Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
“Nhưng với tình hình trước mắt thế này mà nếu anh cố ý muốn như vậy thì tôi lo là sẽ chọc giận đám người đó Tất Ngọc Tuấn nói với vẻ băn khoăn. “Chọc giận họ à? Vậy anh cứ nói rõ với họ luôn đi, nếu họ lựa chọn đối địch với tôi tôi sẽ vui vẻ hầu chuyện luôn, nhưng một khi tôi giành được chiến thắng thì họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ lấy được thuốc của tôi đâu. Nếu tôi thua họ cũng không thể lấy. Chọn lựa thế nào để họ tự mình cân nhắc
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sở Quốc Thiên nói thẳng: “Nhưng cần phải để cho họ hiểu thật rõ ràng hậu quả và tổn thất họ sẽ phải gánh chịu nếu làm kẻ địch của tôi.”
Tất Ngọc Tuấn không nói gì, một lát sau anh gật đầu: “Thần y Sở, anh yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào rồi. “Được, vậy thì tôi sẽ chờ tin tức của anh.” Sở Quốc
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thiên nói thẳng.
Cuộc gọi ngừng tại đây.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sở Quốc Thiên ở lại công ty một đêm, rồi sau đó tính đi qua Y Đạo Môn luyện thêm một ít thuốc, còn cả lư hương lúc trước anh đặt ở trên núi để tụ khí có lẽ cũng đã gần được rồi.
Loại thuốc giúp kéo dài tuổi thọ này trước đây vì nguyên liệu khan hiếm cho nên số lượng điều chế ra không được nhiều lắm. Nhưng từ sau khi có được phòng thuốc thì trong tay Sở Quốc Thiên đã có thêm không ít dược liệu quý giá. Không nói đến thuốc kéo dài tuổi thọ mà đến cả những loại thuốc còn hiếm có hơn bây giờ anh đều có thể điều chế ra.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sở Quốc Thiên còn chưa tới được Y Đạo Môn thì điện thoại của anh lại vang lên.
Là Lâm Thanh Di gọi tới, nói anh đi qua chỗ cô một chuyển.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vừa mới đi vào đến văn phòng Sở Quốc Thiên đã nghe được tiếng cười và tiếng hét to của Lâm Minh Quang: “Ha hạ hạ, đến đây, đến đây! Mau tới đây, tới hết đây xem thứ quý giá mà bố tìm được này.”
Lâm Thanh Di đang ngồi trên số pha xem văn kiện, lúc này cũng không nhịn được mà đứng lên, nói với Lâm Minh Quang đang có vẻ mặt cười to: “Bố, bố nói nhỏ chút, bố nói to quá làm con sợ chết khiếp. “Mau nhìn xem này?” Lâm Minh Quang chút không thèm để ý tới vẻ mặt của Lâm Thanh Di, cao hứng phấn chấn cầm trong tay một củ nhân sâm dại to bằng một bàn tay, bưng trong tay như muốn khoe mẽ: “Đây là sâm rừng bố tìm được từ chợ dược liệu, nghe nói đã được cất trữ ở trong nhà được ba mươi đến bốn mươi năm rồi, giá trị có khi phải lên đến mấy trăm triệu đó!” “Mấy trăm triệu?” Lâm Thanh Di lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Minh Quang hỏi: “Mà bố này, bố lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, bố mua cái này cho mẹ ạ? Sao tự nhiên lại đi chợ dược liệu mua cái này vậy?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lâm Minh Quang cười ha hả, có vẻ đắc ý nói: “Ý bố là củ nhân sâm rừng này đáng giá tới mấy trăm triệu. Các con đoán thử xem bố dùng bao nhiêu tiền để mua được nó về đấy?”
Lâm Thanh Di do dự một chút, thử thăm dò: “Ba trăm triệu?” “Không đúng!” Trên mặt Lâm Minh Quang đầy vẻ đắc ý, ông ta khoát tay. “Chẳng lẽ là bốn trăm năm mươi triệu?” Lâm Thanh Di tăng lên một phần rưỡi. Cập nhật chương mớ*i nhất tại TгцуeлАРР.cом
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sở Quốc Thiên nhìn thoáng qua củ sâm rừng trong hộp, trong nháy mắt liền nhìn ra đây là hàng giả, thứ này có thể có giá trị tới ba trăm ngàn đã là tốt lắm rồi.
Lâm Minh Quang không tiếp tục thừa nước đục thả câu, cười nói: “Ha ha ha, bố dùng một triệu mốt mua về đấy! Có phải là quá hời rồi không?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trên mặt Lâm Minh Quang là một niềm vui không thể cưỡng lại được.
Lâm Thanh Di kinh ngạc nhìn Lâm Minh Quang, không thể tin được nói: “Không thể nào, bố mua củ nhân sâm rừng này thật sự chỉ tốn hơn một triệu thôi sao? Nhưng củ sâm này có thực sự đáng giá như vậy không? Có thể là đồ giả không?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lâm Minh Quang vỗ ngực: “Yên tâm, người bán củ sâm này cho bố không hiểu giá thị trường, nhưng bố lại không giống anh ta, hơn nữa với mắt nhìn của bố mà lại không phân biệt được thật giả à?” “Phải không đó bố?” Lâm Thanh Di tò mò nhìn củ sâm rừng kia, sau khi nhìn trái nhìn phải một lúc lâu cũng không nhìn ra được cái gì.
Cô chỉ đơn giản quay đầu nhìn sang Sở Quốc Thiên đang đứng ở một bên, hy vọng đối phương có thể cho mình lời khuyên hoặc là có thể nhìn ra được gì đó. “Sở Quốc Thiên, chắc hẳn là anh quen thuộc mấy thứ này lắm, anh thấy thế nào?"
Anh nợ em một câu yêu thương!