Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 54: Bán Cao toan mai




"Toan Mai Cao! Bán Toan Mai Cao đây! Chua chua ngọt ngọt Toan Mai Cao!" Đại Tráng đứng ở cửa gân cổ lớn tiếng thét to. Thời tiết rất lạnh, Đại Tráng một khi mở miệng thì sẽ có khói trắng bay ra.

Đại Tráng đứng ở cửa thét được một lát, thì có người tiến lên hỏi: "Toan Mai Cao này là cái gì? Ăn ngon không?"

Đại Tráng chỉ tay hướng vào trong tiệm: "Ngài đã uống qua nước ô mai trong tiệm bán chưa? Đây là Toan Mai Cao, múc một muỗng pha với nước ấm, liền biến thành nước ô mai!"

"Bảy văn tiền một bình, có thể pha được tám đến chín ly nước ô mai đó! Trong tiệm một ly ô mai đã một văn tiền rồi!" Đại Tráng đem Toan Mai Cao đưa tới trước mặt người nọ.

"Như vậy mua một bình trở về rất là có lợi! Còn dễ dàng cất giữ, khi nào muốn uống liền lấy ra pha, rất tiện! Ngài thử mua một bình về pha uống thử xem?"

"Ta...... Ta chưa uống qua!" Người nọ có chút co quắp, nhìn thoáng qua trong tiệm, do dự nói: "Giống như trong tiệm bán sao?"

Người nọ cũng đi ngang qua cửa hàng này vài lần. Lần trước, hàng xóm sát vách nhà người nọ có ăn ở chỗ này một lần, trở về thì tức phụ của hàng xóm khoe ăn ngon như thế nào, làm tức phụ của người nọ tức giận không nhẹ.

Người nọ liền nghĩ khi nào có tiền thì dẫn theo tức phụ cùng hài tử cũng tới ăn một lần. Nhưng người nọ kiếm tiền cũng chỉ đủ chi phí sinh hoạt cho cả nhà, nếu muốn đến quán ăn thì thật sự là trả không nổi.

Đại Tráng thấy sắc mặt của khách nhân có chút quẫn bách, sau khi nghe hỏi như vậy, đầu óc vừa chuyển liền hiểu được, nhóc cười nói: "Đương nhiên là giống với trong tiệm bán rồi! Chính vì nước ô mai bán quá tốt, được rất nhiều khách nhân thích! Nhưng thời tiết nay lại lạnh, đường đi lại xa, không thể tới mỗi ngày để mua, nên lão bản của chúng ta mới nghiên cứu ra loại Toan Mai Cao này đấy. Như vậy khi mua về, ở trong nhà cũng có thể uống được nước ô mai rồi!"

Tròng mắt Đại Tráng lại vừa chuyển, bỏ thêm một câu: "Nước ô mai này, chua chua ngọt ngọt, không chỉ hán tử thích uống, nữ tử, ca nhi còn có tiểu hài tử càng rất thích!"

Một trận gió lạnh thổi tới, người nọ cùng Đại Tráng đều đồng thời rùng mình một cái. Người nọ nhìn nước ô mai trong tay Đại Tráng chớp mắt mấy cái, rồi cắn chặt răng, cẩn thận lấy từ trong ngực ra bảy văn tiền, đem đưa cho Đại Tráng: "Cho ta một bình đi!" Tuy rằng không thể mang tức phụ cùng hài tử tới tiệm ăn, nhưng nước ô mai này hắn vẫn mua nổi. Tức phụ của hắn bận lên bận xuống chiếu cố mọi việc trong nhà, tốn chút tiền này để nàng nếm chút tư vị cũng tốt!

"Được rồi!" Đại Tráng vui vẻ, tiếp nhận tiền, đem Toan Mai Cao đưa cho người nọ: "Của ngài đây!" Người nọ nhận lấy Toan Mai Cao rồi ôm vào ngực, vội nhanh bước đi.

Cuộc đối thoại của hai người bọn họ, người chung quanh đều nghe rõ ràng, thấy người nọ đã mua, những người đứng bên cạnh cũng muốn mua.

Những người này, ngày thường cũng hay đi ngang qua quá ăn này, nhưng tiền trong túi không đủ, cho nên chỉ có thể nhìn đi nhìn lại cho đỡ ghiền. Nhưng nếu một bình Toan Mai Cao, đại đa số mọi người vẫn có thể mua được.

"Cho ta cũng tới một bình!"

"Còn có ta!"

Vài người mua Toan Mai Cao trước, còn bị người đứng sau đẩy. Họ có thể chưa ăn xiên đồ ăn ở đây, nhưng thấy nước ô mai cũng tốt, nên quyết định mua. Thậm chí biết nước ô mai có thể bán riêng, nhưng họ vẫn ngượng ngùng không vào mua. Giờ đây, Toan Mai Cao rất hợp khẩu vị của họ!

"Được, ngài lấy đi!" Đại Tráng nhanh chóng lấy đồ và nhận tiền. Cửa hàng đông đúc khiến khách mới cũng không thể bỏ qua, tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Thấy có người cầm Toan Mai Cao đi, sự tò mò càng tăng thêm, một khách đi tới bên Đại Tráng hỏi: "Tiểu nhị, các ngươi đang bán gì vậy?"

"Toan Mai Cao" Đại Tráng vội trả lời, "Múc một muỗng này rồi dùng nước ấm pha là thành nước ô mai, bảy văn tiền một bình, mỗi bình có thể chia thành tám đến chín ly, còn bảo quản được lâu."

Khách hàng sáng mắt lên, kéo Đại Tráng nói: "Cho tôi hai bình!"

Bạn đồng hành của hắn cũng lên tiếng: "Tôi cũng muốn hai bình!"

Bọn họ đều là khách quen trong tiệm, đối với nước ô mai cũng rất là thích. Hiện tại vừa nghe đến Toan Mai Cao này, lập tức liền phải mua.

Toan Mai Cao trên bàn giờ chỉ còn lại mấy bình, có hai người tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng mỗi người cầm hai bình, đem tiền trả cho Đại Tráng rồi chạy vào trong tiệm.

Cửa hàng treo một rèm vải trên cửa, có một phần rơi trúng mặt Đại Tráng, khiến nhóc đau đớn kêu lên và xoa mặt.

Những người đang chờ mua Toan Mai Cao thấy cậu nhóc đứng yên một chỗ, vội lên tiếng: "Sao còn đứng như vậy, còn hàng không?"

Đại Tráng vội vàng mở miệng nói: "Có, có! Các vị xin xếp hàng, từng bước từng bước một!"

Đại Tráng vội hướng vào trong tiệm hô lên, gọi Hổ Tử hỗ trợ đem Toan Mai Cao còn lại mang lại đây.

Có người ngại thời tiết lạnh, đông lạnh đến chịu không nổi, lớn tiếng hỏi Đại Tráng: "Tiểu nhị, ngày mai còn có hay không? Hôm nay trời lạnh quá, ta thấy hôm nay cũng không tới lượt ta, ngày mai ta lại đến mua vậy."

Đại Tráng vừa định đi vào hỏi Đường Viễn một chút, liền thấy Đường Viễn xốc mành ra tới, nói với mọi người: "Ngày mai vẫn có, mọi người nếu vẫn còn muốn mua, ngày mai có thể quay lại đây."

Mức độ hoang nghênh của Toan Mai Cao làm Đường Viễn thực vừa lòng, hắn quyết định mấy ngày nay tận lực làm nhiều một chút. Trừ bỏ bán trong tiệm hằng ngày, còn có thể chờ đến lúc Tiền thiếu gia tới lấy hàng thì đề cử một chút. Đường Viễn tin Tiền thiếu gia nhất định sẽ vừa lòng Toan Mai Cao này.

Đường Viễn nhìn về phía Đại Tráng: "Tốt lắm Đại Tráng! Đệ đi ra sau uống chút nước ấm đi, còn lại để ta bán cho."

Đại Tráng tức khắc cười nói: "Đa tạ Đường đại ca!" Sau đó nhanh như chớp chạy đến phía sau.

Đường Viễn lắc đầu cười cười, đứng bán tiếp mấy bình Toan Mai Cao còn lại.

Tác giả có lời muốn nói: Đại Tráng: Ta bán xong rồi huynh liền tới rồi. U oán jpg.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.