Có Chồng Là Thần Y

Chương 964: Thấy chết mà không cứu?




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********

Chương 964: Thấy chết mà không cứu?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Ánh mắt Lâm Uyển Vy sáng rực nhìn Lâm Thanh Di.

Không đợi hai mẹ con này lên tiếng cầu xin nữa, Lâm Minh Quang ở bên cạnh im lặng không nói tiếng nào nãy giờ bất chợt bước lên mấy bước, đứng ở trước mặt Lâm Thanh Di, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, giọng điệu không thể nghi ngờ gì cả. “Thanh Di, bây giờ con lập tức gọi điện thoại cho bố nghĩ cách mời thần y Sở tới chữa trị cho chú Hai con! Có hiểu không?” “Bố, con." Lâm Thanh Di nghe thấy vậy, vẻ khó xử trên mặt càng rõ ràng hơn, trong lúc bất ngờ không biết phải nói cái gì cho đúng. “Thanh Di, chẳng lẽ con không muốn? Đây chính là chủ Hai của con mà!" “Không phải là con muốn thấy chết mà không cứu chứ?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lúc này từng người thân của nhà họ Lâm đều tụ tập lại, bao vây xung quanh lảm nhảm một hồi, đột nhiên quan tâm đến Lâm Quang Phúc. “Không phải, thật sự là con." Lâm Thanh Di vừa mới mở miệng thì lập tức bị cắt ngang. “Thanh Dị, chủ Hai là ruột thịt máu mủ của con, nếu như con không cứu chú ấy, thì còn có ai sẵn lòng cứu chú ấy nữa?” Lâm Minh Quang ở bên cạnh có hơi nóng giận, chỉ vào trong phòng theo dõi đặc biệt, kích động đến đỏ bừng cả mặt lên. “Bố, con chưa từng nói là sẽ không cứu, nhưng trước tiên phải xem con có được cái khả năng để cứu hay không, con và giám đốc Quách không thân thiết như mọi người nghĩ, cho dù là con có gọi đến thoại tới, dựa vào cái gì mà thần y Sở đồng ý ra tay chứ?” Vẻ mặt Lâm Thanh Di đầy bất lực nói. “Thanh Dị, cái này chính là cháu từ chối, chẳng lẽ cháu có thể trơ mắt nhìn chú Hai cháu chết sao?” “Nếu cháu làm như vậy, sau này cháu có thể sống thanh thản sao?”

Mọi người đứng ở trên đỉnh cao của đạo đức xôn xao chỉ trích Lâm Thanh Di vì chuyện đó. Lâm Uyển Vy không nói gì, chẳng qua là đang tràn đầy mong đợi nhìn Lâm Thanh Di.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hứa Phương Linh không kìm nén được nhào tới, gào khóc nói: “Thanh Di, xin cháu hãy thương xót người cô đáng thương này, cô cầu xin cháu, mau cứu chú Hai cháu đi! Mai Hương, chị cũng giúp em khuyên nhủ con gái chị đi, cầu xin chị, chỉ cần có thể cứu Quang Phúc, em sẵn lòng chết đi cũng được. Còn nếu thực sự không thể, bây giờ tôi quỳ xuống cầu xin các người được không?"

Nói xong, Hứa Phương Linh khuỵu đầu gối chuẩn bị muốn quỳ xuống.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lâm Thanh Di và Triệu Mai Hương thấy vậy thì bị dọa làm cho sợ hãi, vội vàng đưa tay ngăn cản bà ta lại. “Cô, cô đừng như vậy mà, cô!” “Con gái à, con lập tức nghĩ cách đi, giúp chú Hai con đi, người nằm trên giường bệnh kia không phải ai khác mà là chú Hai của con đấy.” Triệu Mai Hương không kiềm chế được tiếp tục thuyết bọn họ giúp đỡ. “Vậy để cháu thử một chút, cháu sẽ thử gọi điện thoại cho giám đốc Quách

Lâm Thanh Di đã hoàn toàn chịu thua.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhưng mà ngay lúc này lại có một tiếng hét chói tại vang lên. “A! Mau nhìn xem!” Cập nhậ*t chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом

Tất cả mọi người vội vàng nhìn lại.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhưng mà thấy ở cách đó không xa, không biết lúc nào Sở Quốc Thiên đã cùng với một bác sĩ đi vào trong phòng theo dõi đặc biệt, đang đứng ở bên cạnh giường bệnh của Lâm Quang Phúc, không biết là hai người đang nói chuyện gì.

Mọi người tập trung suy nghĩ rồi nhìn lại, lại thấy Sở Quốc Thiên cầm một cây kim trong tay, đang châm cây kim lên người Lâm Quang Phúc, không biết là đang làm cái gì. “Sở Quốc Thiên! Cậu làm gì vậy?” Sau khi Hứa Phương Linh nhìn thấy cảnh tượng này thì không nhịn được thét lên một tiếng chói tai. “Đồ khốn khiếp nhà cậu! Đây là nơi nào mà cậu còn dám gây rối ở đây!” Đám người Lâm Minh Quang cực kỳ tức giận, lập tức lao vọt vào trong phòng theo dõi đặc biệt. “Ê ê ê, các người đang làm gì vậy?” “Đi ra ngoài, tất cả đi ra ngoài! Nơi này là phòng theo dõi đặc biệt, không được tùy tiện đi vào!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Bác sĩ bên trong cuống quýt cả lên, vội vàng ngăn mọi người lại không cho bước vào. “Để cho tôi vào đó, dựa vào cái gì mà cậu ta có thể vào chứ?" “Cậu ta đang làm cái gì? Các người có biết cậu ta là người như thế nào không, sao lại tùy tiện để cậu ta vào đó?" “Anh làm bác sĩ như thế này sao? Sao lại vô trách nhiệm như vậy? Nếu xảy ra chuyện gì thì ai là người chịu trách nhiệm hả?"

Người nhà họ Lâm cứ một câu rồi lại tiếp một câu chất vấn bác sĩ kia, cảnh tượng hỗn loạn đến mức dường như đã mất kiểm soát.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.