Đường Viễn nói muốn thuê cửa hàng với Tô Nặc, thì sẽ không dây dưa. Mấy ngày nay hắn lục tục cùng các lão bản các tiệm tạp hoá trấn trên ký khế ước, định ra số lượng và thời gian giao hàng.
Thời gian này doanh số của mì kiềm dần dần ổn định. Trong lòng Đường Viễn tính toán một chút, dựa theo số lượng đặt hàng mì kiềm mà mời thêm ba người.
Cũng trong mấy ngày này, hắn thấy Tô mẫu cùng Chu đại nương làm việc nhanh nhẹn quyết đoán, nhân phẩm có thể tin được. Liền đơn giản cho các nàng hỗ trợ quản lý việc làm mì và phơi mì, rồi tăng thêm hai phần tiền công cho các nàng.
Đương nhiên, việc chế tác nước kiềm vẫn tự tay hắn chuẩn bị tốt trước, rơm rạ dễ lấy, nước kiềm cũng không khó làm. Hắn chỉ cần dùng chút thời gian làm có thể ra một lu nước kiềm.
Tô mẫu và Chu đại nương không nghĩ tới bản thân có thể được thăng chức làm quản lý, Đường Viễn còn tín nhiệm các nàng như vậy, cao hứng mà vỗ ngực nói: "Ngươi yên tâm! Chúng ta nhất định sẽ quản lý tốt cho ngươi!"
Đường Viễn muốn lên trấn trên xem có cửa hàng cho thuê không, Tô Nặc biết được nên cũng muốn đi theo.
"Đường đại ca, huynh để ta đi cùng với huynh đi mà!" Ánh mắt Tô Nặc trông mong mà nhìn Đường Viễn, ngữ khí rất là đáng thương: "Ta ở nhà đã lâu như vậy, buồn ơi là buồn."
Đường Viễn mấy ngày nay đều sẽ tới thăm Tô Nặc, biết cậu cũng không có chuyện gì. Lại thấy dáng vẻ này của cậu, lòng mềm nhũn, liền đáp ứng: "Được rồi, vậy cùng đi đi. Nhưng nếu trên đường đệ thấy mệt thì phải nói ngay với ta đó."
Bị thương thì nên cố gắng dưỡng thương nhiều nhất có thể, đặc biệt là khi bị thương ở đầu, càng phải cẩn thận hơn.
"Ta đã biết! Cảm ơn Đường đại ca!" Tô Nặc nhỏ giọng hoan hô, sau đó có chút lấy lòng mà dâng lên mứt trái cây được bọc trong khăn tay mang ra đưa cho Đường Viễn "Đường đại ca nếm thử đi, ngọt lắm."
Đường Viễn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Đệ quên cái này là ta mua cho đệ sao. Đương nhiên ta đã ăn qua rồi, ta không thích ăn ngọt, đệ ăn đi."
Những ngày Tô Nặc ở nhà nghỉ ngơi, mỗi lần Đường Viễn lên trấn trên làm việc đều sẽ mua cho cậu một chút đồ ăn vặt mang về, mứt trái cây hay điểm tâm linh tinh.
Bàn tay vươn ra cứng đờ, nhiệt độ trên mặt Tô Nặc dần tăng lên, cậu cắn môi dưới, cúi đầu lộ ra cần cổ hồng phấn phía sau, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Ưm! ta......ta đã biết."
Ôi thật là xấu hổ muốn chết, nào có ai đem đồ người ta đưa để đi lấy lòng người ta chứ! Thật mất mặt quá đi!
Trước mắt Đường Viễn bây giờ chỉ thấy một cần cổ màu hồng nhạt. Chiếc cổ hằng năm được xiêm y che khuất, có làn da trắng nõn tinh tế, lúc này lại hơi phiến hồng, tựa như một khối mỹ ngọc.
Ngón tay đang rũ bên người bất giác cuộn lên, thật muốn chạm vào thử. Lúc sau Đường Viễn lấy lại tinh thần, không khỏi quay đầu đi, mấp máy môi.
Trong đầu hắn lúc này nghĩ bản thân vừa rồi muốn làm cái gì vậy chứ! Thật là uổng phí Nặc ca nhi luôn gọi hắn là Đường đại ca!
Trong mắt Đường Viễn hiện lên một tia buồn bực, vỗ một phát vào trán, sau đó quay đầu nói với Tô Nặc: "Lúc chúng ta lên trấn trên thì không cần gọi Đại Tráng, nhóc ấy mấy hôm nay cũng vất vả nhiều rồi, cho nhóc ấy nghỉ ngơi một bữa vậy."
Đề tài chuyển hướng một cách gượng gạo, Tô Nặc hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy mình càng xấu hổ và buồn bực. Nghe Đường Viễn nói vậy, cậu cũng không nghĩ ngợi gì mà liền phụ họa theo "Được"
Nói xong Tô Nặc liền phục hồi tinh thần lại, hơi trợn to hai mắt nhìn về phía Đường Viễn: "Chỉ hai chúng ta đi?"
Vừa rồi cậu làm ra hành động ngốc nghếch như vậy, sao có thể không biết xấu hổ mà đơn độc đi cùng Đường đại ca chứ!
Đường Viễn hơi nhếch khóe miệng, nhìn về phía Tô Nặc, thấp giọng hỏi: "Đệ không muốn sao? Ở cùng ta khiến đệ thấy ngượng ngùng à?"
Có phải hành động vừa của mình bị Nặc ca nhi phát hiện ra không. Nặc ca nhi sẽ thấy hắn tuỳ tiện, trong lòng thấy bất an, cho nên lúc này mới không muốn đi cùng hắn?
Đường Viễn âm thầm quan sát thần sắc của Tô Nặc, nghĩ phải giải thích như thế nào mới được đây.
Tô Nặc nghe Đường Viễn nói như vậy, vội lắc đầu: "Không phải! Không phải đâu Đường đại ca!"
Tuy rằng hiện tại có chút biệt nữu, nhưng cũng không không liên quan đến Đường đại ca. Tự bản thân cậu thấy ngại mà thôi, cũng không thể để Đường đại ca hiểu lầm!
Cậu vỗ nhẹ hai cái lên khuôn mặt nóng bừng của mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi nói với Đường Viễn: "Vậy Đường đại ca, huynh chờ ta một chút, ta mặc thêm cái áo."
"Được" Đường Viễn vẫn luôn quan sát Tô Nặc, thấy cậu đã bình thường lại nên hắn nhẹ nhàng thở ra, ôn hòa cười: "Thời tiết có chút lạnh, đệ đừng để cảm lạnh."
Tô Nặc vào nhà mặc thêm quần áo rồi đi ra, leo lên xe lừa. Đường Viễn điều khiển xe đi chầm chậm, tận lực để xe chạy vững vàng một ít.
Cây cối ven đường cành lá ố vàng, đã rụng rất nhiều, lâu lâu lại có cơn gió mang theo khí lạnh thổi qua.
Tô Nặc ngồi trên xe, rụt rụt cổ, thấy Đường Viễn vẫn chỉ mặc áo đơn, bèn hỏi: "Đường đại ca, huynh không lạnh sao? Lần sau huynh ra ngoài vẫn nên bận thêm áo giữ ấm đi."
Gió lạnh đánh vào người Đường Viễn, Đường Viễn lạnh đến nổi run lên một cái, hắn chà xát cánh tay: "Ta quên mua, chờ lát lên trấn trên nhìn xem thử."
Lại nói, chăn đệm của hắn cũng nên thay đổi. Hai ngày nay, buổi tối ngủ đều lạnh phát hoảng.
"Cái gì?!" Tô Nặc có chút khiếp sợ mà nhìn về phía Đường Viễn "Đường đại ca! Đừng nói ngay cả quần áo mùa đông huynh cũng chưa chuẩn bị đi?! Chẳng lẽ hiện tại huynh chỉ có mấy bộ mà đợt trước làm thôi sao?"
Đường Viễn sờ mũi: "Tại bữa giờ ta bận quá, ta không nghĩ tới chuyện này."
"Cũng do ta! Ta nên sớm nhắc huynh mới phải" Tô Nặc gõ đầu mình, vội nói với Đường Viễn:
"Đường đại ca! Huynh nên chuẩn bị thật nhiều quần áo dày để giữ ấm, mùa đông rất lạnh. Nếu chưa có đủ quần áo ấm, có thể sẽ bị lạnh đến chết luôn đó!"
Tô Nặc cũng không khoa trương, quả thật có người không đủ tiền chuẩn bị quần áo, đệm chăn cho mùa đông mà bị chết cóng. Lúc mùa đông đến, nếu không chuẩn bị đủ mọi thứ sẽ bị lạnh đến mức sống không nổi, buổi tối ngủ có thể không tỉnh dậy nữa.
Đường Viễn gật đầu: "Được! Ta đã biết, đợi lát nữa ta sẽ đi mua."
Kỳ thật dù Tô Nặc không nói, Đường Viễn cũng tính tìm thời gian đi mua mấy thứ này. Không nói đến cái khác, hắn chỉ sợ để bản thân sinh bệnh.
Trình độ chữa bệnh nơi này, một căn bệnh phong hàn cũng có thể muốn lấy mạng người. Dù có tiền mời đại phu chữa trị đi nữa, cũng tồn tại nguy hiểm. Cho nên vẫn nên tận lực bảo đảm bản thân mình không bị sinh bệnh.
Biết Đường Viễn vẫn chưa chuẩn bị tốt đồ đạc mùa đông, lòng muốn đi xem cửa hàng của Tô Nặc cũng không còn hăng hái nữa. Vừa đến trấn trên liền giục Đường Viễn đi đến tiệm vải trước.
Đường Viễn biết cậu có lòng tốt, đành phải nghe theo, để cậu dẫn đến tiệm bán vải tốt và giá cả tiện nghi.
Tiệm vải này nhỏ hơn với tiệm mà lần trước Đường Viễn ghé, người bên trong ra vào phần lớn ăn mặc bình thường.
Trong tiệm chỉ có một tiểu nhị, thời điểm Đường Viễn cùng Tô Nặc đi vào, tiểu nhị đang cùng một đại nương mặc cả qua lại. Tiểu nhị thấy bọn họ tiến vào, vội nói "Hai vị tùy tiện xem, có yêu cầu thì gọi ta!" Rồi tiếp tục mặc cả cùng vị đại nương kia.
Đường Viễn nhìn vải vóc bày la liệt ở cửa hàng, có chút không biết bắt đầu xem từ chỗ nào. May mà có Tô Nặc quen thuộc chỗ này, nên kéo hắn đến trước một cái kệ đựng vải.
Trên kệ chất chồng vài cuộn vải màu xanh đen và màu xám tro. Tô Nặc quay đầu nhìn Đường Viễn nói: "Đường đại ca, vải này chất liệu chắc chắn, làm quần áo mùa đông tốt nhất, nhà của đệ cũng mua loại này."
Đường Viễn đưa tay sờ thử một chút, có chút thô ráp, nhưng không cọ xát gây khó chịu, chắc chắn, màu sắc cũng bền. Đối với quần áo thì hắn cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần không gây trở ngại là được. Nghe Tô Nặc nói như vậy, cũng gật đầu nói: "Vậy mua cái này đi."
Tiểu nhị bên kia cũng đã mặc cả xong với vị đại nương, liền thò qua hỏi Đường Viễn cùng Tô Nặc: "Hai vị muốn mua những gì?"
Đường Viễn chỉ vào mấy cuộn vải màu xanh đen, xám tro: "Vải bố này hai cuộn bao nhiêu tiền?"
Tiểu nhị mắt sáng lên, trên mặt nở một nụ cười: "Ngài có con mắt thật tinh tường, loại vải này của chúng ta bán rất chạy! Một thước mười ba văn, hai cuộn chỉ một trăm bốn mươi văn thôi!"
"Đường đại ca! Một cuộn vải có thể làm hai bộ quần áo!" Tô Nặc nói nhỏ bên tai Đường Viễn "Làm đệm chăn không cần mua vải mắc như vậy! Mua vài thước vải thô là được!"
Đường Viễn tuy hiện tại trong tay có tiền, đủ trả số bạc này, nhưng hắn sắp phải thuê cửa hàng, mà cửa hàng cần phải sửa chữa thêm, sẽ tốn thêm một mớ bạc nữa. Cho nên khi nghe Tô Nặc nói vậy, liền nói với tiểu nhị: "Ta chỉ cần một cuộn vải màu xám tro này thôi, sau đó lấy cắt giúp ta......"
Hắn không biết làm đệm chăn tốn bao nhiêu thước vải, nhìn về phía Tô Nặc, Tô Nặc lập tức tiếp lời: "Cắt hai trượng vải là được, thêm hai mươi cân bông."
*(Một trượng (丈) là đơn vị đo chiều dài cổ truyền của Trung Quốc, tương đương khoảng 3,33 mét. Vậy hai trượng vải sẽ tương đương khoảng 6,66 mét)
Nụ cười trên mặt Tiểu nhị thoáng cứng lại, nhưng cũng lập tức khôi phục: "Được, ta sẽ gói liền cho ngài!"
"Bông một cân tám văn" Động tác tiểu nhị nhanh nhẹn đem đồ gói lại rồi đưa cho Đường Viễn "Của ngài đây! Tổng cộng 380 văn."
Đường Viễn lấy tiền trong túi ra trả, còn Tô Nặc thì một tay ôm cuộn vải, tay kia cầm túi bông.
"Đưa ta đi! Để ta bỏ lên xe."
Trả tiền xong, Đường Viễn nhận đồ từ trong tay Tô Nặc, rồi đi ra bỏ lên xe lừa.
Tô Nặc: "Đúng rồi Đường đại ca, nếu huynh sợ lạnh có thể mua thêm hai chậu than. Nhưng than thì không cần mua, có thể tự nung được. Còn nếu huynh ngại phiền toái thì có thể mua của Đại Tráng, giá sẽ tiện nghi chút."
"Rồi, ta đã biết" Đường Viễn cười một cái, "Việc này không gấp, chúng ta vẫn nên đi xem cửa hàng trước đã."
"Được" đồ cũng đã mua đủ, Tô Nặc lại nổi lên hứng thú đi xem cửa hàng "Bất quá chúng ta nên đi đâu xem đây?"
Đường Viễn đã sớm nghĩ kỹ rồi, liền nói: "Trước tiên cứ đi hỏi Vương đại ca đi. Vương đại ca mở cửa hàng ở trấn trên nhiều năm như vậy, mối quan hệ chắn hẳn sẽ rất rộng rãi."
"Nếu là huynh ấy không biết, ta sẽ đi hỏi Trương lão bản một chút."
Vương lão bản đang ngồi trong tiệm, thấy Đường Viễn tới, vội buông đồ trong tay đi ra chào đón.
"Đường lão đệ, lại đây có chuyện gì không?"
Đường Viễn đi lên trước: "Ta muốn thuê một cửa hàng, không biết Vương đại ca có biết chỗ nào có cửa hàng muốn cho thuê hay không?"
"Cũng phải! Mấy ngày nữa sẽ có tuyết rơi, lão đệ tới lui bày quán cũng không tiện." Vương lão bản bừng tỉnh, suy nghĩ một chút, lại mở miệng nói:
"Máy hôm trước ta nghe nói đường bên kia có vị Lý lão bản đóng cửa, muốn đem cửa hàng cho thuê. Lúc trước Lý lão bản mở quán mì, lão đệ đây bán thức ăn cũng tiện. Chỉ là vị trí không tốt lắm, không thì ta và lão đệ đi qua xem thử?"
Đường Viễn đáp ứng: "Được, cảm ơn Vương đại ca." Được rồi, trước đi nhìn rồi hẵng tính.
Vương lão bản đưa Đường Viễn cùng Tô Nặc qua đi, ngón tay chỉ vào một cửa hàng lớn ngang ngửa với quán mì Trương Ký nói: "Chính là chỗ này."
Đường Viễn đi vào xem, trong tiệm không có khách, chỉ có một hán tử trung niên đang ngủ gục trên bàn.
"Lý lão bản, tỉnh tỉnh." Vương lão bản đẩy đẩy làm người tỉnh.
Hán tử trung niên ngáp một cái, nhìn về phía Vương lão bản: "Vương lão bản là ngươi sao! Sao vậy, có việc gì à?"
Đường Viễn tiến lên nói: "Ta nghe nói cửa hàng của ngài muốn cho thuê, nên muốn tới hỏi một chút."
"Thuê cửa hàng?!" Lý lão bản tức khắc đánh lên tinh thần, lôi kéo Đường Viễn ngồi xuống, "Vị tiểu ca này, ta nói nghe ngươi, cái cửa hàng này vị trí rất tốt! Ngươi một đường tới đây cũng thấy náo nhiệt trên đường này đi, ngươi thuê tuyệt đối không lỗ!"
Đường Viễn không phụ họa, nói thẳng: "Giá thuê của cửa hàng này thế nào?"
Lý lão bản cười hắc hắc hai tiếng, vươn năm cái ngón tay: "Năm lượng bạc một tháng."
Vương lão bản bên cạnh tức khắc nói: "Lý lão bản! Ngươi đây là công phu sư tử ngoạm!"
"Phố này người nhiều như vậy các ngươi cũng thấy được đi! Cửa hàng này của ta không nên cao giá một chút sao!" Lý lão bản phản bác nói.
Không đợi Vương lão bản nói chuyện, Đường Viễn liền chậm rãi mà mở miệng: "Lý lão bản! Phố này tuy nhiều người, nhưng vị trí của hàng của ngài lại không tốt, nằm ở đoạn cuối đường. Điều này ảnh hưởng lớn đến việc kinh doanh, nếu không thì ngài cũng không muốn cho thuê cửa hàng đi?"
Lý lão bản bị Đường Viễn nói trúng tim đen, trên mặt lập tức hiện vẻ hậm hực.
Đường Viễn đứng dậy, đi một vòng trong cửa hàng, trong lòng tính toán, rồi nói với Lý lão bản:
"Ba lượng bạc một tháng. Đồng ý thì chúng ta liền lập khế ước, còn không thì thôi vậy. Dù sao ta cũng không vội, đi xem chỗ khác là được."
Cửa hàng này là Lý lão bản làm việc cực lực tích tụ nửa đời mới mua được, đáng tiếc sinh ý lại được tốt, vẫn luôn bù tiền. Nên liền đóng cửa, muốn cho thuê cửa hàng, nhưng vị trí cửa hàng không tốt, không ai nguyện ý tiếp nhận, trong lòng ông cũng gấp.
Lúc này bị Đường Viễn khích một kích, cũng không dám có tâm tư nhỏ, ngăn lại Đường Viễn nói: "Được rồi! Ba lượng liền ba lượng! Chúng ta hiện tại liền lập khế ước!" Cho thuê như vậy còn tốt hơn cứ giữ trong tay a!
Đường Viễn xoay người nháy mắt ra hiệu với Tô Nặc, Tô Nặc vội lấy giấy bút trên quầy hàng ra viết khế thư.
Hai người lăn tay lên khế ước, gian cửa hàng này liền tạm thời do Đường Viễn sở hữu.
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Mở ra sự nghiệp tân khởi điểm.