Trời tờ mờ sáng, Hổ Tử ngáp một cái, từ trong chăn mò lấy áo bông. Sau đó nhanh chóng mà mặc lên, mang giày vào, đem chăn đệm gắp lại gọn gàng, rồi lấy khăn mặt tùy ý lau lên mặt vài cái.
"Di, tam nhi đâu?" Hổ Tử đột nhiên nhớ tới tối qua Đường Viễn ngủ cùng mình, nhưng hiện tại lại không thấy người. Hổ Tử đẩy cửa đi ra ngoài, một trận gió lạnh thổi qua, làm rát cả mặt: "Tam nhi! Tam nhi!"
Lúc này, Đường Viễn đang cuộn chăn ngủ trên bàn, thì nghe được tiếng Hổ Tử gọi, có chút bực bội. Hắn nhéo nhéo mũi, vỗ nhẹ lên mặt hai cái cho bản thân thanh tỉnh một chút.
Tối hôm qua, hắn vốn định cùng Hổ Tử chợp mắt một chút, nhưng chưa kịp ngủ, Hổ Tử đã bắt đầu ngáy ầm ĩ, tiếng ngáy liên tục khiến hắn không tài nào ngủ được. Cuối cùng, đành phải ôm chăn gối chạy ra phía trước để ngủ tạm.
Nhưng ban đêm lạnh, dù đã đắp chăn cũng làm hắn lạnh không chịu nổi. Thẳng đến khi nghe được tiếng gõ mõ canh ba bên ngoài, hắn mới miễn cưỡng ngủ được một chút.
"Hổ Tử ca" Đường Viễn hung hăng đem mặt mình xoa mấy cái, cuộn chăn gối lại, ôm đi ra hậu viện: "Hổ Tử ca huynh đi lấy hàng trước đi, việc mở cửa cứ để ta."
"Tam nhi! Sao tối qua ngươi ngủ phía trước vậy?!" Hổ Tử nhìn chăn gối Đường Viễn đang ôm, mặt đầy vẻ không tán đồng: "Ban đêm trời lạnh như vậy, sao ngươi có thể chạy lên phía trước ngủ như vậy?! Vạn nhất bị phong hàn thì làm sao bây giờ?"
Thật hiếm thấy, Đường Viễn thế nhưng lại bị nhìn như một đứa trẻ không hiểu chuyện.
"......" Đường Viễn nghẹn lời, rốt cuộc cũng không nhịn được, nói với Hổ Tử: "Hổ Tử ca, ban đêm huynh ngủ ngáy tiếng rất lớn, ta ngủ không được." Bằng không ai lại nguyện ý để bị đông lạnh chứ!
Hổ Tử mặt cứng đờ một chút, sau đó xấu hổ mà cười hai tiếng: "Vậy hả, ta không biết! Xin lỗi nha tam nhi."
Nói xong thì chỉ vào trong phòng "Hay là ngươi vào trong ngủ thêm chút nữa đi Tam nhi, chờ ta đem hàng về thì ngươi lại dậy."
"Không cần." Đường Viễn đứng sau giếng bị gió lạnh thổi vào mặt, cơn buồn ngủ cũng sớm bay đi hơn phân nửa. Hắn xua tay với Hổ Tử: "Huynh đi lấy hàng đi, thuận tiện mua giúp ta hai cân đậu phộng và năm cân đậu xanh trở về. Giờ ta đi nấu một nồi mì, lát nữa chờ bọn Nặc ca nhi tới thì cùng nhau ăn."
"Ta đã biết." Hổ Tử không khuyên hắn nữa, sau đó kéo xe đẩy tay đi ra cửa.
Đường Viễn đi ra phía trước mở cửa tiệm. Rồi quay lại hậu viện múc hai gáo nước đổ vào bồn gỗ, bỏ khăn mặt vào bồn. Khi bàn tay đụng đến nước trong bồn, hắn rùng mình rụt tay lại, quyết định đi nấu trước một nồi nước nóng đã.
Hắn nhóm lửa rồi nấu một nồi nước, chờ nước sôi, thì múc ra hai gáo nước bỏ vào bồn trước, sau đó mới cho 2 gói mì kiềm khô vào.
Trong lúc đợi mì chín, hắn tranh thủ thời gian đi rửa mặt, sau đó vào đem mì đã chín vớt ra bỏ vào trong chén. Sau khi chia đều mì ra chén, lại múc mấy muỗng nước dùng lẩu làm từ tối qua vào, rải lên mấy nhúm hành thái.
Mì vừa làm xong, liền nghe được tiếng của Tô Nặc.
"Đường đại ca!"
Hắn mới từ cửa bếp bước ra, đã thấy Tô Nặc đang đi tới, theo sau là Hồ phụ cùng Hồ mẫu. Còn Đại Tráng thì dắt xe lừa đến một góc rồi dỡ đồ ăn thu mua trong thôn xuống.
"Mau tới ăn mì, ta vừa xong luôn đấy" Đường Viễn vẫy tay với Tô Nặc, lại có chút câu nệ với Hồ phụ và Hồ mẫu, nói "Hai vị cũng cùng vào ăn đi."
"Cảm ơn Đường đại ca!" Tô Nặc vui vẻ cười với Đường Viễn, sau đó lôi kéo Hồ mẫu vào bếp, cầm một chén mì trên bàn đưa cho Hồ mẫu: "Ngài mau ăn đi, đồ ăn Đường đại ca làm, rất là ngon đó!"
Đường Viễn cũng bảo Hồ phụ ngồi xuống, lại đi ra gọi Đại Tráng vào, mấy người ngồi ăn cùng nhau.
Hồ mẫu và Hồ phụ có chút kinh ngạc, họ chưa từng gặp qua vị lão bản nào thân thiện như vậy, còn tự mình nấu đồ ăn cho người làm công ăn.
Hai người trong lòng vẫn luôn căng thẳng, trong khi ăn thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Đường Viễn. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần phát hiện sắc mặt Đường Viễn có gì không ổn liền lập tức đứng dậy.
Đường Viễn giả vờ như không biết, đem chén mì còn lại trên bàn để vào nồi để hâm nóng, sau đó cúi đầu ăn phần của mình.
Mà Tô Nặc cùng Đại Tráng cái gì cũng không phát giác, một ngụm mì một ngụm canh, đôi mắt đều híp lại vì ăn ngon.
Nước súp mì tuy nhìn qua có vẻ giống nước canh loãng, nhưng hương vị lại rất ngon, do được lấy từ nước dùng đã được hầm cả đêm.
Mọi người ăn được một nửa thì Hổ Tử chở hàng hóa đã trở lại. Tô Nặc và Đại Tráng vội tăng nhanh tốc độ ăn, Hồ phụ Hồ mẫu cũng nhanh chóng hai ba ngụm ăn hết mì. Sau đó, cả bốn người đều đi ra phụ dọn hàng trên xe đẩy xuống.
"Hổ Tử ca, mì còn nóng ở trong nồi đó, huynh mau vào lấy ăn đi." Đường Viễn kêu Hổ Tử đi ăn mì, còn mình cũng ra giúp đỡ dọn đồ.
Tiếp theo, mọi người bắt đầu làm việc của mình. Hồ mẫu theo Tô Nặc chuẩn bị đồ ăn, còn Hồ phụ thì giúp Đường Viễn chế biến cốt lẩu trong bếp. Mặc dù cốt lẩu đã có sẵn, nhưng Đường Viễn vẫn làm thêm mỗi ngày để dự trữ, phòng khi cần dùng mà không đủ.
"Hồ bá, ngài giúp con cắt những cái này" Đường Viễn nói với Hồ phụ, chỉ vào vị trí cần làm rồi lấy một nắm ớt cay từ trong giỏ, bắt đầu cắt: "Cắt giống như con thế này là được."
Hồ phụ liên tục gật đầu, nhìn kỹ động tác của Đường Viễn, sau đó mới bắt đầu động thủ cắt.
Đường Viễn nhìn động tác thành thạo của Hồ bá, trong lòng cảm thấy hài lòng thêm vài phần.
Có Hồ phụ hỗ trợ, thời gian Đường Viễn xào cốt lẩu rút ngắn được hơn hai khắc so với ngày thường.
Trong lúc xào cốt lẩu, Đường Viễn bảo Hồ bá đứng bên cạnh quan sát: "Chờ khi nồi này làm xong, bá thử tự tay xào một nồi xem sao."
Hồ phụ trợn to mắt, liên tiếp xua tay, ông sao có thể học công thức món ăn của lão bản được chứ!
"Không có việc gì, có con nhìn, dù có làm hư cũng không trách bá" Đường Viễn vẫn kiên trì để Hồ phụ thử một chút, "Con không có khả năng vẫn luôn đứng bếp, nếu bá học tốt, cửa hàng này về sau đầu bếp chính là bá, tiền công cũng sẽ cao hơn."
Đường Viễn vốn không hứng thú với việc cứ mãi ở trong bếp. Lý do lớn nhất mà hắn chọn Hồ phụ là vì trước đây Hồ phụ đã từng làm việc trong bếp của tửu lầu. Như vậy, khi hắn dạy cách nấu nướng, Hồ phụ sẽ học nhanh hơn và Đường Viễn cũng có thể sớm thoát khỏi công việc bếp núc.
Trong thời đại này, hắn không có dã tâm gì quá lớn. Nguyện vọng lớn nhất chính là làm phú hộ một phương, không lo ăn uống, có một căn nhà của chính mình. Rồi lâu lâu thì ngẫu nhiên làm một vài món mỹ thực mà bản thân thích là được.
Hồ phụ nghe vậy cũng sửng sốt, trên mặt kích động cùng sự thấp thỏm, hơn nửa ngày mới hít sâu một hơi, đối với Đường Viễn mà trịnh trọng gật đầu.
Ông không nghĩ tới chính mình cũng có thể có một ngày được làm đầu bếp chính. Đường lão bản tín nhiệm ông như vậy, nhất định ông phải nghiêm túc học tập. Hơn nữa còn phải bảo vệ bí mật của các công thức nấu ăn này thật là chặt chẽ!
Đường Viễn làm xong một nồi, lắc lắc cánh tay, tránh ra thân mình: "Hồ bá, ngài thử đi."
Hồ bá gật đầu, tiếp nhận sạn từ trong tay Đường Viễn, sau đó nghiêm túc dựa theo các bước và phân lượng mà vừa rồi Đường Viễn xào cốt lẩu.
Tuy rằng động tác Hồ bá có chút chưa quen, nhưng các bước cụ thể cùng phân lượng vẫn không có làm sai. Đường Viễn ở một bên nhìn, trong lòng thực vừa lòng, cảm thấy bản thân có thể yên tâm giao bếp lại cho Hồ bá, còn bản thân có thể rời bếp đi làm những chuyện khác.
*
Khách nhân dần dần nhiều lên, Đường Viễn sau khi xào được hai phần cơm chiên thì đưa sạn cho Hồ phụ.
"Hồ bá đến đây đi, con nghỉ ngơi một chút."
Cơm chiên trứng là món rất đơn giản, mà Hồ phụ trước đây cũng đã biết cách làm. Lúc này, khi quan sát Đường Viễn xào qua hai lần, trong lòng ông đã so sánh từng bước mình làm với cách của Đường Viễn, rồi âm thầm điều chỉnh lại cho đúng.
"A a." Khi làm món này, Hồ phụ không cảm thấy lo lắng như trước. Ông nhận lấy sạn, rồi chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh, ý bảo Đường Viễn qua đó nghỉ ngơi.
Đường Viễn ngồi xuống uống một chén nước, sau đó lại nhóm một cái bếp lò khác, đặt nồi lên trên, rồi lấy ra hai cân đậu phộng mà sáng nay đã nhờ Hổ Tử mua.
Sau đó đem đậu phộng đi rửa sạch, để ráo nước, rồi đổ vào nồi, để lửa nhỏ rồi chậm rãi xào.
Đậu phộng vẫn còn sống và còn bọc lớp vỏ hồng bên ngoài. Đợi đến khi lớp vỏ hồng nhạt bên ngoài chuyển sang màu sẫm hơn, Đường Viễn liền đổ đậu ra mâm, dùng xẻng đảo đều để chúng nhanh chóng nguội đi.
Sau khi đậu phộng nguội, Đường Viễn nhặt lên một nắm, dùng hai tay chà xát qua lại, khiến lớp vỏ hồng bên ngoài của đậu phộng bị bong ra.
Lớp vỏ hồng sau khi được xào đã trở nên rất giòn, chỉ cần chà xát một chút là có thể loại bỏ. Đường Viễn mất chưa đến hai khắc đã làm xong toàn bộ.
Chỉ là trong mâm không khỏi vẫn còn chút mảnh vụn. Hai tay Đường Viễn cầm lấy mâm, khống chế tốt lực độ, đảo mâm qua lại, cho đến khi những mảnh vụn trong mâm toàn bộ rơi ra ngoài.
Rồi Đường Viễn lại lấy ra cối đá đã nghiền hạt mè ngày hôm qua, bắt đầu lặp lại các bước làm tương vừng. Nhưng lần này, trong lúc làm bơ lạc, hắn có bỏ thêm chút đường và muối.
Đậu phộng khó nghiền hơn hạt mè nhiều, hai cân đậu phộng, Đường Viễn phải làm hai canh giờ mời nghiền xong hết.
Bơ đậu phộng sau khi hoàn thành có màu nhạt hơn so với tương vừng, hương vị cũng khác biệt. Thay vì hương mè nồng đậm, bơ đậu phộng mang đến một vị ngọt đặc trưng, không giống với vị ngọt của đường mà hòa quyện với hương thơm của đậu phộng, tạo nên một hương vị rất độc đáo.
Bữa trưa hôm đó do Hồ phụ nấu, tuy hương vị không được ngon như khi Đường Viễn nấu, nhưng cũng có thể nói là khá ngon.
Đường Viễn vừa gắp một miếng thịt cho Tô Nặc, vừa hỏi Hồ bá: "Hồ bá, buổi chiều con giao phòng bếp lại cho ngài, bá thấy mình có thể làm được không? Do có thể con sẽ về nhà một lát, mọi người sau khi tan làm thì cứ đi xe bò về, tiền ta sẽ trả."
Làm thạch đậu xanh hắn cần dùng đến cối xay đá lớn ở nhà để nghiền đậu, cho nên cần trở về một chuyến.
Hồ phụ vốn dĩ muốn lắc đầu, nhưng nghe Đường Viễn nói như vậy, do dự một chút, vẫn là gật đầu với Đường Viễn.
Buổi sáng Đường lão bản đã đem tất cả các món ăn đều dạy cho ông. Trong lúc ông làm, Đường lão bản cũng không có chỉ ra sai lầm nào của ông. Nghĩ một mình làm vẫn được, ông cũng không thể chậm trễ công việc của Đường lão bản được!
"Đường đại ca có việc liền đi về trước đi, khi nào chúng ta về sẽ tự đi xe bò về, tiền chúng ta sẽ trả." Tô Nặc chớp chớp mắt nhìn Đường Viễn, nói: "Huynh yên tâm, huynh trả chúng ta tiền công cao như vậy, tiền xe chúng ta vẫn lo được mà."
Tô Nặc tiếp lời: "Nếu Đường đại ca một mình lo liệu không hết việc, thì cứ chờ ta về giúp huynh nha."
Đường Viễn cười hạ: "Được rồi."
Đường Viễn mang theo năm cân đậu xanh rồi đánh xe trở về nhà. Khi về đến nơi, hắn thấy mấy đại nương trong nhà vẫn chưa rời đi, tất cả đều tò mò khi thấy hắn trở về.
Trong viện đều là giàn phơi mì, trên phòng chính thì có người làm công. Đường Viễn đành phải nấu một nồi nước trước, đun sôi rồi để nguội thành nước ấm, sau đó đem đậu xanh vào ngâm. Trong lòng hắn nghĩ, tình trạng này không thể kéo dài, không thể để nhà mình trở thành xưởng sản xuất. Nếu không, hoặc là hắn phải chuyển nhà, hoặc là để họ đổi sang một địa điểm khác để làm việc.
Hắn đem việc này ghi tạc trong lòng, rồi đem cối xay đá ra chà rửa sạch sẽ. Lần trước nghiền đậu nành xong chỉ đơn giản rửa lại một chút, lần này nghiền đậu xanh cần phải chà lại thêm một chút.
Đậu xanh cần phải ngâm thêm một canh giờ rưỡi, Đường Viễn vẫn đủ thời gian làm sạch cối xay đá.
Chờ đậu xanh ngâm xong, cối xay đá cũng làm sạch, là vừa lúc mấy người làm công tan làm.
Hiện tại tiền công đều do Tô mẫu và Chu đại nương kết, mỗi tháng Đường Viễn chỉ cần kiểm tra một chút là được.
"Đường tiểu ca, ngươi đây là muốn làm cái gì?" Một đại nương đi ngang bước đến bên cạnh Đường Viễn, tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên hỏi một câu.
Đường Viễn không nói chuyện, làm như không thấy và không nghe nàng hỏi gì.
Nếu là người bình thường thấy hắn như vậy, khẳng định sẽ thức thời mà rời đi, nhưng vị đại nương này lại không giống vậy, lại hỏi lần nữa: "Chẳng lẽ lại làm ra món ăn mới gì sao?"
Đường Viễn không kiên nhẫn mà ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Ngươi cần phải đi."
Tô mẫu và Chu đại nương đi phía sau thấy vậy, vội tiến lên đẩy vị đại nương này đi chỗ khách: "Còn không mau đi! Lão bản đang làm việc, ngươi nhiều chuyện làm gì, việc này không liên quan tới ngươi đâu!"
"Đi nhanh đi! Đi nhanh đi!"
Nói xong, hai người liền thúc giục người này rời khỏi nhà Đường Viễn, còn đóng cửa lại giúp Đường Viễn đóng.
Đường Viễn thấy mọi người đã đi hết, liền dùng cối đá để nghiền đậu xanh đã ngâm mềm. Sau khi nghiền đậu xanh xong, hắn dùng vải để lọc lại, rồi đặt sang một bên chờ lắng.
Xong xuôi hết thì sắc trời cũng tối dần, đậu xanh sau khi lọc cũng phải chờ lắng thêm một canh rưỡi nữa. Cho nên Đường Viễn đành phải đi nghỉ ngơi trước, chờ hôm sau tiếp theo làm.