Có Còn Rung Động

Quyển 2 - Chương 16: Anh biết không phải cô không tha thứ cho ba mình, mà là cô thất vọng, một sự thất vọng đến tận cùng




Rốt cuộc Trần Huy cũng hết lên cơn, anh ta trả lời email của Mai Mai đồng ý cho cô chuyển qua bộ phận kế hoạch làm việc với mức lương và mô tả công việc mới. Mai Mai hài lòng, nhắn tin khen anh ta cử xử vậy mới giống người. Ngưng tại chỗ này. Rồi xuống hàng gõ thêm chữ "bình thường". Trần Huy thả haha không nói gì thêm nữa. Mai Mai cũng mặc kệ anh ta.

Không đi tour cộng với được anh bạn trai nuôi ăn, Mai Mai dần phát hiện mình hơi tròn, mặt cũng phính ra. Cô hốt hoảng mỗi tối bèn kéo Nguyên chạy 10 vòng quanh chung cư, cô không muốn trở lại thân hình hột mít như lúc còn nhỏ đâu. Tối hôm nay Mai Mai chạy nhiều hơn bình thường mấy vòng, về nhà tắm rửa xong mới để ý thấy điện thoại có mấy chục cuộc gọi nhỡ, cô có dự cảm không lành, tay hơn run mở ra xem thì thấy đều là em trai gọi. Dù cô không về nhà nhưng vẫn duy trì quan hệ với em trai, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện đôi câu, chưa bao giờ nó gọi cho cô nhiều như vậy. Cô bấm gọi lại, điện thoại được bắt máy chỉ sau một lần đổ chuông, giọng em trai xen lẫn với tiếng còi xe cấp cứu xa xa, nghe run rẩy, nức nở giống như cái hồi nó bị rơi xuống nước được cô kéo lên bám trên rễ cây:

"Chị Mai, ba mất rồi, chị về liền đi."

Mai Mai không rõ mình ra khỏi nhà như thế nào, gõ cửa phòng Nguyên ra sao, đầu óc cô đông đặc như keo, miệng mấp máy mãi không thể nói ra điều cô muốn nói, cuối cùng cô dúi điện thoại của mình vào tay Nguyên rồi đổ sụp vào người anh. Nguyên hốt hoảng đỡ cô ngồi lên ghế, mở điện thoại thấy màn hình đang ở lịch sử cuộc gọi, đứng thứ nhì là "Em trai" với ba mươi cuộc gọi nhỡ. Anh không chần chừ bấm gọi lại, qua tiếng nói đứt quãng của cậu con trai trong điện thoại phần nào hiểu được, ông Dần lên cơn đột quỵ dù đưa tới bệnh viện cấp cứu rồi nhưng vẫn không kịp. Anh cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Mai Mai xoa từng chút một, để cô bình tĩnh lại:

"Chờ một chút, anh thu dọn đồ rồi đưa em về nhà nhé."

Không có chuyến bay nào ngay trong đêm, chuyến sớm nhất phải 12h trưa mai, Nguyên dứt khoát bỏ vali lên ô tô, dắt Mai Mai ngồi lên ghế phụ, chỉ khoảng 300km, anh chạy một mình không vấn đề gì, vừa đi vừa nghỉ một đêm là sẽ tới.

Suốt cả chặng đường dài Mai Mai không khóc, cũng không nói, chỉ im lặng nhìn về phía trước, thỉnh thoảng khi dừng đèn đỏ cô lại cầm lấy tay Nguyên siết chặt mấy cái rồi bỏ ra. Nguyên biết cô cần thời gian để chấp nhận sự thật này.

Lúc họ về tang lễ đang được bên dịch vụ chuẩn bị, Gia Bảo, bà giao và cả cô hai đều ngồi vây quanh linh cữu, mắt mũi sưng húp. Mai Mai không nói gì ngồi xuống cùng họ, cho đến khi hoàn thành các nghi thức bắt đầu phúng điếu, Nguyên đưa cho Mai Mai một chai nước, nhìn cô uống từng ngụm nhỏ hết nửa chai mới yên tâm một chút. Mai Mai uống nước xong nói với anh câu đầu tiên từ tối qua tới giờ:

"Anh chạy xe cả đêm mệt rồi, vào trong nghỉ ngơi chút đi, em không sao."

Nguyên xoa nhẹ bàn tay cô.

"Anh qua thuê phòng bên homestay chỗ nhà sàn, lát sẽ quay lại, đừng lo gì hết."

Nguyên không phải người nhà, anh không tiện tham gia xử lý hậu sự, chỉ loanh quanh gần Mai Mai. Những khi Mai Mai trực linh cữu anh sẽ ngồi xa nhìn cô, khi cô nghỉ thì theo cô vào phòng nhìn cô ngủ. Mỗi bữa anh đều nấu cho Mai Mai một phần cháo, nhìn cô ăn ít nhất một nửa mới thôi. Mai Mai cứ lặng lẽ như vậy cho đến ngày ông Dần được đưa ra nghĩa trang, không chỉ Nguyên mà dần dần em trai cô cùng bà Giao cũng nhận ra sự bình tĩnh này không được bình thường. Buổi sáng, sau khi cúng ba ngày xong, khi Mai Mai và mẹ ngồi nghỉ trên sofa, Gia Bảo kéo Nguyên ra ngoài sân nói là ra ngoài cho thoáng một chút. Nguyên biết câu ta có việc muốn nói với mình nên không từ chối mà đi theo.

Ngồi xuống một lát, cậu ta đắn đo mấy lần rồi mới bắt đầu câu chuyện:

"Chị Mai cứ như vậy cả em và dì đều rất lo lắng, dì nói em thử nói anh tìm cách khuyên chị ấy xem sao. Không biết anh đã biết chưa, năm đó sau khi anh đi du học, có xảy ra một chuyện.." Gia Bảo khổ sở kể cho Nguyên nghe về sự việc xảy ra ở con suối, về việc cậu ta rơi xuống nước rồi Mai Mai vì cứu cậu ta mà cùng nhảy xuống, rồi ông Dần đã nghe theo mẹ mình bỏ qua Mai Mai mà cứu cậu ta trước, sau đó Mai Mai đã buông mình xuống nước, có thể nói cô đã tự sát, thi đại học xong cô bỏ đi học rất xa nhiều năm không trở lại, giữa cô và ba mình có khúc mắc chưa được giải quyết thì giờ ông Dần đã mất đi.

Nguyên siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn không thể nào kiềm chế được, anh túm lấy cổ áo Gia Bảo, rồi lại buông cậu ta ra ngồi bệt xuống ghế. Anh cũng từng băn khoăn vì sao Mai Mai lại phải đi học đại học xa như vậy nhưng e ngại lý do có thể liên quan tới mình, sợ cô nhớ lại chuyện cũ nên không dám hỏi đến. Không ngờ không chỉ anh mà còn cả những người được gọi là người nhà của Mai Mai đều góp một tay đẩy cô đi xa như vậy. Rốt cuộc ngày đó một người luôn tràn ngập sức sống như Mai Mai đã phải tuyệt vọng như thế nào mới quyết định chọn cho mình cái chết?

Gia Bảo sa vào sự tự trách, cậu ta vừa nói vừa thút thít:

"Nếu hôm đó em nghe lời chị đừng đi tiếp nữa thì đã không xảy ra chuyện. Nếu cả đời này chị ấy không tha thứ cho ba thì làm sao đây? Ba mất rồi còn chị ấy sống như vậy thật sự rất khổ sở."

Nguyên ngồi nhìn bóng lưng của Mai Mai thấp thoáng sau cánh cửa. Anh biết không phải cô không tha thứ cho ba mình, mà là cô thất vọng, một sự thất vọng đến tận cùng. Cũng như rất nhiều cô gái, Mai Mai cũng rất mong chờ được chiều chuộng, được bao bọc, được ỉ lại vào ba của mình. Mà ông Dần hết lần này đến lần khác lại chỉ làm tổn thương của cô, cả một đời mình, ông ta xứng là một đứa con hiếu thảo nhưng với Mai Mai ông ta vẫn mãi là một người cha tồi.

Đột nhiên Nguyên muốn đưa Mai Mai ra khỏi căn nhà này, anh đứng lên bước nhanh vào nhà, cầm lấy tay Mai Mai kéo cô đi. Xuyên qua con đường bê tông nhỏ, qua những con đường trải sỏi, từng đám cúc quỳ từng hàng thông bị bỏ lại sau lưng, cho tới khi họ đứng dưới gốc cây thông chỗ đập nước anh mới ngừng lại. Nguyên đưa tay vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Mai Mai, vén những sợi tóc lòa xòa ra sau vành tai cô, kiên định nhìn vào mắt cô mà nói:

"Mai, anh đã chọn được một mảnh đất nhỏ định sẽ mua rồi xây một căn nhà, chỉ là nhà cấp bốn thôi nhưng bên hông nhà sẽ có hàng hiên, trước và sau đều có sân vườn. Chỗ hàng hiên anh sẽ trồng một giàn sử quân tử, đặt một chiếc võng để em nằm ngủ trưa. Sân sau rộng hơn sân trước một chút, anh sẽ trồng cây, cho em nuôi một con chó nhỏ, đặt một bộ bàn ghế gỗ để em ngồi hóng gió buổi chiều. Nhà sẽ có hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng bếp, em muốn sơn màu nào anh sẽ sơn màu đó.. Vậy nên, em đồng ý lấy anh được không?"

Mai Mai sửng sốt nhìn Nguyên, suốt hai mười sáu năm cuộc đời của mình cô luôn cam chịu mình luôn không phải là lựa chọn đầu tiên. Bà nội chọn em trai, ba chọn bà nội, mẹ nếu được chọn cũng sẽ chọn sinh một đứa con trai thay vì cô. Có lẽ đây là lần đầu tiên có người nói với Mai Mai, sẽ có một nơi hoàn được được tạo nên vì cô chứ không phải vì không có lựa chọn nào khác nên mới tới phiên cô. Mai Mai bước gần lại, vòng tay ôm lấy chàng trai đối diện, vùi đầu vào ngực anh, nước mắt từ từ chảy ra. Cô nói: "Được, mang em đi đi."

Họ cứ đừng như vậy ôm nhau suốt một buổi chiều, tới khi chân Mai Mai tê cứng, cô lại ăn vạ bắt Nguyên cõng về.

Ngày hôm sau, nhìn thấy Mai Mai đã có tinh thần hơn bà Giao thở phào nhẹ nhõm, buổi sáng thắp nhang cho ông Dần xong thì bà gọi con gái và con riêng của chồng ngồi lại, rồi lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho Mai Mai.

"Số tiền này ba con dành dụm nhiều năm, nói với mẹ là muốn để dành cho con gái lấy chồng, giờ mẹ giao lại cho con. Mẹ thấy Nguyên nó đối xử tốt với con lắm, mãn tang rồi hai đứa cũng tính chuyện đi. Đất đai, vườn tược theo ý ba con thì sau này cũng sẽ chia làm hai phần, cho con một phần và Gia Bảo một phần. Mẹ biết nhiều năm qua con vẫn không quên được chuyện cũ, nhưng giờ ba con cũng đi rồi, nếu có thể mẹ mong con sẽ tha thứ cho ông ấy."

Mai Mai nhìn mẹ và em trai đang căng thẳng nhìn mình, giống như sợ giây tiếp theo cô sẽ đứng dậy bỏ đi. Cô thầm nghĩ, ít nhất hiện tại họ đều muốn đối xử tốt với cô, vậy là đủ rồi. Mai Mai đẩy sổ tiết kiệm lại cho mẹ mình.

"Con có tiền của mình, anh Nguyên cũng vậy nên sau này có đám cưới cũng không cần thêm gì nữa. Tiền này mẹ giữ để dưỡng già, vườn tược thì cứ để cho em trai làm làm luôn phần của con đi, sau này rau trái trồng được mỗi tháng gửi cho con một lần là được," ngừng một chút lại nói tiếp: "Không phải con không tha thứ cho ba mà chuyện hồi đó do chính con không vượt qua được, mẹ đừng lo lắng, thời gian trôi qua sẽ tốt hơn thôi."

Em trai cô tốt nghiệp cấp 3 xong thì thi vào trường đại học trong tỉnh, học ngành Kỹ thuật trồng trọt, giống như ông Dần nó thích thú việc vườn tược hơn là làm văn phòng. Tâm huyết cả đời của ba cô giờ có người nối tiếp xem như cũng trọn vẹn.

Bà Giao và Gia Bảo nói vài lần Mai Mai vẫn nhất định không thay đổi ý định, đành thở dài nói vậy để từ từ rồi tính tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.