Cổ Đại Tận Thế Cầu Sinh Tồn

Chương 2: 2: Mệnh Khổ




Ở thôn Đầu Ngưu ai mà không biết nhà họ Dương làm nghề thợ mộc, có một cái nhi tử đầu lòng tên Dương Tiểu Nguyên.

Y lớn lên dung mạo mỹ lệ như hoa, tính tình lại tốt, giỏi giang.

Khi vừa tới tuổi cập kê liền được bà mối đến thường xuyên.

Tuy nhiên nhìn thì có vẻ thật nở mày nở mặt, nhưng những nhà đến thì không nghèo cũng mức tầm trung, nếu không thì cũng ý muốn y làm vợ lẽ.

Phụ mẫu Dương gia xót con nên không gả, cho y tự quyết định chung thân đại sự của mình.

Dương Tiểu Nguyên cũng chẳng để tâm chuyện chung thân đại sự, y chỉ lo học nghề thầy thuốc.

Muốn làm gì đó có ích một chút, năm y mười sáu tuổi, trong thôn có thêm một hộ gia đình mới, gọi là Tư Duệ gia.

Hành nghề săn bắt, gia đình này mới đến liền nổi tiếng ở thôn Đầu Ngưu.

Tư Duệ gia có bốn người, phu thê Tư Duệ và hai đứa nhi tử.

Con trai tưởng đã hai mươi hai, đứa con nhỏ chỉ mới năm tuổi.

Người dân thôn Đầu Ngưu tính tình đa phần là ích kỉ, hay soi mói.

Nhìn thấy cử chỉ của Lí thị, thê tử Tư Duệ Hàn nói nàng kêu ngạo, hay ra dẻ.

Nên cũng không thích qua lại với người nhà Tư Duệ lầm lì ít nói này.

Một năm sau đó, giữa Dương Tiểu Nguyên cùng con trai trưởng Tư Duệ Kỳ Vũ định ngày thành thân.

Đây là do bà mai được Lí thị nhờ đi hỏi, thấy người Tư Duệ cũng chất phát, làm nghề thợ săn thì nhi tử về cũng không chịu khổ.

Đường thị mẫu thân của Dương Tiểu Nguyên, cũng trò chuyện hỏi khéo y, thấy nhi tử nhà mình không phản đối liền vui vẻ mà định ngày thành thân.

Bà thấy Tư Duệ Kỳ Vũ là người đàn ông cao lớn, lại siêng năng, thật thà, mặc dù hơi ít nói.

Nhưng sau này vẫn có thể lo lắng cho phu lang cùng con cái.

Nếu bà cùng phu quân đi rồi thì Tiểu Nguyên cũng có chỗ dựa.

Hơn nữa họ cũng nói rõ là Dương Tiểu Nguyên lấy về là chính thê, không phải thiếp.

Đương nhiên họ biết phu thê Dương gia lo lắng, con mình làm thiếp sẽ khổ.

Ai biểu địa vị của song nhi quá thấp, nếu nhà có điều kiện sẽ không lấy chính thê cho con mình là song nhi.

Đơn giản vì tỉ lệ sinh thấp nha.

Họ cũng rất biết cách đối đãi, sính lễ cũng được xem như không ít, đây cũng là lòng thành của nhà Tư Duệ gia.

Cứ vậy mà hai bạn trẻ chỉ gặp nhau chưa hết bàn tay, liền thành thân trở thành phu thê.

Dương Tiểu Nguyên thấy gả cho Tư Duệ Kỳ Vũ cũng rất tốt, hắn mặc dù ít nói, nhưng là con người đàng hoàng, sau này ít nhất cũng sẽ không khốn nạn như tra nam kia.

Nhưng lấy nhau chưa được một tháng thì chiến loạn xảy ra.

Ở phía Bắc đất nước, người Hán bắt đầu rục rịch ý muốn xăm lược nước Đại Nam.

Thế trận càng căng thẳng, mỗi hộ gia đình phải có một người đi lính.

Do đó Tư Duệ Kỳ Vũ buộc phải tòng quân, một lần này liền đi ròng rã bảy năm.

Dương Tiểu Nguyên cùng những người khác ở nhà chờ mà nóng cả ruột.

Cũng may hắn vẫn viết thư đưa về nhà báo bình an,còn nói mang mán cho họ biết hắn lập chiến công, được thăng quan.

Còn không biết lấy ngân lượng ở đâu mà gửi về quê.

Làm lời đồn về Tư Duệ gia càng lúc càng nhiều.

Trong bảy năm này,y phải lo cho cha mẹ phu quân, còn chăm sóc giúp đỡ nhà mẹ đẻ.

Hai năm sau khi Tư Duệ Kỳ Vũ rời đi, thì phụ thân Tư Duệ đi săn do trời mưa mà ngã vách núi.

Từ đó trọng thương, nghe bảo ông có vết thương cũ cộng thêm lần này liền không chịu nổi mà ngac bệnh.

Cũng vì vậy mà Dương Tiểu Nguyên một ca nhi trở thành trụ cột kinh tế của gia đình phu quân mình.

Y lo lắng việc học hành của đệ đệ Tư Duệ Phong, lại lo tìm cách giúp phụ thân khỏe hơn.

Suốt mấy năm y cũng chẳng oán hận một câu, những người khác còn nói y mệnh khổ.

Mấy năm nay những hán tử khác dòm ngó y không thiếu.

Điều là Tư Duệ Phong ở trong tối chơi xấu chỉnh người, giữ tức phụ giúp đại ca.

Đại tẩu tốt như vậy, để mất thì không tìm được người thứ hai.

" phụ thân uống thuốc nào " Dương Tiểu Nguyên bưng thuốc vào, y nhẹ nhàng đặt lên tay của Lí thị.

" vất vả cho con rồi " Lí thị đau lòng mà lau mồ hôi trên trăn của y.

" à mẫu thân, con có may cho người cùng phụ thân đồ mới đây.

Năm mới rồi cũng nên có đồ mới để mặc a " Dương Tiểu Nguyên nói rồi chạy nhanh về phòng lấy hai bộ y phục đem đến.

Lí thị trong lòng vừa xót con dâu, vừa vui vì Tiểu Nguyên luôn hiếu thuận với hai ông bà già này.

Năm đó lựa chọn của bà xem ra rất đúng.

Nhưng nhìn lại y phục của Tiểu Nguyên đã sờn vai mà bản thân cũng chẳng có đồ mới, hốc mắt bỗng chốc hơi nóng.

Nhưng Lí thị vẫn mỉm cười từ ái nói " ta rất vui, đa tạ con "

Dương Tiểu Nguyên xua tay, y bảo bản thân phải đến nhà Thẩm a di để xem bệnh cho cháu của bà.

Lí thị liền gật đầu mà cho y rời đi.

Tư Duệ Hàn thở dài nói" thằng bé vất vả rồi, người cũng gầy đi "

" là chúng ta làm khổ Tiểu Nguyên ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.