Mặt trời đã lên cao, Đường Viễn từ từ tỉnh lại. Hắn không vội đánh thức Tô Nặc, bởi lẽ trong nhà này, chỉ có hai người bọn họ là chủ nhân. Họ có thể ngủ thoải mái mà không cần lo ai quấy rầy.
Tô Nặc gối đầu lên cánh tay Đường Viễn, ngủ say với những sợi tóc rơi lả tả che khuất mặt, càng thêm nét đáng yêu. Nhìn thấy Tô Nặc, Đường Viễn không kiềm được, tâm sinh trìu mến. Hắn siết chặt cánh tay, hạ một nụ hôn nhẹ lên trán Tô Nặc.
Hình như cảm nhận được điều gì, Tô Nặc khẽ mở mắt, hàng mi dài run rẩy, ngơ ngác chớp chớp mắt.
"Như thế nào, hôm nay mới thấy ta sao?" Đường Viễn dịu dàng hỏi, chống trán vào ngực Tô Nặc. "Còn ngốc nghếch đến vậy à? Ân?"
Tô Nặc vừa tỉnh dậy, giọng nói khàn khàn, nghe thật quyến rũ, khiến tai Đường Viễn ngứa ngứa. Cậu cảm thấy mình mềm nhũn, đỏ mặt chôn trong ngực Đường Viễn, không dám ngẩng đầu, ngập ngừng hỏi: "Viễn ca, giờ nào rồi?"
"Đừng quan tâm giờ giấc, nếu còn mệt thì em cứ nghỉ ngơi đi. Nếu đói, vi phu sẽ gọi người mang đồ ăn vào" Đường Viễn vừa nói vừa khẽ đưa sợi tóc của Tô Nặc ra sau tai, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn như phấn ngọc. "Còn nữa, Tiểu Nặc vừa rồi gọi vi phu là gì?"
Tô Nặc nghi hoặc mà ngẩng đầu xem hắn, cảm nhận được một bàn tay to đang mò dọc theo vạt áo sờ đi vào, hô hấp của cậu rối loạn, vội giơ tay đè lại kia chỉ bàn tay kia, đuôi mắt ướt át vẫn mang theo xuân ý: "Phu...... Phu quân."
Đường Viễn ánh mắt tối lại, cúi người dùng sức hôn lên đi, đầu lưỡi cạy ra bờ môi còn sưng đỏ, không ngừng mút vào.
Tô Nặc phảng phất như một đoá hoa lan đang trải qua mưa gió tập đánh, vô pháp phản kháng, chỉ có thể tùy ý hắn.
Phòng trong không khí càng ngày càng nhiệt, Tô Nặc trong tai đều là thô nặng tiếng hít thở, trên người không khỏi một trận run rẩy.
"Tiểu Nặc" Đường Viễn đè trên người Tô Nặc, nửa chống tay, môi dán bên tai Tô Nặc, thanh âm trấm lại thấp "hít thở đi em"
Tô Nặc đầu óc choáng váng, hô hấp dồn dập, xuân ý trong mắt che không được.
"Biết ngày hôm qua đã làm em mệt mỏi, hôm nay không làm gì em đâu!" Đường Viễn hít sâu mấy hơi thở, nỗ lực áp xuống lửa trong người, chôn đầu ở cổ Tô Nặc rồi dùng môi cọ cọ, làm cho cả người Tô Nặc một trận tê dại: "Nhưng......em phải dùng cách khác để giúp vi phu mới được, coi như là đau lòng vi phu được không?!."
Tô Nặc đầu óc chậm chạp tự hỏi, chỉ cảm thấy tay mình bị kéo đặt lên một vật vừa cứng vừa nóng, trong nháy mắt đầu cậu liền nhớ lại cảnh tượng tối qua.
Cậu theo bản năng mà muốn rụt tay lại, nhưng lại bị Đường Viễn cường thế đè lại, thậm chí cậu còn cảm giác kia "cự vật" kia lớn hơn nữa.
"Viễn...... viễn ca." Vì quá xấu hổ nên cậu đã quên xưng hô.
Đường Viễn cầm tay chỉ việc cho bàn tay mềm mại kia dập tắt lửa, khi nhẹ khi nặng, hận không thể đem chính mình sẽ giao phó cho nó.
Đường Viễn chôn mặt trong cổ Tô Nặc, hơi thở ngày càng nóng, nóng thẳng đến tâm của Tô Nặc.
"Ngoan, hôm qua ta đã đã tha cho em!" Trong giọng nói của Đường Viễn mang theo sự khao khát ẩn giấu, khàn đặc như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó. "Nặc ca, lát nữa ta sẽ khiến ngươi cảm thấy dễ chịu hơn."
Tô Nặc nghe vậy, mặt càng đỏ hơn, nhưng cũng không giãy giụa, còn học theo động tác của Đường Viễn, giúp hắn thoải mái.
Hôm qua Đường Viễn vẫn chưa làm đến bước cuối cùng. Tuy rằng ở thời đại này, ở độ tuổi của Tô Nặc hiện tại đã có thể làm cha, nhưng hắn vẫn kiên trì giống với thế giới trước kia, không đủ mười tám liền không tính là người thành niên.
"Ngô......"
Đường Viễn kêu lên một tiếng, nửa người đè lên người Tô Nặc, hắn kê miệng mút thật mạnh lên cần cổ trắng, làm cho Tô Nặc phải hít hat một hơi, sau khi hắn rời di thì còn lưu lại một vệt đỏ.
Tô Nặc thân mình cũng hơi nóng lên, cả trái tim đều nhộn nhạo, Đường Viễn khẽ cười một cái, cũng làm cho cậu hưởng thụ sự sảng khoái.
Sau khi xong việc, Đường Viễn lấy khăn lau sạch tay cho Tô Nặc và bản thân, rồi đứng dậy thay đồ, đi ra ngoài.
Còn Tô Nặc thì vẫn còn nằm trên gối thở dốc, đầu óc trống rỗng, tóc tai có hơi lộn xộn.
Sợ Tô Nặc xấu hổ, Đường Viễn tự mình mang chậu rửa mặt vào, cẩn thận giúp Tô Nặc rửa mặt, sau đó nhẹ nhàng ấn Tô Nặc ở trên giường nghỉ ngơi. Xong xuôi, Đường Viễn vào bếp bưng đồ ăn ra, bày một chiếc bàn nhỏ, hai người cùng nhau ăn uống thân mật.
Đợi Tô Nặc nghỉ ngơi xong, Đường Viễn mới dẫn cậu đi dâng hương cho phụ mẫu của thân thể này. Lúc đó trời đã ngả về chiều.
Hai ngày sau đó, Đường Viễn và Tô Nặc chẳng đi đâu xa. Ngoài việc nhận mặt vài người hầu mà Đường Viễn mua về, thì thời gian còn lại họ đều bên nhau ở trong phòng.
Đến ngày thứ ba, lúc chuẩn bị về lại mặt cho Tô Nặc, thì tối hôm trước Tô Nặc thẳng thắn từ chối sự gần gũi của Đường Viễn.
"Ngày mai còn phải về thăm cha nương của ta, mấy người họ hàng cũng ở đó. Nếu để người ta nhìn thấy mấy dấu vết đó thì kỳ lắm."
Vì thế, Đường Viễn đành phải tiếc nuối mà từ bỏ, bảo Tô Nặc nghỉ ngơi tốt.
Sáng hôm sau, Đường Viễn và Tô Nặc mang theo một xe lễ vật trở về thôn. Quả đúng như Tô Nặc nói, rất nhiều họ hàng trong Tô gia cũng đến chào hỏi. Đường Viễn chỉ quen mặt vài người gặp lúc kết hôn, còn lại hầu hết đều xa lạ.
Sau khi lạy Tô phụ và Tô mẫu, hai người ngồi trong phòng, trò chuyện với Tô phụ, Tô mẫu và những người họ hàng kia.
Những người họ hàng này phần lớn chẳng phải người tử tế. Trước đây, họ tâng bốc Tô phụ, nhưng khi Tô phụ liên tiếp gặp khó khăn, họ quay sang dẫm đạp, hiếm khi lui tới với Tô gia. Nay thấy Tô gia khấm khá hơn, họ lại kéo đến, nhưng trong lòng vẫn đầy đố kỵ, lời nói không ngừng ngấm ngầm châm chọc. Khó mà nghe được vài câu tử tế, nhưng cũng bị chèn ép xuống.
Tô Nặc vốn chẳng phải người dễ nén giận, nghe những lời như vậy vào đúng ngày về thăm nhà, cậu đã muốn lập tức cãi lại.
Nhưng Đường Viễn nhẹ nhàng nắm tay Tô Nặc, ra hiệu cho cậu. Thấy ánh mắt khó chịu của nương mình ngồi trên cao, Tô Nặc đành cắn răng nhẫn nhịn, ngồi xuống.
Cuối cùng, Tô mẫu không chịu nổi nữa, đập mạnh xuống bàn, lạnh lùng nói với những người kia: "Mấy người lớn tuổi rồi mà chẳng có chút mắt nhìn hay lễ nghĩa gì cả! Miệng thì toàn nói lời không hay, nếu cứ không biết xấu hổ như vậy thì cút khỏi đây cho ta! Đừng có phá hỏng ngày vui của Nặc ca nhi khi nó về lại mặt!"
Bà chỉ có độc nhất một cái ca nhi, thật vất vả lắm mới gả được cho người tốt, còn bị đám họ hàng thích phủng cao dẫm thấp chỉ chỉ trỏ trỏ, bảo bà phải nhịn thế nào đây!
Mấy người họ hàng kia nghe Tô mẫu nói vậy, tuy cũng có muốn cãi lại, nhưng khi thấy ánh mắt rét lạnh của Đường Viễn lia tới, thì cũng không dám hó hé gì nữa.
Tô mẫu ngay cả cơm cũng chưa mời, liền tiễn người về hết.
Lúc trở về nhà, thì trời cũng tối rồi, Tô Nặc vẫn còn tức giận, bĩu môi, dựa vào ngực Đường Viễn nhỏ giọng mắng mấy người kia.
Đường Viễn không khỏi bật cười, nhẹ nhàng an ủi dỗ dành cậu một hồi lâu, mới khiến Tô Nặc nở nụ cười trở lại. Cuối cùng, cả hai cuộn tròn trong chăn, nghịch ngợm đến mức cả người đều thấm đẫm mồ hôi.
Chẳng bao lâu sau khi họ thành thân, Lý Diệu Tổ và Hồ Mặc cũng kết hôn. Cả hai đều vui vẻ mang lễ vật đến chúc mừng đôi trẻ.
Trong tiệc cưới, Đường Viễn bày trò, chuốc cho Lý Diệu Tổ uống quá chén, khiến Hồ Mặc sau đó còn hờn trách Tô Nặc vài câu.
Không lâu sau, thì có thành tích của Tô phụ. Sau mọi cố gắng thì cuối cùng Tô phụ cũng đỗ cử nhân, mặc dù thứ hạng không cao, nhưng vẫn là một cử nhân lão gia. Tô mẫu khi nghe tin đã ôm Tô Nặc khóc nức nở, đem hết bao nhiêu năm uất ức và khó khăn đều khóc ra hết.
Sau khi bàn bạc, Tô phụ và Tô mẫu quyết định Tô phụ sẽ dừng việc thi cử. Tuổi tác đã lớn và ông tự nhận thấy khả năng có giới hạn, đỗ cử nhân đã là cực hạn. Ông quyết định, nếu trong vài tháng mà triều đình không bổ nhiệm gì, thì ông sẽ mở một trường tư thục ở trấn trên, dựa vào danh phận cử nhân để dạy học, cải thiện cuộc sống. Người ta thường nói "tú tài nghèo," nhưng hiếm khi nghe nói "cử nhân nghèo."
Đường Viễn không có ý kiến gì về quyết định của Tô phụ và Tô mẫu, họ nói gì thì hắn sẽ đều làm theo. Tuy nhiên, trong lúc đó, công việc buôn bán của hắn lại gặp phải một chút rắc rối.
Cửa hàng mà Đường Viễn đang thuê sắp hết hạn hợp đồng, và hắn cần thương lượng ký lại khế ước mới. Tuy nhiên, lão Trương, chủ cửa hàng, đòi tăng giá thuê lên một mức cao chót vót.
Ban đầu, Đường Viễn không quá bận tâm việc tăng giá thuê vì hiểu rằng kinh doanh tốt thì giá thuê tăng cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Trương lão bản lại muốn tăng đến tám lượng bạc mỗi tháng, một con số quá cao và không hợp lý.
Sau khi tìm hiểu, Đường Viễn phát hiện trấn trên không có cửa hàng nào trống để thuê. Tuy nhiên, hắn không muốn để Trương lão bản được như ý, nên quyết tâm tìm cách khác. Dù phải trả giá cao để có được một cửa hàng khác, hắn quyết không chấp nhận yêu cầu vô lý từ Trương lão bản.
Trong khi đó, Đường Viễn vừa giằng co với Trương lão bản, vừa hỏi thăm xem có ai muốn bán cửa hàng.
Không đợi hắn hỏi thăm ra tới, thì có tin bổ nhiệm của Tô phụ tới, ông thế nhưng được tiếp nhận chức vụ hiện tại của quan huyện lão gia.
Lúc này, Đường Viễn cũng bỏ qua việc tìm kiếm cửa hàng, liền tổ chức tiệc chúc mừng Tô phụ một phen.
Ai ngờ ngay ngày hôm sau, Tôn lão gia đã đích thân mang khế ước của cửa hàng Bách Thiện Lâu đến tận nhà Đường Viễn.
Tôn lão gia cười niềm nở, thái độ hết sức khiêm nhường: "Trước đây có nhiều điều thất lễ, mong Đường lão bản bỏ qua cho. Nghe nói Đường lão bản đang tìm cửa hàng, xin ngài nhận lấy khế ước này."
Đường Viễn hiểu ngay rằng Tôn lão gia đã biết chuyện Tô phụ vừa đỗ cử nhân. Sợ Đường Viễn ghi hận chuyện cũ, lại lo ảnh hưởng đến mối quan hệ với Tô phụ, Tôn lão gia quyết định dùng cửa hàng này để giải quyết vấn đề, tránh việc gặp phải rắc rối với quan huyện, người quản lý khu vực trấn này.
Việc tặng khế ước cửa hàng Bách Thiện Lâu đã giúp Đường Viễn giải tỏa được nỗi lo về cửa hàng. Vốn dĩ, Đường Viễn cũng không có ý định truy cứu chuyện cũ, nên hắn vui vẻ nhận khế ước, sau đó trò chuyện khách khí với Tôn lão gia vài câu, coi như đôi bên đã giải hòa.
Có được cửa hàng Bách Thiện Lâu, Đường Viễn lập tức thuê người sửa chữa, chọn ngày tốt để khai trương lại. Điều này khiến Trương lão bản, người trước đó đòi tăng giá thuê, bị sốc và hoàn toàn choáng váng khi thấy Đường Viễn không chỉ không cần cửa hàng của mình, mà còn khai trương một nơi khác đầy thành công.
Bách Thiện Lâu sau khi được sửa sang lại đã được đổi tên thành "Lẩu xiên cay Đường Ký" và sinh ý càng thêm phát đạt. Không ít người từ các trấn lân cận và huyện thành xa xôi cũng cố ý đến đây để nếm thử những món ăn đặc sắc. Đặc biệt, loại rượu trái cây mà Đường Viễn sáng chế trước đó càng được yêu thích, đến mức có nhiều thương nhân linh hoạt đã nhanh chóng đặt hàng với số lượng lớn. Đường Viễn đương nhiên mỉm cười đồng ý, không thể bỏ lỡ cơ hội kinh doanh tốt như vậy.
Thời gian bận rộn trôi qua nhanh chóng, và chẳng mấy chốc, ngày sinh nhật lần thứ 18 của Tô Nặc đã đến. Đường Viễn đã chờ đợi ngày này từ lâu, trong lòng mang theo không ít kỳ vọng và sự hào hứng.
Tô Nặc nằm trên giường, để lộ bờ vai trắng ngần, trơn bóng. Mái tóc mềm mại của cậu bị bàn tay nóng bỏng của Đường Viễn nhẹ nhàng vuốt qua, xõa rơi trên gối. Bên cạnh gối là một cây trâm ngọc, món quà mà Đường Viễn đã bí mật chuẩn bị cho Tô Nặc từ lần đi dạo phố trước đó. Cây trâm này chính là món đồ trang sức mà hắn đã lén chọn và giấu đi sau khi rời cửa hàng.
Màn giường mỏng che khuất cảnh xuân trên giường, chỉ lờ mờ thấy được hình ảnh Tô Nặc với đôi mắt đẫm lệ, ánh mắt mơ màng và gương mặt đỏ ửng. Trên người cậu, một thân hình cao lớn đang bao phủ, như một con sói đói đỏ mắt, không ngừng càn quét, khiến cậu như một con thỏ nhỏ mềm yếu, bị đùa giỡn đến mức nước mắt lăn dài, khe khẽ cầu xin chút khoan dung.
Nhưng Đường Viễn, trong cơn mê mải, đâu dễ buông tha cho "con mồi" dưới thân, tâm trí hắn lúc này chỉ tràn ngập niềm khao khát mãnh liệt...
*
Ngày sinh nhật của Tô Nặc kết thúc khi cậu bị Đường Viễn "chăm sóc" đến mức không thể xuống giường trong hai ngày liền. Trong suốt khoảng thời gian đó, cậu cũng không thèm tặng Đường Viễn lấy một ánh mắt dịu dàng nào, chỉ giữ một vẻ mặt lạnh lùng.
Đường Viễn, tất nhiên, chẳng giận dỗi chút nào, chỉ nhẹ nhàng dỗ dành, lời lẽ ngọt ngào, cuối cùng cũng khiến trái tim Tô Nặc mềm đi. Để bù đắp, hắn còn đưa Tô Nặc đến khu suối nước nóng mới khai trương để nghỉ ngơi và thư giãn.
Tuy nhiên, sau một ngày vui chơi tại suối nước nóng, Tô Nặc bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi quá mức và ngất xỉu. Đường Viễn lập tức mời đại phu tới kiểm tra, và kết quả khiến cả hai người bàng hoàng—Tô Nặc đã mang thai!
Việc một ca nhi mang thai thường khó khăn hơn rất nhiều so với nữ tử, nên Đường Viễn và Tô Nặc chưa bao giờ ngờ rằng họ lại nhanh chóng có con như vậy. Cả hai chỉ biết nhìn nhau ngơ ngác, rồi cuối cùng bật cười vui vẻ.
Sau khi tháng thai đủ lớn, Đường Viễn thỉnh đại phu đến khám lại, và niềm vui nối tiếp niềm vui khi phát hiện Tô Nặc mang song thai. Đường Viễn vừa mừng rỡ vừa lo lắng, nên đã thỉnh hẳn một đại phu ở lại trong nhà để chăm sóc cho Tô Nặc.
Tin tức Tô Nặc mang song thai khiến Tô phụ và Tô mẫu vui mừng khôn xiết. Nghe tin, Tô mẫu lập tức dọn đến nhà Đường Viễn để chăm sóc con trai, còn khi biết Đường Viễn đã chuẩn bị sẵn đại phu trong nhà, bà càng thêm vừa lòng về con rể chu đáo này.
Cũng may, mọi thứ đều diễn ra thuận lợi. Vào mùa thu năm sau, Tô Nặc đã hạ sinh một đôi long phượng thai. Đường Viễn lo lắng vô cùng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tô Nặc, dịu dàng vuốt ve và nói: "Sau này không cần sinh nữa."
Tô Nặc chỉ nhẹ nhàng cọ cọ tay Đường Viễn, rồi cả hai cùng nhau nhìn hai đứa bé trong tã lót. Trên gương mặt của họ, không có gì ngoài sự ôn nhu và hạnh phúc tràn đầy.
Bên ngoài gió lạnh thổi lất phất, nhưng không thể cuốn đi sự ấm áp trong căn phòng này, nơi mà tình yêu và niềm vui của cả gia đình nhỏ đang hiện hữu.....
- -----END------