân Mã Hồng Tuấn lại tổ chức hôn lễ lần thứ hai.
Sau hơn tám năm kể từ ngày vị phu lang của ngài ấy mất, thì cũng đã một lần nữa đi thêm một bước.
Người Kinh Thành đều ngưỡng mộ tình cảm của Mã Hồng Tuấn và vị thê tử sắp cưới là Trịnh Yên.
Hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, thanh mai trúc mã cũng định là hứa hẹn cả đời.
Chỉ là trước đó duyên phận chưa tới nên không thể bên nhau, nhưng người có tình cũng về với nhau.
Người ở đây ai cũng nghĩ như vậy, thật ngưỡng mộ cho tình cảm của hai người bao nhiêu năm.
Nhưng có lẽ người rõ nhất là vị tân nương này, Trịnh Yên.
Nàng biết Mã Hồng Tuấn thú nàng về làm thê tử không phải vì yêu, mà vì lời hứa năm xưa với Doanh Xuyên.
Năm đó khi y vì sinh khó mà mất, trước khi đi đã dẫn dò hắn phải chăm sóc thật tốt cho nhi tử là Mã Xuyên, cùng tìm một người yêu hắn dẫn là hãy đối xử tốt với nàng.
Một vòng lập cuối cùng Trịnh Yên vẫn như ý nguyện mà gã cho người nàng yêu.
Chỉ là đã định sẵn nam nhân này không hề yêu nàng, cũng không thể cho Trịnh Yên thứ nàng muốn.
Chút nắng mong manh sao thành mùa hạ,
Chút tình xa lạ sao giữ lấy được người
Trịnh Yên còn nhớ lúc đó, mình vô cùng bình tĩnh cất bút đi, gấp lại tờ giấy còn ghi vài câu thơ nói lên tâm tình nàng.
Trịnh Yên đưa mắt nhìn tùy nữ Hồng Liên bên cạnh, nàng mỉm cười nói " muội đi nói với phụ mẫu là ta đồng ý "
" đứa nhỏ Mã Xuyên đó dù sao cũng xem như là một tay ta chăm sóc, ta rất quý đứa nhỏ "
Nàng nói cũng không sai, sau khi Doanh Xuyên mất, Mã Hồng Tuấn liền chìm đấm trong đau thương đứa nhỏ vừa mới sinh không có tình thương của a ma, ngay cả phụ thân cũng không màng.
Là nàng, lo chuyện bao đồng nhìn không nỡ mới thường lui tới mà chăm sóc, từ lâu cũng xem là con trai ruột của mình.
Hôm nay Dương Tiểu Nguyên một nhà cũng đến tham dự, dù sao hai nhà qua lại rất thân thiết.
Nếu không đến liền có biến a, nhưng bản thân y thấy có mùi gì đó rất không ổn.
Theo kinh nghiệm của một trạch nam đọc qua vô số tiểu thuyết y biết được hôn nhân này có vấn đề, à mà chuyện nhà Mã gia y cũng biết không ít đâu nha.
Sau hôm đó Trịnh Yên chính thức trở thành phu nhân phó tướng, tuy cũng là vợ nhưng nàng chỉ là vợ hai, mang danh mẹ kế cũng thật không dễ dàng.
Bên ngoài cũng có không ít lời đồn đại đâu.
Mặc dù là vợ chồng nhưng hai người lại ngủ hai phòng, đêm tân hôn Mã Hồng Tuấn cũng không có đến tìm nàng những ngày sau cũng như vậy.
Quan hệ của cả hai càng lúc càng lạnh nhạt và xa cách.
" mẫu thân! con có thể ngủ với người đêm nay không?" Tiểu Xuyên lấp ló bên ngoài,nhìn nàng bối rối nói.
Trịnh Yên mỉm cười gật đầu nói " được, vào đây nào "
Hai mẫu tử nằm trên giường, nàng nhẹ nhàng ôm đứa trẻ thiếu vắng tình thương của phụ mẫu vào lòng.
Mã Xuyên cho dù có cứng rắn, trưởng thành
hơn cùng tuổi nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ.
Thằng bé cũng sẽ có điểm tò mò về mọi thứ, chẳng hạn như mối quan hệ giữa hai người.
" mẫu thân! người yêu phụ thân sao?"
" ừm " Trịnh Yên khẽ cười nói, rồi hôn nhẹ lên trán thằng bé.
" vậy phụ thân cũng yêu người đúng không?"
" phụ thân con yêu nhất là a ma ruột của con" Trịnh Yên lắc đầu, hắn làm gì có yêu nàng sợ rằng một vị trí nhỏ trong tim cũng không giành cho nàng đâu.
Nhưng mặc khác nàng cũng thật ngưỡng mộ tình yêu của hai người họ.
"???" Mã Xuyên còn nhỏ vẫn không hiểu được ẩn ý trong câu nói của nàng, tiểu nhỏ hoạt động nhiều cũng thành mệt nên nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Những ngày tháng sau, Trịnh Yên đều làm tròn trách nhiệm một người vợ, người mẹ, một người con dâu tốt.
Cho dù nàng hết lòng nhưng Mã Hồng Tuấn nhưng thể không nhìn thấy, đối nàng tuy hữu lễ nhưng chẳng mặn chẳng nhạt
Khoảng thời gian nàng Dương Tiểu Nguyên cũng lui tới cùng nàng trò chuyện tâm sự, cả hai bàn thế nào mà qua chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ.
" Tiểu Yên nè, muội xem hai đứa nhỏ A Xuyên cùng Tiểu Yên Nhi thật hợp nhau.
Hay chúng ta kết thông gia đi " Dương Tiểu Nguyên che miệng cười.
" ân đúng là rất đẹp đôi, để muội hỏi ý kiến của Hồng Tuấn xem " Trịnh Yên mỉm cười nói.
" ây chắc chắn tiểu tử đó đồng ý rồi " Dương Tiểu Nguyên khoác tay nói.
Mã Hồng Tuấn trong lòng của y thì như là một đệ đệ vậy, từ lâu y bắt nạt cũng đến quen thuộc.
Nếu như gã không chấp nhận y liền nựng yêu vài cái, không được nữa thì còn có phu quân.
Nhưng mà trái với y, thì Trịnh Yên thân là thê tử của Mã Hồng Tuấn lại không thân thiết với gã bằng y nữa, trong lòng nàng liền dâng lên đắng ngắt.
Trò chuyện một lúc Dương Tiểu Nguyên cũng trờ về, hai đứa nhỏ lưu luyến nhau không rời làm cho cả hai bậc phụ huynh mỉm cười hạnh phúc.
Trên đường về y còn suy nghĩ một chút chuyện, nhưng năm qua y đang nghiên cứu ra thuốc để khống chế virus tang thi này.
Trong quá trình nghiên cứu y nhận biết được rằng, có những người sẽ miễn nhiễm với đọc tang thi và không bị biến dị.
Nhưng số đó rất ít, mà những dị năng giả là những người trải qua khó khăn gian nan mà có năng lực kì lạ này, đây được y xem là bước tiến hóa để thích nghi với môi trường sống của nhân loại.
Trong quá trình y nghiên cứu thì cũng đã có được chút thành tựu, máu của y cùng với cây trường thọ sẽ là thuốc để giải.
Vì y là người mà bị cắn vẫn không biến dị và có một số năng lực đặc thù chỉ mỗi y có, nên do đó máu y cũng trở nên đặc biệt.
Nhưng cái này chỉ có một số người biết mà thôi, điển hình như vị hoàng đế nào đó, phu quân y, Mã Hồng Tuấn, phụ mẫu Tư Duệ gia, vị vương gia nào đó!.
.