Hán tử trẻ bán chanh tên là Lý Diệu Tổ, từng theo học ở tư thục một thời gian. Sau khi cha nương qua đời, hắn đến sống cùng nhà thúc thúc. Thúc thúc có vài hài tử và còn nuôi một nhi tử đi học, gia cảnh không mấy khá giả. Vì vậy, hắn phải nghỉ học. Đến năm 16 tuổi, thúc thúc cho hắn một căn nhà tranh để tự lập và sống riêng.
Còn may hắn có tay nghề trồng hoa cỏ cũng khá tốt, nên dựa vào nghề này cũng không lo ch·ết đói. Hắn vẫn luôn một lòng muốn kiếm thật nhiều tiền, sau đó lại đi đọc sách.
Lý Diệu Tổ vuốt số tiền trong ngực mới vừa kiếm được, vui vẻ đến híp cả đôi mắt. Hắn còn tưởng cây chanh kia sẽ không bán được, không ngờ tới là Đường lão bản lại muốn hết. Đã vậy, còn cùng hắn ký kết khế ước dài hạn để mua chanh, thế này thì hắn không cần lo lắng gì nữa!
Tuy nhiên, hiện tại hắn không có hạt giống trong tay, nên phải đi tìm người bán hạt giống để mua.
Lý Diệu Tổ biết người đó ở đâu, trước đây không tìm mua chỉ vì người này làm ăn gian dối. Hắn từng bị lừa và chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
"Xin chào đại thúc, ngài cho ta hỏi thăm một chút. Ở đây có phải có một người dáng người nhỏ nhỏ, gầy gầy, cao cỡ như ta, làm buôn bán không?" Lý Diệu Tổ bước vào một ngõ nhỏ, hai bên ngõ đều là nhà dân, hắn hỏi một người đang ngồi trên bậc cửa hút thuốc.
Vị trí của con ngõ này không quá tốt, nhưng có nhiều người ở, nhà cửa cũng khá lớn và thường được cho thuê. Nhiều người làm buôn bán sẽ thuê nhà ở đây để nghỉ ngơi.
Vị đại thúc híp mắt chậm rãi hút tẩu thuốc một hơi, nhả khói rồi bỏ tẩu thuốc xuống, chỉ tay về một căn nhà: "Hình như là ở trong nhà Vương Đại, ngươi đi hỏi thử đi."
"A! Cảm ơn đại thúc!" Lý Diệu Tổ kéo xe đẩy tay đi đến trước của căn nhà kia. Hắn cũng không có biện pháp, xe đẩy tay này cũng xem như vật có giá trị nhất trong nhà. Cho nên hắn không thể đánh mất, không dám tùy tiện để đại một nơi được.
"Phanh phanh phanh!" Hắn giơ tay gõ cửa, đôi tay vì luôn phải tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài mà các ngón tay đã đỏ lên.
Hắn dùng sức xoa tay và hà hơi vào lòng bàn tay để làm ấm, chưa kịp cảm nhận được sự ấm áp thì cửa đã mở.
Người mở cửa chính là một hán tử, hắn đánh giá Lý Diệu Tổ một cái, hỏi: "Ngươi tìm ai?"
Lý Diệu Tổ dậm dậm chân, đem tay rụt lại tiến vào trong tay áo, thở ra bạch khí: "Ta tìm người làm buôn bán đang thuê phòng trong nhà ngài."
"Lại tìm hắn?" Hán tử lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, quay đầu hướng bên trong hô to, "Bạch lão đại! Tìm ngươi!"
Sau đó, người đó quay đầu, nói với Lý Diệu Tổ bằng giọng thô lỗ nói: "Nếu các ngươi cãi nhau, thì ra ngoài mà cãi, đừng làm hỏng đồ đạc trong nhà ta."
Hiển nhiên không phải ai bị hố cũng sẽ nhịn xuống, nghe lời của hán tử này liền hiểu đã có người tới tìm cái người gọi Bạch lão đại này đòi lại công đạo.
Lý Diệu Tổ vội giải thích nói: "Ta là tới mua đồ, không phải tới cãi nhau."
"Mua đồ?" Hán tử kia tuy tính tình không tốt lắm, nhưng tâm địa không tồi. Y nghe Lý Diệu Tổ tới mua đồ, hạ giọng nói với hắn: "Người này không thật thành, ta khuyên ngươi vẫn đừng mua đồ của hắn." Trong mấy ngày qua, đã có vài nhóm người đến đây, ồn ào không yên. Y cảm thấy vô cùng phiền phức, nếu không phải vì tiếc tiền, y đã sớm đuổi họ ra ngoài rồi!
Lý Diệu Tổ biết Bạch lão đại làm ăn không thành thật, nhưng hắn chỉ từng thấy hạt giống cây chanh ở tay Bạch lão đại, nên đành phải liều làm ăn với ông ta. Dù vậy, hắn vẫn giữ cảnh giác, định bụng chờ khi bàn chuyện làm ăn sẽ tìm cách moi thông tin, xem Bạch lão lấy hạt giống từ đâu và liệu còn nơi nào khác cung cấp hay không.
"Ai? Ai tìm ta!" Một hán tử trung niên dáng người nhỏ gầy, nửa người núp sau cửa phòng, thò đầu ra nhìn. Trên mặt hắn có vài vết thương, rõ ràng là vừa bị đánh.
Hán tử trừng mắt, giận dữ chỉ vào Lý Diệu Tổ mà nói: "Hắn đến tìm ngươi mua đồ!" Nói xong, vội quay vào nhà và đóng cửa lại.
Bạch lão đại nghe thấy có người đến mua đồ, lập tức chạy tới, mặt mày rạng rỡ: "Tiểu ca, ngươi muốn mua gì?"
Thật không dễ dàng, mấy ngày nay toàn là người đến tìm hắn để tính sổ, hôm nay thật đúng là mặt trời mọc từ đằng Tây, có người chủ động tìm mua hàng!
"Còn nhớ ta chứ?" Lý Diệu Tổ đặt tay lên vai Bạch lão đại. Ông ta cười gượng, định giả vờ không biết, nhưng bị Lý Diệu Tổ chặn lại: "Ta không muốn nói nhảm với ngươi. Lần trước ngươi bán cho ta đống hạt giống lừa gạt ta, giờ ngươi còn có chúng nữa không?"
Bạch lão đại nghe Lý Diệu Tổ không đến để tính sổ, liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn suy nghĩ một lát, rồi cười xảo quyệt: "Tiểu ca, ngươi muốn thứ đó làm gì?" Chẳng lẽ đống hạt giống khó bán đó còn có lợi nhuận gì sao?
"Ngươi quản ta làm gì?" Lý Diệu Tổ hất cằm: "Ngươi chỉ cần nói có còn hay không thôi."
"Có có có!" Bạch lão đại vội gật đầu nói, "Ngươi muốn nhiều ít? Ta hiện tại còn có 30 hạt giống!"
Lý Diệu Tổ nhíu mày: "Ngươi có thể tìm thêm không? Nơi này nhiều người buôn bán như vậy, hẳn là ngươi sẽ biết ai trong tay có đi?"
30 viên hạt giống căn bản không đủ, trong quá trình nuôi trồng khẳng định có thiệt hại. Hơn nữa, theo thỏa thuận giữa hắn và Đường lão bản về số lượng, đợt đầu tiên hắn ít nhất phải trồng 70 cây mới đủ.
Bạch lão đại chỉ một lòng muốn tống khứ đống hạt giống khó bán trong tay, nghe xong lời này, sao có thể không đồng ý. Hắn gật đầu đáp: "Ngươi muốn bao nhiêu? Ta biết ai đó còn có, ta sẽ đi đổi với họ!" Đều là một đám khó bán, hắn bán không được, người khác chắc chắn cũng vậy. Đến lúc đó, hắn sẽ thu với giá thấp, hắc hắc.
Lý Diệu Tổ: "Tổng cộng thêm 70 hạt nữa, ngày mai phải có."
Bạch lão đại suy nghĩ một chút, đáp ứng rồi: "Được!"
Lý Diệu Tổ hài lòng mà ra cửa, Bạch lão đại đáp ứng sảng khoái đến như vậy, khẳng định người có hàng trong tay cách đây không xa. Đến lúc đó hắn lén đi theo phía sau, vậy thì về sau liền không cần lại mua hạt giống trong tay ông ta nữa.
Người này quá xảo trá, hắn vẫn nên ít tiếp xúc với loại người này thì tốt hơn.
Lý Diệu Tổ vừa nghĩ kế hoạch về sau, vừa kéo xe đẩy trở về, sau đó đột nhiên đụng vào một người.
"A!"
Hắn bừng tỉnh lấy lại tinh thần, vội chạy đến đỡ người ngã trên mặt đất.
"Ngươi...ngươi sao đi lại không nhìn đường như vậy!" Người nọ ngữ khí khó chịu, nói rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Diệu Tổ. Lộ ra một gương mặt thanh tú, giữa trán có một nốt ruồi đỏ, hiển nhiên là một ca nhi.
Lý Diệu Tổ sửng sốt, vội buông tay ra, mắt đảo nhanh qua giữa trán của người nọ, lắp bắp nói: "Thực...... Thực xin lỗi."
Người nọ trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, vỗ vỗ bụi trên người, xoay người bỏ đi.
"Ai......" Lý Diệu Tổ muốn mở miệng nói thêm, thì phát hiện người đi xa.
Mèo: Giống cặp NVC quá. Có khi nào là Tiểu Mặc không nhỉ??? (hí hí)