Tô Nặc đang cùng với Đường Viễn ngồi ăn cơm phía trước. Hôm nay Đường Viễn làm món cá chua ngọt hầm cùng cải trắng. Hiện tại sông đều đóng băng, giá của cá cũng tăng lên, nhưng Đường Viễn vẫn là mua một con để nếm thử mới mẻ. Vào mùa đông, thịt cá trở nên càng săn chắc, hơn nữa đều là từ tự nhiên, hương vị lại càng thêm tươi ngon.
Hầm cải trắng, Đường Viễn dùng bình gốm để hầm, thêm mỡ heo, hầm với lửa nhỏ cho đến khi cải mềm nhừ, vừa thơm vừa ngọt.
Đường Viễn còn hái mấy trái chanh, làm một chút nước chanh mật ong. Hai người ghé vào nhau, vừa trò chuyện vừa ăn.
"Mặc ca nhi, sao ngươi lại đến đây?" Tô Nặc ngồi đối diện cửa, liếc mắt một cái liền thấy Hồ Mặc đứng ngoài cửa. Vội đứng dậy đi ra đón, cậu kéo Hồ Mặc tiến vào, thấy quần áo trên người Mặc ca nhi có chút bẩn, duỗi tay vỗ vài cái, cười nói: "Sao lại để quần áo dính bẩn thế này?"
"Ngươi đừng hỏi nữa! Vừa rồi ta vẫn còn tốt, thì có một tên lỗ mãng đi không nhìn đường, thiếu một chút là đụng ngã ta rồi" Hồ Mặc oán giận kể với Tô Nặc, sau đó lại nắm lấy cánh tay cậu, liếc nhìn Đường Viễn và trêu ghẹo: "Đừng nói chuyện này nữa! Ta vừa mới về nhà đã nghe tin Đường lão bản đến nhà ngươi cầu hôn, nên cố ý chạy tới chúc mừng đây."
Tô Nặc ngượng ngùng trừng mắt với Hồ Mặc, rồi móc trong túi ra hai viên kẹo mà lúc nãy Đại Tráng mua, nhét vào tay Hồ Mặc: "Được rồi! Cũng không thể để ngươi tới 1 chuyến công cốc được."
"Hì hì, vậy tốt quá!" Hồ Mặc mở ra một viên kẹo, bỏ vào trong miệng. Nếu là trước kia, cậu chắc chắn sẽ để dành cho Hồ phụ và Hồ mẫu nếm thử. Nhưng bây giờ Hồ phụ và Hồ mẫu đều làm việc trong tiệm, tiền công cũng không ít, nên cậu cũng không tiếc một viên đường nữa.
Tô Nặc nhìn về phía Hồ Mặc: "Ngươi ăn cơm chưa? Ta và Đường đại ca đang ăn cơm, nếu ngươi chưa ăn, thì cùng nhau ăn luôn."
"Ta đã ăn rồi, các ngươi ăn đi" Hồ Mặc cũng không nói dối, xác thật cậu đã ăn cơm xong mới lại đây. Chẳng qua không được ăn ngon như Tô Nặc và Đường Viễn mà thôi. Cậu chỉ ăn bánh bột ngô cùng với một dĩa cải trắng xào cay, nhưng cậu cũng không đỏ mắt với đồ ăn của bọn Tô Nặc, chỉ cười nói: "Ta hôm nay cũng không làm gì, cha nương ta đang làm việc ở phía sau đi? Để ta đi giúp bà ấy."
Tô Nặc sao có thể để Hồ Mặc làm việc không công được, vội ngăn lại: "Ngươi không phải tiểu nhị trong tiệm, sao có thể để ngươi làm việc được."
"Được rồi! Không cần khách khí với ta, hơn nữa, ta cũng không phải giúp tiệm của các ngươi làm việc, ta là giúp nương ta làm việc."
Hồ Mặc vẫn luôn cảm thấy có ánh mắt của một người nhìn chằm chằm về phía cậu thật lâu. Nếu cậu vẫn đứng đây không chịu đi, chỉ sợ người kia sẽ không nhịn được mà đi lại đây mất.
Cũng đúng, cả một đại sảnh lớn như vậy mà chỉ có hai người bọn họ ở chỗ này ăn cơm. Không cần nghĩ cũng biết vị Đường lão bản này đã không vui cỡ nào, khi nhìn thấy một bóng đèn cứ mãi đúng nói chuyện với Tô Nặc như cậu.
Hồ Mặc cười đẩy Tô Nặc về phía Đường Viễn, cười nói với Đường Viễn: "Đường lão bản, các ngươi cứ ăn từ từ nha."
Hồ Mặc nói với giọng điệu có phần trêu chọc, ai cũng có thể cảm nhận được sự hài hước.
Đường Viễn tỏ ra vô tội, nhìn về phía Hồ Mặc với nụ cười ôn hòa: "Vậy cảm ơn, chờ lát nữa cậu cũng ở lại ăn cơm cùng đi, coi như là thù lao cho công việc." Trong lòng Hồ Mặc thầm khen hai tiếng. Trước đây cậu đã đánh giá sai, không ngờ Đường lão bản da mặt cũng dày không kém a.
Tuy vậy, nghĩ đến việc hôm nay có thể được mời ăn cơm, cậu vẫn rất vui vẻ.
Cậu đã nghe nương mình nói rằng, cơm trưa trong tiệm của Đường lão bản được nêm nếm gia vị rất đầy đủ và hào phóng. Mỗi bữa đều có năm sáu món ăn và một món canh, đủ để no bụng. Hơn nữa, việc ăn uống còn do cha cậu quản lý, hương vị thực sự rất tốt!
"Cảm ơn Đường lão bản!" Hồ Mặc vui vẻ tung tăng chảy ra phía sau hỗ trợ.
Hồ phụ Hồ mẫu nhìn thấy Hồ Mặc tới đây, vội lo lắng hỏi: "Sao con tới đây, trong nhà có chuyện gì sao?"
"Không có đâu cha nương, hai người yên tâm ạ!" Hồ Mặc ngồi xổm xuống, vén tay áo lên giúp Hồ mẫu rửa chén.
"Con nghe mọi người trong thôn nói hôm nay Đường lão bản đến nhà Nặc ca nhi cầu hôn, nên con cố ý tới để chúc mừng Nặc ca nhi." Hồ Mặc thực sự cảm kích Tô Nặc và Đường Viễn tận đánh đáy lòng.
Lúc trước, ngày thường Tô Nặc vẫn luôn giúp đỡ cậu, sau đó Tô Nặc còn đề cử cha nương của cậu với Đường Viễn giúp bọn họ có thể làm việc trong quán ăn Đường Ký. Không những khiến gia đình cậu được cải thiện cuộc sóng, cũng như càng có hi vọng vào tương lai hơn.
Đường Viễn thì càng không cần nói, không ghét bỏ cha cậu là người câm, còn rất tín nhiệm mà dạy ông nấu ăn. Đã vậy tiền công phong phú, đối đãi với mọi người rất nhân từ, thật sự là quý nhân của nhà cậu!
"Như vậy sao! Không có chuyện gì là được." Hồ mẫu yên tâm, bà nhìn Hồ Mặc rồi thở dài một hơi: "Đường lão bản người lên lên cũng tuấn tú, cách làm người cũng tốt, đã vậy làm buôn bán cũng giỏi. Quan trọng nhất là ngài rất đối xử tốt với Tô Nặc, chắc chắn sau Tô Nặc sẽ có những ngày tốt đẹp. Con cũng đã tới tuổi bàn chuyện cưới hỏi, nhưng ta cũng không cầu mong tìm người nào tốt hơn Đường lão bản, chỉ cần bằng một nửa của Đường lão bản là tốt rồi."
"Nương! Ngài nói gì vậy chứ!" Hồ Mặc sớm đã giúp đỡ gánh vác trách nhiệm trong nhà, so với các bạn cùng tuổi, cậu trưởng thành hơn rất nhiều. Cậu cũng rất lãnh đạm với chuyện thành thân, chỉ hi mong cuộc sống của gia đình ngày càng tốt đẹp. Cậu cúi đầu vừa rửa chén và vừa nói: "Con chỉ muốn chăm sóc thực tốt cho nương và cha, có thể kiếm được ít tiền hơn, không phải sống khổ như lúc trước nữa. Cũng giúp đại ca có thể nhẹ nhàng hơn, khiêng vác bao hàng quá nhiều cũng không tốt cho sức khỏe."
Hồ mẫu nghe Hồ Mặc nói vậy, hốc mắt đã hơi ướt, âm thanh khàn khàn: "Xem con nói kìa, ta và cha con hiện tại có công việc này, về sau sẽ tốt lên, con đừng nhọc lòng như vậy. Con là một ca nhi, vẫn nên quan tâm một chút đến chung thân đại sự của bản thân đi thôi."
Không phải Hồ mẫu bất công, này thế đạo bây giờ, ca nhi và nữ tử cuộc sống vẫn rất gian nan. Nếu thanh xuân bị chậm trễ, liền càng khó tìm được người trong sạch để gả ra ngoài. Những gia đình giàu có hoặc quan to kia, những nhóm gia ca nhi và nữ tử còn tốt một chút, nếu không thể gả chồng thì trong nhà vẫn còn nuôi nổi, có thể che chở được.
Nhưng đối với gia đình bình thường, các ca nhi và nữ tử, nếu không gả chồng được, khi cha mẹ qua đời sẽ càng khổ sở hơn. Nếu gặp phải huynh đệ vô tâm, họ có thể bị bán mà không thể phản kháng. Đặc biệt là ở những nơi nhỏ bé như bọn họ, các thế lực tông tộc và quan phủ đều chỉ có thể thỏa hiệp.
Hồ Mặc chịu không nổi Hồ mẫu lải nhải, cũng không muốn làm Hồ mẫu lo lắng, liên tục gật đầu: "Được được được! Đều nghe nương!"
Hồ mẫu lúc này mới vui vẻ, còn nói rằng sau hai ngày sẽ đi tìm bà mối để xem có người nào phù hợp không. Hồ Mặc sợ quá nên vội vàng chuyển đề tài.
Đêm nay Đường Viễn vẫn ngủ trong tiệm, hắn nhớ bà mối nói mai có thể hợp xong bát tự, sợ bản thân trở về thôn sẽ chậm trễ thời gian.
Chờ đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn liền chạy đi tìm bà mối, nhưng cửa nhà bà mối vẫn chưa mở, hắn đành phải ngồi chờ ở ngoài. Phong gió thổi mạnh đến mức làm đau cả mặt, Đường Viễn dùng hai tay chà xát mặt để làm ấm khuôn mặt đã cứng đờ, thỉnh thoảng còn dậm dậm chân.
Cũng may không đến hai khắc, bà mối liền ra tới. Bà mối vừa thấy hắn, đôi mắt đều trừng lớn: "Đường tiểu ca! Ta thấy ngươi cũng quá sốt ruột đi, sao tới cũng quá vậy. Nhìn ngươi này, bị lạnh không nhẹ đi?"
"Không sao!" Đường Viễn chà sát hai lòng bàn tay vào nhau rồi hà hơi, xoa xoa lỗ tai. Hắn nói với bà mối: "Bát tự đã hợp xong chưa?"
Bà mối lo hắn bị lạnh, vội lấy ra một phong bì đỏ thẫm từ trong ngực, đưa cho Đường Viễn, cười nói: "Hợp hảo hợp hảo, duyên trời tác hợp!"
Dù Đường Viễn biết rằng đây chỉ là lời khách sáo của bà mối, nhưng khóe miệng hắn vẫn không kiềm chế được nở nụ cười. Hắn nói với bà mối: "Chúng ta đi thôi, đi thông báo cho Tô bá phụ và Tô bá mẫu."
"Được được!" Bà mối có chút bất đắc dĩ leo lên xe, vì bà chưa thấy ai cưới vợ hay cưới phu lang mà sốt sắng như vậy.
Khi đi qua một cửa hàng bán đậu rang, Đường Viễn dừng lại và mua một bao mứt hoa quả.
Bà mối trêu ghẹo: "Ô, đây là mua để lấy lòng nhạc mẫu đấy à? Thật là rộng rãi, bao mứt hoa quả này ít nhất cũng hai mươi văn."
"Không phải!" Đường Viễn để mứt hoa quả vào một chỗ, cho xe chạy tiếp:"Là Nặc ca nhi thích ăn."
Bà mối không khỏi khen Đường Viễn: "Ngươi đúng là thương phu lang tương lai nha. Ta đã sắp xếp nhiều hôn sự như vậy, chưa thấy ai giống như ngươi, coi trọng và chăm sóc cho phu lang tương lai của mình như vậy." Bà mối lại nhắc nhở: "Tuy nhiên, ta khuyên ngươi, mứt hoa quả này tốt nhất đừng để nhạc phụ nhạc mẫu ngươi thấy. Nếu không, cẩn thận bị nhạc phụ nhạc mẫu ngươi phê bình."
Người nhà kia vừa nhìn là rất thương hài tử, lại chỉ có một ca nhi, sẽ càng coi trọng vô cùng. Dù trong lòng có hài lòng về người con rễ tương lai này như thế nào, nếu dám làm động tác nhỏ trước mặt họ, cũng sẽ làm họ thấy khó chịu.
Đường Viễn sửng sốt, sau đó nói cảm tạ với bà mối: "Ta đã biết! Đa tạ ngài nhắc nhở."
Hắn đã quên mất ở đây khi ca nhi và nữ tử khi bàn chuyện hôn sự, thường phải tỏ ra rụt rè và giữ giá cả cao một chút. Nếu hắn hành động như vậy, có lẽ sẽ làm Tô phụ và Tô mẫu hiểu lầm rằng hắn không nghiêm túc, không coi trọng Nặc ca nhi.
Lúc Đường Viễn và bà mối tới, vẫn là Tô mẫu mở cửa, nhưng hắn biết Tô Nặc khẳng định cũng có ở nhà. Ngày hôm qua hắn đã nói với Hồ Mặc, kêu cậu ấy thay Tô Nặc làm một ngày công.
"Mau tiến vào!" Tô mẫu cười mở cửa, rồi mời Đường Viễn và bà mối vào nhà.
Không biết có phải hắn ảo giác hay không, Đường Viễn cảm thấy hôm nay Tô mẫu cười hoà ái hơn so với ngày thường, làm hắn có chút thụ sủng nhược kinh.
Hắn đem mứt hoa quả giấu ra phía sau, rồi đỡ Tô mẫu ngồi xuống.
Ai ngờ hắn vừa muốn ngồi xuống, liền nghe Tô mẫu nói: "Tiểu Viễn a! Đồ trong tay con chính là đưa cho Nặc ca nhi phải không?"
Lúc trước, khi Tô Nặc bị thương, Đường Viễn cũng đã mua cho Tô Nặc, Tô mẫu vẫn còn nhớ rõ cách đóng gói này.
Không đợi Đường Viễn tổ chức lại ngôn ngữ, Tô mẫu liền cười nói: "Coi con kìa! Tới cũng tới rồi, còn mang đồ cho Nặc ca nhi làm gì chứ. Nào! Lấy ra đi, để ta giúp con đưa cho Nặc ca nhi."
Này thái độ hiền lành này, làm Đường Viễn không nhịn có chút thấp thỏm, hắn cẩn thận đem đồ đưa cho Tô mẫu: "Vậy đa tạ ngài."
"Không có việc gì! Các con đã là hôn phu phu rồi, cho nhau chút đồ cũng rất bình thường!" Nụ cười trên mặt Tô mẫu vẫn thực hoà ái như cũ.
Hòa ái đến độ làm Đường Viễn phải hoài nghi Tô mẫu không được bình thường, tim hắn dần dần nhắc lên.