Chương 759: Âm Thầm Bảo Vệ
Bà xua tay, dáng vẻ con lớn rồi, mẹ không có cách nào nói con như thế nào: “Bỏ đi bỏ đi, thân mẹ già này cũng lười nói những chuyện này với con.
Con chính là đứa bé bướng bỉnh như thế.
Mẹ và bố con còn có chút chuyện nên đi trước đây.” “Vâng, vậy đi.” Lâm Thanh Di thở dài.
Trước khi đi, Triệu Mai Hương cũng không quên trừng mắt, hung hăng nhìn Sở Quốc Thiên: “Thằng nhóc cậu thông minh lên cho tôi, không có chuyện gì thì đừng có quấy rầy Thanh Di của chúng tôi.
Cậu mau chóng bồi thường tiền sửa lại cái cửa này đi.”
Lâm Minh Quang lắc đầu, cùng Triệu Mai Hương ra khỏi thang máy.
“Sao đột nhiên anh lại tới đây? Cái cửa này.” Lâm Thanh Di bất đắc dĩ nhìn Sở Quốc Thiên.
“A, chỉ là anh đi ngang qua, muốn tới thăm em một chút, sau đó nghe thấy có tiếng động bên trong nên “Được rồi, lần sau đừng hành động mà không suy xét cẩn thận như vậy.
Vẻ mặt Lâm Thanh Di không thay đổi nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Lần đầu tiên cô phát hiện ra, Sở Quốc Thiên có thể vì cô mà trở nên xúc động, hành động không suy xét như thế.
Chuyện này chứng tỏ trong lòng đối phương rất lo lắng cho cô.
“Em muốn ra ngoài sao?” Sở Quốc Thiên nhìn cái túi trên lưng Lâm Thanh Di.
Lâm Thanh Di gật đầu: “Vừa rồi có một người bạn gọi điện thoại cho em, hình như có việc gấp gì đó, em phải qua đó một chuyến xem sao.” “Đi đâu? Có cần anh đưa em đi không?”
Lâm Thanh Di mỉm cười: “Mình em đi được rồi.
Thời gian này, bên đó có lẽ cũng không có nhiều người, ở một quán bar tên là Cung Loan.
Thấy Lâm Thanh Di không muốn làm phiền mình, Sở Quốc Thiên cũng không ép buộc cô: “Vậy em chú ý an toàn, có vấn đề gì thì liên lạc ngay với anh!” “Vâng.
Sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Di đã lên xe rời đi, Sở Quốc Thiên lái xe đi theo phía sau xe cô, anh giữ khoảng cách khá xa so với xe của cô, cùng đi tới quán bar Cung Loan.
Cung Loan là cơ sở kinh doanh của Dương Cảnh, bên trong cũng toàn là người của mình, có vấn đề gì xảy ra cũng có người trông n.
Nhưng anh vẫn cảm thấy có chút lo lắng, dù sao tình hình hiện tại rất đặc biệt, mỗi giây mỗi phút, dù ở đâu cũng tràn ngập nguy hiểm không biết trước.
Bên trong quán bar Cung Loan.
Hôm nay Lâm Thanh Di không trang điểm gì cả, cô chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản.
Nhưng về cơ bản cô vốn đã xinh đẹp, khuôn mặt vô cùng nổi bật nên vừa bước vào quầy bar đã thu hút được ánh mắt của rất nhiều người.
Sở Quốc Thiên đứng xa xa phía sau, nhìn chăm chú xung quanh.
Đúng lúc này!
Một chai rượu bất ngờ bay tới chỗ Lâm Thanh Di, rơi thẳng xuống đất, ngay bên cạnh chân của cô.
Choang!
Tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên, vẻ mặt Lâm Thanh Di trắng bệch, cô chợt dừng bước.
Sở Quốc Thiên cau mày, nhìn hướng mà chai rượu bay tới.
Tiếng động lạ bất ngờ xuất hiện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, không khí trong quán bar dần trở nên náo loạn.
Có không ít vị khách ở đó cũng nhìn theo hướng chai rượu bay tới.
Hướng đó là khu vực VIP.
Ở đó có không ít người đang ngồi, có nam, có nữ, bọn họ ai ai cũng ăn mặc rất sành điệu và hở hang.
Lúc này, hình như bọn họ đang cãi nhau, vô cùng ầm ĩ.
Một cô gái trong số đó ngồi bệt trên đất, che mặt, hình như đang khóc, nhìn thì có vẻ cô gái này đã bị đánh.
“Mai Khanh!” Lâm Thanh Di sửng sốt một hồi, sau khi nhìn rõ thì vội vàng đi qua đó “Thanh Di, Thanh Di, cuối cùng cậu cũng tới rồi.” Nghe thấy tiếng của Lâm Thanh Di, cô gái ngã ngồi trên đất đó không khỏi vui mừng, vừa lần vừa bò tới chỗ Lâm Thanh Di.
Lâm Thanh Di đưa tay đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã của đối phương.
Sở Quốc Thiên vẫn duy trì khoảng cách nhất định với
Lâm Thanh Di, nhíu mày quan sát mỗi một vị khách ở đây.
Ước chừng hai, ba phút sau, điện thoại của anh bất ngờ reo lên.
“Sao rồi?” Sau khi nghe máy, Sở Quốc Thiên trầm giọng hỏi.
“Cậu Sở, chúng tôi đã điều tra xung quanh rồi, không có nhân viên nào khả nghi.
“Được, vậy bên trong quán bar thì sao?” “Chúng tôi đang kiểm tra camera giám sát.
Một khi phát hiện kẻ khả nghi, chúng tôi sẽ đưa họ đi ngay, xin anh yên tâm” “Tốt lắm.” Nói xong, Sở Quốc Thiên tắt máy.
Một lát sau, Lâm Thanh Di đi tới bên này, bên cạnh cô ấy là Vương Mai Khanh, chính là cô gái bị đánh lúc trước.
Sở Quốc Thiên cúi đầu theo bản năng, ẩn mình trong bóng tối, không để đối phương chú ý tới bản thân.