Chương 824: Nhận Lỗi
Thẩm Công Thành nhìn Thẩm Hải Phong hỏi: “Bố, đây là đâu?" “Đừng hỏi thêm những chuyện khác nữa, là thần y Sở đã cứu con.
Thẩm Hải Phong trầm giọng nói, sau đó hạ giọng giải thích ngắn gọn nhân quả cho đối phương.
Thẩm Công Thành nhìn chằm chằm bộ dáng người được gọi là thần y Sở, “Người này là ai? Sao bố không đi tìm Sở Quốc Thiên?" "Ngày hôm đó Sở Quốc Thiên để lại tin nhắn, nói muốn trả thù, tới đây tìm một vị thần y họ Sở." "Hai người bọn họ có quan hệ gì?” Thẩm Công Thành cau mày hỏi.
Thẩm Hải Phong liếc nhìn Sở Quốc Thiên, trầm giọng nói: “Bố không biết, nhưng chắc là hai người họ có một tình bạn sâu sắc.
"Mẹ kiếp, chỉ cần liên quan đến tên nhãi kia, bọn họ đều là kẻ thù của con!” Thẩm Công Thành vừa nghe thấy thế đã buông lời mắng.
“Con đang nói cái gì vậy, im đi!” Vẻ mặt Thẩm Hải Phong vô cùng xấu xí khi nghe được những lời của Thẩm Công Thành.
"Tại sao con phải im lặng? Anh ta đã ra mặt vì Sở Quốc Thiên đó, có nghĩa là hai người này đều giống nhau!" Thẩm Công Thành tức giận nói.
“Con không nghe lời bố đúng không đồ khốn nạn!”
Thẩm Hải Phong rất tức giận.
"Anh ta mới là tên khốn, chết tiệt!"
Thẩm Công Thành hét lên, Thẩm Hải Phong tức giận, ngay giây tiếp theo liền tát Thẩm Công Thanh.
"Bố, bố đánh con à?" “Hơn 20 năm nay bố chưa từng đánh con, tại sao hôm nay?” Thẩm Công Thành bị đánh đến ngày người.
Anh ta không hiểu nổi cái tát này, anh ta không làm gì cả, tại sao bố lại tự tát anh ta ở nơi công cộng.
"Tại sao à? Đồ khốn kiếp, con đắc tội với ai cũng được, nhưng tại sao lại chọc vào thần y Sở.
Nhìn bộ mặt già nua của bố đi, hôm nay vì con, cái mặt già này đã không còn gì nữa rồi, đánh con là còn nhẹ!" Thẩm Hải Phong tức giận nói.
Nếu không phải Thẩm Công Thành chọc giận Sở Quốc Thiên, hôm nay ông ta có phải đến đây đòi lại công bằng không? Càng sẽ không bị sỉ nhục đến mức này.
Đúng là con trai ông ta chỉ biết làm hại bố mình thôi! "Bố đang nói cái gì vậy? Bố!" Thẩm Công Thành kinh ngạc quay đầu lại nhận thấy trên mặt Thẩm Hải Phong sưng đỏ, hai mắt ướt đẫm, “Bố, tại sao bố lại bị đánh, còn trên ngực của bố, vệ sĩ nhà chúng ta đâu? Đám vô dụng đấy, đến lúc cần bọn họ, bọn họ lại chết ở đâu rồi?” "Không biết dùng mắt nhìn sao? Vừa rồi không phải nghe thấy lời bố nói sao?" Thẩm Hải Phong nhẫn nhịn kích động muốn đánh người, ông ta chỉ tay về phía tên vệ sĩ đang lăn lộn trên mặt đất cách đó không xa, nghĩ đến việc bao lâu này mình đã bỏ ra một đống tiền nuôi một đám vô dụng, ông ta lại rất tức giận.
Đống tiền này tiêu hoang phí.
“Những người này đều là bị thần y Sở đánh chết?” Thẩm Công Thành nhìn đảm vệ sĩ hấp hối trên mặt đất, không biết sống hay chết, liền ngộ ra điều gì đó.
“Con bây giờ đã biết người tên Sở Quốc Thiên này đáng sợ như thế nào chưa, chỉ vì con, mà suýt nữa bố con đã chết rồi!” Nếu Thẩm Hải Phong không tổn thương thân thể, ông ta đã tát Thẩm Công Thành một cái nữa.
"Bố, con không ngờ, con sai rồi.
Con ngu dốt, có mắt không thấy núi Thái Sơn.
Con thật sự lại dám đắc tội với bạn của thần y Sở.
Con thực sự sai rồi, con xin lỗi."
Thẩm Công Thành là người kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, và khi anh ta nhận ra người này đáng sợ như thế nào, anh ta sẽ xin lỗi hết lần này đến lần khác trong sợ hãi.
“Được rồi, mấy người cút đi đi.
Sau này mấy người an phận đi, nếu còn dám làm ra bất kỳ hành động nhỏ nào, đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn vô tình” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn bố con nhà họ Thẩm.
Bố con nhà họ Thẩm cũng đã có được bài học, không dám tiếp tục nữa.
“Được rồi, hiểu rồi, chúng ta hãy ra khỏi đây ngay và đừng làm phiền thần y Sở nữa." Thẩm Hải Phong và Thẩm Công Thành rời khỏi hiện trường như thể đã được ân xá.
Bỗng chốc, chỉ còn lại Sở Quốc Thiên và một đám người đang xem ở bãi đậu xe..