Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 27: Bước đầu thành công




"Tiểu nhị, cho ta hai cân bột mì." Một lão thái thái tay vác rổ, nói với tiểu nhị bên cạnh.

"Có ngay đây!" tiểu nhị cao giọng đáp lại, một bên đưa bột mì cho lão thái thái, một bên cười nói "Ngài mua để làm cho tôn tử ăn đi, thật tinh tế."

"Ai ui! Có gì mà tinh tế với không tinh tế!" Lão thái thái khóe mắt nhếch lên, mang chút đắc ý:

"Tôn tử của ta muốn ăn mì, trong nhà vẫn mua nổi, sao có thể để tôn tử bị đói được chứ."

Tiểu nhị nịnh hót một câu: "Ngài cũng thật thương tôn tử."

"Của ngài đây!" Tiểu nhị gói bột mì lại thật tốt, rồi đưa cho lão thái thái "Một cân mười hai văn, tổng cộng 24 văn."

Lão thái thái tiếp nhận túi, bỏ vào trong rổ.

"Tôn tử của ngài thích ăn mì, ta thấy ngài thương tôn tử như vậy, không bằng mua chút mì kiềm đem về cho tôn tử của ngài nếm thử?" Tiểu nhị mặt mang tươi cười mà đẩy mạnh tiêu thụ:

"Ngài có nghe qua quán mì Trương Ký ra món mới là mì Tam Tiên không? Chính là dùng loại mì này làm!"

Lão thái thái nghe tiểu nhị nói nửa câu đầu trong lòng tuy rằng cao hứng, nhưng cũng minh bạch tiểu nhị là muốn đẩy mạnh tiêu thụ. Đã muốn xoay người đi, nhưng đến khi nghe nửa câu sau thì bước chân ngừng lại.

Quán mì Trương Ký ở trấn trên bọn họ cũng có chút danh tiếng, đặc biệt là món mì Tam Tiên mới ra rất nổi danh, ai ăn cũng đều tán thưởng.

Hôm trước bà cũng thương tôn tử, đưa tôn tử đi ăn một lần, hương vị kia thật là tuyệt! Đặc biệt là món mì sợi kia, vừa không quá đắt đỏ, lại no bụng và ngon miệng. Nếu không vì giá có chút cao, bà chắc chắn sẽ ăn mỗi ngày!

"Thật sự là cùng loại với mì Tam Tiên của quán mì Trương Ký sao?" Lão thái thái hoài nghi mà nhìn tiểu nhị, chỉ sợ hắn lấy mì Tam Tiên ra để làm mánh lới:

"Mì sợi nhà kia tôi chưa từng thấy qua, nhưng lại giống với mì lạnh mà tôi đã ăn ở cái sạp bên kia. Nói thật thì cái sạp đó mấy ngày nay cũng chưa bán mì lạnh. Ngươi không phải đang lừa ta đấy chứ?"

Tiểu nhị vừa thấy có thể hấp dẫn sự tò mò của lão thái thái, lập tức nói: "Ban ngày ban mặt, ta nào dám há mồm gạt người chứ. Với lại này cũng vừa hay, mì kiềm này, thật đúng chính là Đường lão bản bán mì lạnh kia làm. Quán mì Trương Ký cũng mua mì sợi của nhà hắn, không tin ngài có thể đi hỏi một chút."

"Nếu đây không phải thật, ta nào dám dùng cờ hiệu của nhân gia để bán a, không sợ người ta tìm tới cửa sao."

Hắn nói như vậy, lão thái thái cũng có chút tin, bất quá hôm nay lão nhân gia bà đây rảnh rỗi, trực tiếp đối tiểu nhị nói: "Vậy được rồi! Vừa vặn giờ ta đang rảnh, hiện tại liền đi qua hỏi một chút. Nếu thật sự là sợi mì giống nhau, ta sẽ mua!"

Nếu thật giống nhau, tiệm tạp hóa khẳng định so với quán mì tiện nghi hơn. Bà và tôn tử đều rất thích ăn, có thể thường tới mua, điều kiện nhà bà cũng không tồi, ăn thoải mái.

Tiểu nhị tuy biết ăn nói nhưng cũng bị nghẹn một chút. Bất quá hắn cũng không nói dối, không sợ người ta đi nghiệm chứng, thanh thuý nói: "Tốt quá! Ta liền ở chỗ này chờ ngài!"

Lão thái thái tuy có chút tuổi tác, nhưng chân cẳng vẫn còn thập phần nhanh nhẹn, đi một mạch liền tới quán mì Trương Ký để hỏi.

Trương đại nói cho Trương lão bản nghe, Trương lão bản sửng sốt, cười mắng một tiếng: "Thật đúng là biết làm buôn bán!"

"Được rồi! Hắn dạy miễn phí món mì Tam Tiên cho ta, chút chuyện này cũng chẳng là gì. Về sau chỉ cần có người tới hỏi, ngươi cứ trả lời đúng sự thật."

Trương Đại nhận được chỉ thị được, tự nhiên cũng trả lời sự thật với lão thái thái.

Lão thái thái cũng không nói suông, thật sự quay lại tạp hoá Vương Tưởng mua mì kiềm.

"Không nghĩ tới đúng là thật" lão thái thái lấy khăn lau mồ hôi trên trán, đối với tiểu nhị nói "Đến, mì sợi này ta mua, bán thế nào?"

Tiểu nhị cười đến lộ ra hàm răng, từ trên kệ để hàng lấy xuống một bao mì kiềm: "Một bao như vầy là nửa cân, mười sáu văn một bao."

"Hoắc! Mắc như vậy?!" Bà trợn to mắt nhìn bao mì kiềm thô trong tay tiểu nhị kia, trong lòng nhẩm tính còn muốn mua hay không.

"Ngài nhìn một cái, đây chính là làm từ bột mì!" Tiểu nhị đem một góc giấy dầu xé một lỗ nhỏ, lộ ra sợi mì tuyết trắng, đưa tới trước mặt lão thái thái: "Mì Tam Tiên kia một chén 15 văn, nửa cân mì kiềm này ít nhất có thể làm được tận bốn chén! Rất có lời!"

Lão thái thái ghé sát vào nhìn nhìn, xác thật là mì đã được làm tốt. Nghĩ đến hương vị tuyệt hảo của mì Tam Tiên lúc trước đã ăn cùng với vẻ mặt thèm ăn của tôn tử, khẽ cắn môi, nói với tiểu nhị: "Được rồi! Cho ta một bao!"

Tiểu nhị rất nhanh mà đáp: "Có ngay!"

Lão thái thái gian nan móc ra 16 văn từ trong túi tiền ra, đau lòng đến chảy máu, này có thể mua được một cân bột mì a!

Tiểu nhị cũng không thúc giục, chỉ là cười ngâm ngâm mà nhìn.

Lão thái thái rốt cuộc vẫn là vì chút mặt mũi mà không đổi ý, trả tiền mua mì kiềm.

Một đường vác rổ trở về, ngõ nhỏ có không ít hàng xóm láng giềng thường hay dọn ghế ra ngồi ở cửa tán gẫu. Thấy bao giấy dầu trong rổ của lão thái thái, giương giọng hỏi:

"Nương Chu đại, trong rỗ ngươi đang đựng cái gì a?"

Dù trong lòng lão thái thái có chút khó chịu, nhưng bà vẫn nhẹ nhàng nói một cách hững hờ: "Này không phải do Cẩu Đản muốn ăn mì sợi sao! Ta liền đi mua hai cân bột mì, ai ngờ tiểu nhị kia nói chỗ bọn họ có bán mì sợi cùng loại với mì Tam Tiên của quán mì Trương Ký. Ta liền mua một bao ăn thử, chỉ mười sáu văn, có thể làm được mấy chén luôn đấy, có lời hơn đi quán mì ăn. "

"Mì sợi giống với mì Tam Tiên sao?!" Một tiểu tức phụ trừng lớn mắt, nhìn về phía rổ lão thái thái:

"Hôm kia, khuê nữ nhà chúng ta đi theo cha ăn một chén, giờ mỗi ngày đều muốn cha nàng đưa đi ăn. Nếu thật sự giống mì Tam Tiên, ta cũng đi mua một bao trở về nếm thử, dù sao cũng tiện nghi hơn với ăn ở quán mì, có thể dỗ dành được khuê nữ."

Có một vị đại nương bên cạnh cười nói: "Vậy các ngươi ăn xong nhớ nói cho ta một tiếng xem ăn ngon hay không nha. Nếu ăn ngon ta cũng sẽ mua."

Tiểu tức phụ kia quần áo trên người tốt hơn so với những người khác, nghe xong lời này, cũng cười nói: "Được a."

Sau đó, hỏi lão thái thái nơi mua, liền vội vào nhà lấy tiền rồi ra cửa.

Lão thái thái trong lòng thầm mắng một tiếng phá của, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, tiếp tục đi về nhà mình.

Vừa vào cửa, tôn tử liền đứng lên chạy nhào tới ôm chân bà.

"Nãi nãi! Con muốn ăn mì, con muốn ăn mì!"

Đại tôn tử là con của tiểu nhi tử mà lão thái thái thương nhất, mà tiểu nhi tử của bà đã mất sớm chỉ còn lại đứa tôn tử này, càng khiến bà đau lòng mà yêu thương hơn.

Lão thái thái vội ôm tôn tử lên, liên tục nói: "Ngoan ngoan! Nãi nãi liền làm mì cho bảo bối nha!"

"Không phải con vẫn luôn muốn ăn mì Tam Tiên sao! Nãi nãi vừa mới mua mì sợi giống như vậy, làm liền cho con ăn đây!" Mua đều đã mua, vậy cứ làm cho tôn tử bảo bối nếm thử đi.

Tôn tử vỗ tay cười: "Hoan hô! Nãi nãi!"

Lão thái thái vào bếp, đun một nồi nước, chờ nước sôi thì bỏ một nắm mì nhỏ vào. Đợi chín thì dùng đũa vớt ra, đặt hai khối cá còn dư lại sau bữa cơm trưa lên trên, tưới lên một muỗng nước lèo.

"Xong rồi đây! Bảo bối ngoan của nãi nãi, mau ăn nào!" Lão thái thái đưa tới cho tôn tử.

Tôn tử cầm đũa ăn một ngụm, sau đó lại gắp một đũa nữa cho vào miệng, hai bên má phình một cục, cực kỳ đáng yêu: "Nãi nãi! Ăn ngon nhắm! Mì sợi ăn ngon!"

"Thích liền ăn nhiều một chút!" Lúc này lão thái thái thấy tôn tử ăn đến vui vẻ, chính mình cũng gắp một ngụm ăn thử, ánh mắt liền sáng lên, lại tiếp tục gắp ăn thêm.

Tôn tử nhìn trong chén chỉ còn thừa vài sợi mì, bẹp bẹp miệng: "Nãi nãi! Con muốn ăn nữa"

Lão thái thái cúi đầu nhìn trong chén, xấu hổ mà lau miệng, vội dỗ dành tôn tử: "Nãi nãi làm cho con một chén nữa nha."

Mì sợi này thật đúng là giống trong quán mì! Tuy rằng hương vị không thể so với mì Tam Tiên, nhưng cũng rất ngon! Đã vậy còn có thể nấu được bốn chén! Đáng giá!

Tạp hoá Vương Tưởng trong chốc lát lại tới thêm vài vị khách hỏi mua mì kiềm. Còn có người ra tay hào phóng mua liền hai bao, chẳng bao lâu mười bao mì kiềm liền bán hết.

"Tiểu nhị này! Khi nào các ngươi lại nhập hàng vậy?" Có người không mua được liền hỏi tiểu nhị.

Tiểu nhị: "Này......này! ta cũng không biết. Ngài đợi ta một lát, ta đi hỏi lão bản của ta một chút."

Tiểu nhị nhanh như chớp chạy vào hậu viện, đi đến phòng Vương lão đang ngồi tính sổ sách.

"Lão bản, tất cả mì kiềm đều bán hết! Rất nhiều người hỏi chúng ta khi nào nhập hàng!" Tiểu nhị ngữ khí hưng phấn mà vọt vào phòng.

Vương lão bản vốn dĩ có chút tức giận với hành vi lỗ mãng của hắn, nhưng khi nghe xong lời này, liền lập tức đứng lên, nói: "Ngươi báo với khách nhân, bảo rằng khi nào có hàng mới, chúng ta sẽ lập tức dựng bảng thông tri ở bên ngoài, rồi nói chúng ta sẽ nhanh chóng nhập hàng. Xong thì gọi người chất lên xe 300 cân bột mì cho ta.

Chỗ hắn bán mì khô đã nhanh như vậy, chắc chắn những tiệm khác khẳng định cũng rất nhanh cũng sẽ hết.

Đường lão đệ trước đó đưa mì đến, chắc chắn bột mì còn lại không đủ. Lần này hắn đi đặt hàng vừa lúc có thể mang thêm cho Đường lão đệ. Vạn nhất gặp phải người khác, với tình nghĩa này, Đường lão đệ nhất định sẽ ưu tiên giao hàng cho hắn trước.!

Ở một bên khác, hai tiệm tạp hoá có nhận mì kiềm khô của Đưỡng Viễn, đột nhiên có nhiều khách nhân tới cửa mua cũng phát ngốc. Trong tay bọn họ các có mấy chục bao mì khô, nguyên bản cũng chỉ mang tâm thái thử xem nên mới nhận lấy, không nghĩ tới lúc này thế mà hoàn toàn bán hết.

Sinh ý của bọn họ trước nay không tốt như vậy, hai cái lão bản đều cười không khép miệng được.

Đặc biệt là vị lão bản gần với tiệm tạp hoá đã đuổi Đường Viễn đi, trong lòng càng vui vẻ nở hoa.

Sinh ý nhà hắn vẫn luôn không bằng tên lão bản mặt khỉ kia. Ngày đó nhìn tên này quá phận với Đường Viễn, thấy chướng mắt nên mới nhận bán mì khô của Đường Viễn, lúc này hắn cảm thấy như vừa trút được một ngụm ác khí..

Thấy lão bản mặt khỉ kia nhìn chằm chằm vào nhà mình, lão bản này liếc mắt một cái, nặng nề mà khụ một tiếng: "Có một số người chính là mắt chó khinh người thấp. Làm người a! Vẫn phải giữ chút lương tâm thì hơn.!"

Lão bản mặt khỉ kia tức giận đến mức mặt mày đều biến sắc, nhưng lại thật sự đỏ mắt sinh ý tiệm cách vách. Hắn hít sâu một hơi, rồi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Không biết lão đệ có biết địa chỉ nhà của vị tiểu ca kia hay không? Ta cũng muốn đi đặt hàng."

Hắn lúc ấy sao lại cự tuyệt chứ! Cũng đâu cần hắn ra tiền, chỉ là chiếm một chỗ thôi mà!

"Hỏng rồi! Ta sao có thể quên chuyện này chứ, ta phải nhanh mới được! Bằng không đi chậm hàng liền về tay người khác mất!" Lão bản này vỗ mạnh lên đầu, vội vàng đóng cửa tiệm và lên xe ra ngoài.

Lão bản mặt khỉ cũng rất tinh ranh, liền lập tức đi theo sau vị lão bản cách vách kia.

Thời điểm bọn họ đến, các đại nương đã tan ca ra về, Đường Viễn đang ở cùng Vương lão dỡ bột mì vào trong bếp.

"Đa tạ Vương đại ca! Bằng không ngày mai ta sẽ bị trì hoãn chút thời gian" Đường Viễn không nghĩ tới Vương lão bản sẽ đưa tới cho hắn 300 cân bột mì, nói lời cảm ơn với ngữ khí thực chân thành.

Hắn nguyên bản cho rằng, vừa mới bắt đầu mì khô khó mà bán nhanh như vậy. Cho nên cũng chỉ đặt 100 cân bột mì chỗ Vương lão bản rồi trở về. Lúc này Vương lão bản lại mang đến cho hắn nhiều bột mì như vậy, ngày mai có thể tiết kiệm được không ít thời gian.

"Không có gì, không có gì" Vương lão bản cười ha hả rồi nói, "Đường lão đệ, nhà ngươi còn hàng nữa không?"

Mì hôm qua chưa phơi xong thì hôm nay cũng đã xong. Một trăm cân bột mì lúc sáng Vương lão bản đưa tới cũng đã làm xong, có 50 cân phơi đã phơi tốt, hiện tại tất cả đều được bao lại, tổng cộng 120 cân.

Đường Viễn cười nói: "Vương đại ca ngươi muốn bao nhiêu?"

"Khoan đã!" Lão bản mặt khỉ một đường đi sau lão bản cách vách đi đến nhà Đường Viễn gia. Thấy nhà Đường Viễn cửa mở, trực tiếp vọt vào.

Đường Viễn nhíu mày, vừa thấy y, ánh mắt lập tức lạnh xuống, không phản ứng với y, tiếp tục nhìn về phía Vương lão bản.

Vương lão bản cũng xem như không nhìn thấy lão bản mặt khỉ: "80 cân." Hôm nay nhiều người như vậy tới hỏi, lấy 80 cân về cũng không tính là nhiều.

"Thành giao" Đường Viễn gật đầu, lại nhìn về lão bản cách vách phía sau lão bản mặt khỉ đang thở hồng hộc tiến vào: "Ngài cũng là tới đặt hàng sao? Chỉ còn lại có 40 cân, đều đưa cho ngài vậy."

Lão bản cách vách sửng sốt, sau đó cao hứng cười, liên tiếp gật đầu: "Tốt, tốt!"

Lão bản mặt khỉ mặt mày đều xanh lét, nhưng vì tiền bạc nên vẫn mở miệng nói: "Trước đây là ta có mắt không tròng. Đường lão bản, ngươi đừng chấp nhặt với ta mà. Đường lão bản bán hàng cho ta đi!

Đường Viễn khẽ mỉm cười: "Thật xin lỗi, hiện tại hàng đã hết, ngài đợi đợt hàng tiếp theo vậy" Mà đợi đến lần tiếp theo nào thì hắn định đoạt.

Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Mỉm cười jpg.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.