Đường Viễn cảm thấy mì khô bán tốt như vậy, hắn vẫn nên sớm giao 50 cân mì mà Tiền lão gia đặt một chút, để nhanh mở rộng thị trường.
Vì thế, chờ mì được phơi tốt, hắn liền đóng gói thật tốt rồi đưa đến Triệu gia.
Xe lừa đã bị Tô Nặc cùng Đại Tráng lấy đi, bọn họ hôm nay muốn bày quán. Vì vậy Đường Viễn đành tự mình khiêng túi leo lên xe bò đi trấn trên.
Trước khi rời đi, hắn chuẩn bị sẵn nước kiềm, rồi dặn dò Tô mẫu kỹ càng, nhờ bà giúp trông coi nhà một chút.
Sau khi đem mì khô tới Triệu gia, Tiền lão gia mở ra kiểm tra, rất hài lòng mà thanh toán tiền. Ngày hôm sau Tiền lão gia cùng nhi tử khởi hành trở về nhà.
Đường Viễn lại đến tạp hoá Vương Tưởng, vừa vào liền thấy mấy đại nương đang mua mì khô. Vương lão bản nhìn thấy hắn, cười tiến lên nói: "Lại tới mua bột mì sao?"
Đường Viễn: "Vương đại ca! Phiền toái ngài về sau mỗi ngày đều giao đến cho ta 300 cân bột mì."
Mì kiềm sau khi làm xong cần phơi ba bốn canh giờ. Buổi sáng làm mì còn được, tới buổi chiều cơ bản đều khô tốt. Nhưng buổi chiều mì mới làm xong thì đều phải phơi thêm một hai canh giờ của ngày hôm sau mới được. Đặt số lượng ít còn được, chứ mà số lượng nhiều, liền sẽ không đủ dùng. Cho nên hắn muốn tốt nhất mỗi ngày làm nhiều hơn một chút, vì vậy hắn đã đặt Ngưu đại thúc làm thêm hai mươi cái giàn phơi mì nữa.
"Được thôi" Vương lão bản cũng biết hắn cần dùng số lượng lớn "Lão đệ yên tâm! Nhất định ta sẽ cho người đưa qua liền."
Đường Viễn xong mọi việc liền trở về thôn, nhưng mới vừa đi hai bước đã bị người giữ chặt lại.
"Là Đường lão bản đi! Thật là người trẻ tuổi đầy hứa hẹn a!" Mấy hán tử trung niên giữ chặt Đường Viễn "Đường lão bản còn nhớ rõ chúng ta không?"
Đường Viễn ánh mắt dạo qua một vòng nhìn mấy người này, hơi nhướng mày. Hắn đương nhiên nhớ rõ, đây là lão bản của mấy tiệm tạp hóa không đồng ý khi hắn đi chào hàng. Không phải mấy vị lão bản này lúc trước không phản ứng hắn sao?
Hắn tránh né, rồi nhìn về mấy người kia: "Đương nhiên nhớ rõ, các vị lão bản có chuyện gì sao?"
"Chúng ta vào trong rồi nói! Vào trong rồi nói." Mấy người này túm Đường Viễn kéo vào một trà lâu.
"Tiểu nhị, cho ta một bình trà ngon!" Một người trong hướng tiểu nhị gọi.
Một người khác thì ấn Đường Viễn ngồi lên ghế, còn bản thân thì ngồi vào ghế đối diện.
Đường Viễn không muốn tốn công phu khách khí với mấy người này, liền nói thẳng: "Các vị có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi."
Ba người nhìn nhau một cái, trao đổi một vòng, rồi cuối cùng mới nói: "Chuyện là thế này, ngày hôm qua và cả hôm nay có không ít người đến tiệm chúng ta hỏi mua mì khô. Vì vậy, chúng ta muốn đặt một ít từ Đường lão bản, theo như thỏa thuận trước đây của ngài"
Ngày hôm qua đến hôm nay, cửa hàng của bọn họ cứ một đợt lại một đợt người tới hỏi mì khô. Nhưng bọn hắn không có hàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác kiếm tiền, trong lòng đau như cắt!
Mấy vị lão bản này tuy lúc trước không phản ứng hắn, nhưng cũng không làm quá mức giống tên lão bản mặt khỉ kia. Đường Viễn cũng không tính toán so đo, dù sao hắn cũng muốn kiếm tiền.
Đường Viễn cầm ly trà nhấp một ngụm, chậm rì rì nói: "Hiện tại thì chưa có hàng, nếu các vị muốn thì chỉ có thể đặt trước, ngày mai sẽ có hàng."
Mấy người này cho rằng Đường Viễn còn ghi hận bọn họ, liên tục nói xin lỗi: "Đường lão bản! Lúc trước là chúng ta không đúng, ngài tha thứ chúng ta đi!"
"Thật sự hiện tại không có hàng, nếu các vị không tin có thể đi hỏi lão bản tạp hoá Vương Tưởng" Đường Viễn đứng dậy "Nếu các vị muốn đặt hàng, hiện tại có thể nói với ta. Ngày mai ta sẽ đưa đến cho các vị, hoặc các vị có thể tự mình tới lấy."
Mấy vị lão bản thấy lời của hắn không giống nói dối, liền gật đầu đồng ý: "Được rồi! Mỗi người chúng ta muốn đặt 40 cân, ngày mai sẽ đến nhà ngài lấy hàng."
Nghe vậy, Đường Viễn suy nghĩ một chút, cảm thấy số lượng hẳn sẽ đủ, vì thế gật đầu đáp ứng.
Đường Viễn đi ra trà lâu liền trở về thôn. Trước khi hắn đi, có dặn Tô mẫu cùng Chu đại nương nói các nàng nếu làm không kịp, thì tìm thêm hai người. Cũng không biết Tô mẫu cùng Chu đại nương có mời thêm người hay không, nếu không thì hắn phải nhanh về hỗ trợ.
Ở cổng thành, không thấy xe bò trở về thôn, Đường Viễn đành phải đi bộ về. Ai ngờ nửa đường đột nhiên gió lớn nổi lên, rồi mưa đá ập xuống. Những viên mưa đá to như nắm đấm, rơi xuống đau buốt hết cả người.
Hắn chạy nhanh đến núp dưới tán cây, đôi tay không ngừng xoa xoa để sinh nhiệt, đồng thời quấn chặt quần áo quanh người.
Mây đen nhanh chóng che khuất mặt trời, gió lớn và mưa đá khiến cho cảnh vật trở nên lộn xộn. Từ xa, Đường Viễn nhìn thấy một chiếc xe lừa đang tiến lại gần. Mưa đá rơi xuống đánh vào lừa, khiến lừa đau đớn kêu lên không ngừng và vặn vẹo khiến chiếc xe bị lắc lư mạnh mẽ.
Hắn cảm thấy chiếc xe lừa này nhìn có chút quen mắt. Chờ chiếc xe lừa lảo đảo lắc lư đến gần, hắn mới thấy rõ, hóa ra là Tô Nặc và Đại Tráng.
Trên người cả hai bị ướt hơn phân nửa, liều mạng kéo dây cương, thiếu chút nữa bị văng ra ngoài.
Đường Viễn kinh hãi, vội vàng chạy qua hỗ trợ, nhưng trước khi hắn kịp đến, chiếc xe liền phanh khựng lại. Tô Nặc cùng Đại Tráng trực tiếp bị quăng ra ngoài, ngã trên mặt đất.
Vẫn may là nơi Đại Tráng ngã xuống xung quanh đều là cỏ, đất tương đối mềm xốp. Hơn nữa toàn thân nhóc chắc nịch, ngã xuống chỉ một lát sau liền nhe răng xoa mông đứng lên.
Nhưng Tô Nặc là một ca nhi, thường ngày luôn ngoan ngoãn và hiểu chuyện, chưa bao giờ chịu khổ như thế này. Nên khi bị quăng ngã ra ngoài, cậu hoàn toàn phát ngốc.
"Nặc ca nhi, ngươi không sao chứ!" Đường Viễn tiến lên, đem người ôm vào trong ngực, dùng tay cùng thân mình tận lực che chắn khuôn mặt của Tô Nặc "Chúng ta trước trốn dưới tàng cây đi đã!"
Sau đó hắn hô to về phía Đại Tráng: "Đại Tráng! Ngươi cũng nhanh trốn dưới tàng cây đi!"
Đường Viễn nửa ôm, nửa đỡ Tô Nặc đến dưới tán cây. Tay nâng mặt cậu lên, nhìn kỹ một vòng, không phát hiện miệng vết thương, hắn thoáng nhẹ nhàng thở ra.
"Nặc ca nhi! Nặc ca nhi!" Hắn hạ giọng dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ lên mặt Tô Nặc "Đệ có nghe ta nói chuyện không? Nghe được thì đáp lại một tiếng."
Tô Nặc đầu choáng váng, ngực cảm thấy buồn nôn. Loáng thoáng nghe được tiếng gọi quen thuộc, cậu cố gắng mở to mắt. Nhìn rõ người trước mắt là Đường Viễn, vừa định mở miệng nói chuyện, đột nhiên cơn buồn nôn ập đến khiến cậu khom lưng nôn mửa.
Đường Viễn không ngại bẩn, giơ tay vỗ nhẹ lên lưng cậu. Hắn định lấy khăn trong ngực ra để đưa cho Tô Nặc, nhưng không tìm thấy. Cuối cùng, đành phải lấy khăn của chính Tô Nặc từ trong tay áo cậu ra và đưa cho cậu..
Tô Nặc đỡ thân cây tiếp nhận khăn, Đường Viễn di chuyển thân mình chắn gió cho cậu.
"Đường đại ca." Tô Nặc lau miệng, dùng khăn che nhẹ lên miệng, một tay khác thì kéo tay áo của Đường Viễn.
Đường Viễn dùng tay đỡ lấy cánh tay cậu, nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Tô Nặc giơ tay đè huyệt Thái Dương, cảm thấy chóng mặt rồi gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Có chút choáng váng, còn thấy chút buồn nôn."
Đường Viễn phỏng đoán có thể là chấn động não nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khoẻ lại. Chỉ là lo lắng những chỗ khác trên người Tô Nặc có bị thương hay không.
Hắn theo bản năng đặt tay lên người Tô Nặc, đến khi đụng tới quần áo mới lập tức phản ứng mà rụt tay lại.
"Nặc ca nhi! Chờ lát nữa mưa đá ngừng rơi, đệ cứ cùng Đại Tráng đi về trước. Ta đi mời đại phụ đến khám cho đệ."
"Không cần đâu Đường đại ca" Tô Nặc ngữ khí có điểm mệt mỏi "Ta không sao! Trở về nghỉ ngơi một lát thì sẽ tốt thôi."
Đường Viễn vẫn không yên tâm, kiên trì muốn mời đại phu. Tô Nặc thật sự không thể lay chuyển được hắn, đành phải đáp ứng.
Mưa đá tới nhanh, đi cũng nhanh, không đến hai khắc liền ngừng, mây đen tan đi, mặt trời lại lần nữa xuất hiện.
Vốn dĩ Đường Viễn định để Tô Nặc và Đại Tráng ngồi xe lừa trở về, còn hắn sẽ đi lên trấn trên tìm đại phu. Nhưng vừa vặn đụng phải một xe bò đang hồi thôn. Vì vậy hắn để Đại Tráng đỡ Tô Nặc lên xe bò trở về, còn mình thì ngồi xe lừa chạy lên đi như vậy sẽ nhanh hơn.
Hắn trực tiếp đến Bách Thảo Đường, dược đồng kia vẫn còn nhận ra hắn. Nghe hắn nói muốn khám cho Tô Nặc, lập tức đi ra sau viện gọi đại phu, cũng chính là cha của dược đồng kia ra tới.
Vị đại phu này khoảng 50 tuổi, có chòm râu trên cằm, khí chất bình thản. Dược đồng đưa hòm thuốc cho ông, ông nhận lấy và theo Đường Viễn rời đi.
"Nặc ca nhi làm sao vậy? Bị thương chỗ nào?" Đại phu ngồi trên xe hỏi Đường Viễn.
"Lúc nãy trên đường về, xe lừa lắc lư làm Nặc ca nhi từ trên xe té xuống, nói là thấy chóng mặt và buồn nôn" Đường Viễn cố gắng cho xe chạy nhanh một chút "Không biết trên người còn có chỗ nào bị thương không nữa. Đệ ấy nói bản thân không sao, nhưng ta vẫn muốn mời ngài đến khám cho đệ ấy."
Đại phu nói: "Có thể là khi ngã xuống đã bị va đập vào đầu, nhưng không có gì nghiêm trọng. Nếu có chỗ nào khác bị thương, để ta gặp trực tiếp rồi xem xét kỹ lại"
Đường Viễn đưa đại phu đến thẳng nhà Tô Nặc. Nhà Tô Nặc đang mở cửa, hắn cho xe lừa vào trong viện rồi ngừng lại.
Nghe được thanh âm, Đại Tráng từ trong nhà chạy ra: "Đường đại ca!"
"Đại phu chúng ta vào trước đi." Đường Viễn giúp đại phu mang theo hòm thuốc, ý bảo Đại Tráng đi vào rồi nói.
Tô Nặc đã thay đổi quần áo nằm trên giường. Tô phụ đứng bên cạnh, nhăn mặt lo lắng.
Đường Viễn đi qua nói: "Bá phụ, đại phu tới rồi, trước để đại phu khám xem sao đã."
Tô phụ nói cảm tạ rồi lùi sang một bên.
Tô Nặc đầu óc vẫn tỉnh táo, nhìn thấy đại phu còn chào hỏi một tiếng "Lý đại phu" bề ngoài trừ bỏ khuôn mặt có chút trắng, thì thoạt nhìn không có vấn đề gì.
Lý đại phu cùng Tô Nặc cũng quen biết, ông cũng gật đầu chào cậu, ngón tay đặt lên cổ tay mảnh khảnh của Tô Nặc để bắt mạch.
Sau một hồi thì thu tay về, lại kiểm tra các khớp xương của Tô Nặc một chút, rồi ôn tồn dò hỏi xem Tô Nặc có thấy đau chỗ nào không.
Tô Nặc lắc đầu: "Không có! Chỉ có đầu hơi choáng váng và buồn nôn thôi ạ. Còn có hơi xót chỗ trầy da ở cánh tay, còn lại thì không đau."
"Vậy thì không có chuyện gì, nghỉ ngơi hai ngày là được." Lý đại phu mở hòm thuốc ra, từ bên trong lấy ra một bao dược, đưa cho Tô Nặc:
"Hai ngày này không ăn đồ quá dầu mỡ, đồ ăn cay. Thuốc này một ngày bôi hai lần, sẽ không lưu lại sẹo."
Tô Nặc tiếp nhận, nhỏ giọng cảm ơn: "Cảm ơn Lý đại phu."
"Đa tạ đại phu, để ta đưa ngài về."
Đường Viễn nói Tô phụ lưu lại chiếu cố Tô Nặc, còn mình đưa Lý đại phu trở về. Trước khi đi còn dặn Đại Tráng đến nhà hắn gọi Tô mẫu trở về.
Bởi vì Lý đại phu cùng Tô Nặc quen biết, nên ông chỉ thu tiền thuốc tượng trung. Thấy Đường Viễn quan tâm Tô Nặc, còn nhịn không được nói thêm về tình trạng của Tô Nặc cho Đường Viễn nghe.
"Đứa nhỏ Nặc ca nhi này, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện. Luôn biết giúp đỡ nương của mình, bận trước bận sau, chưa bao giờ oán giận. Nương của Nặc ca nhi một lòng muốn cha của Nặc ca nhi đọc sách, không muốn phu quân mình ra ngoài việc làm. Bà cực khổ kiếm tiền để mua giấy bút cho phu quân, cuộc sống rất gian nan"
"Hai năm trước, một lần ta lên núi hái thuốc rồi bị thương, cũng nhờ Nặc ca nhi đến trợ giúp. Sau này ta dạy cho Nặc ca nhi nhận biết một chút thảo dược, nhờ vào bán thảo dược mới kiếm được chút tiền, cuộc sống mới tốt lên một chút."
Lý đại phu thở dài, tiếp tục nói "Nặc ca nhi là hài tử tốt, đáng tiếc lại là một ca nhi. Nếu là một nữ hài, không biết sẽ có bao nhiêu người đến cầu về làm tức phụ đấy."
Đường Viễn nhíu mày, lập tức phản bác: "Ca nhi thì sao chứ! Nữ nhân bình thường đều kém xa sự ngoan ngoãn của Nặc ca nhi." Còn rất đáng yêu đó.
Hắn không ngờ trước kia Nặc ca nhi lại khó khăn đến vậy. Bình thường thấy Nặc ca nhi luôn ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, có đôi khi còn có chút trẻ con, thiện lương lại dễ mềm lòng. Không hề nhìn ra cậu bị cuộc sống hành hạ đến thế.
Đường Viễn đưa Lý đại phu về tới nhà xong thì trở lại thôn, trên đường về suy nghĩ xem có nên thuê trước một cửa hàng hay không. Chỉ còn hai ngày nữa là đến Đông chí, thời tiết thay đổi bất thường, việc đi lại trên đường rất không an toàn, cũng ảnh hưởng đến việc mở quán.
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Đau lòng jpg.