Có Chồng Là Thần Y

Chương 349: Tiểu Vy Vy




Tên tuyển thủ đang nói chuyện thấy Sở Quốc Thiên không nói lời nào, trên mặt càng châm chọc hơn, “Mộ Dung Kính, nói chuyện với cậu không nghe thấy sao?”

“Ha ha, Lưu Dũng, cậu cũng đừng làm khó Mộ Dung Kính nữa, cậu ta không dễ dàng gì mới thăng cấp, cậu cứ đả kích cậu ta như vậy thích hợp sao?” Đúng lúc này, lại một nữ tuyển thủ di qua.

Dường như sức ảnh hưởng của nữ tuyển thủ này cũng không tệ lắm, lời cô ta vừa dứt, lại khiến cho một đám tuyển thủ cười vang.

Nhìn đám tuyển thủ này không kiêng nể gì châm biếm mình, Sở Quốc Thiên không khỏi chau mày, tên Mộ Dung Kính giả mạo này rốt cuộc thảm như thế nào, nhân duyên lại kém như vậy.

Anh cũng không định trả lời, nói cho cùng anh chỉ là một người mạo danh thay thế, tuy rằng thay đổi dáng vẻ giọng nói, nhưng đạo lý nói nhiều lời thì sẽ sai lầm anh vẫn hiểu.

Sở Quốc Thiên đã chuẩn bị xong tinh thần tiếp tục bị châm trọc, nhưng không ngờ rằng, đúng lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, ngay sau đó, một người con trai học sinh trẻ tuổi mặc trang phục màu trắng Dược Các trong sự vây quanh của mọi người, đi vào hậu trường tuyển thủ.

Thân hình cậu con trai trẻ tuổi cao lớn, khuôn mặt đẹp trai sáng ngời, nhưng điều đáng chú ý chính là ở chỗ cổ áo của cậu ta, còn có ba ngôi sao sáng lấp lánh.

Ở Dược Các, một ngôi sao là đệ tử thành công trong việc học, hai ngôi sao đại diện cho bọn họ là lực lượng trung kiên của Dược Các, và ba ngôi sao, chính là đệ tử xuất sắc, cũng là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Dược Các.

Toàn bộ Dược Các, người có ba ngôi sao cũng không nhiều, chỉ có ít ỏi mười người.

Và mười người này, cũng là mười đại đệ tử thiên tài có tiếng tăm vang dội nhất Dược Các.

Cậu con trai trẻ tuổi tên là Tân Vận Hải, xếp thứ bảy trong mười đại đệ tử thiên tài, thân phận và địa vị giống như cậu ta, chỉ cần đi ra Dược Các, chính là đối tượng mà các y dược thế gia lớn và các xí nghiệp y dược tranh nhau cướp đoạt, nếu cậu ta vẫn luôn ở Dược Các, vậy tiền đồ cũng không thể giới hạn.

Tân Vận Hải rất thông minh, cậu ta cũng không muốn rời khỏi Dược Các, sở dĩ cậu ta tới nơi này, là bởi vì cậu ta mượn sự giúp đỡ đại hội phân biệt thuốc lần này đạt được ngai vàng quán quân, sau đó lại muốn mượn cơ hội này hoàn toàn tiến vào cấp cao của Dược Các.

Cậu ta vô cùng hiểu rõ, chỉ cần tiến vào đến cấp cao của Dược Các, cho dù là công thành danh toại chân chính, với địa vị và ảnh hưởng của Dược Các, làm cấp cao, căn bản không thể so sánh với y dược thế gia và xí nghiệp y dược thông thường.

“Chào anh Tân!”

“Anh Tân...”

Lúc Tân Vận Hải đi vào hậu trường tuyển thủ, tất cả tuyển thủ dự thi đều nhốn nháo, trong mắt bọn họ tràn ngập sự kính sợ và hâm mộ, sôi nổi chào hỏi cậu ta.

Tân Vận Hải rụt rè gật gật đầu, cậu ta đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên, ánh mắt liếc thấy một hình bóng quen thuộc, vì thế trong lúc mọi người nhìn chăm chú, lập tức đi tới trước mặt Sở Quốc Thiên đứng yên.

“Mộ Dung Kính?”

Mọi người sửng sốt, Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói: “Có việc?”

Nào biết, một lời của anh thốt ra, Tân Vận Hải túm chặt cổ áo anh, hung tợn nói: “Mộ Dung Kính, tên khốn nạn này, vô lễ với Trương Nghiên không thành còn dám tới dự thi, ai cho cậu dũng khí?”

Trương Nghiên?

Sở Quốc Thiên ngẩn người, vậy mà Mộ Dung Kính lại còn giờ trò không đứng đắn?

Nhưng, những lời này vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt khiến cho các tuyển thủ trong hậu trường xôn xao nổi giận.

.

ngôn tình ngược

“Trời ạ, không thể tưởng được tên tiểu tử này lại súc sinh như vậy!”

“Trương Nghiên chính là người xếp thứ tư trong mười đại đệ tử thiên tài đó, có phải não Mộ Dung Kính bị úng nước, lại còn muốn cưỡng ép cô ấy?” “Đồ vô sỉ!”

Tân Vận Hải thấy Sở Quốc Thiên không nói lời nào, trên mặt càng tức giận hơn, “Mộ Dung Kính, đừng tưởng rằng Trương Nghiên không nói việc này ra ngoài thì không ai trị được cậu, lần sau tôi nhất định sẽ phản ánh việc này các lãnh đạo liên quan của Dược Các, nhưng trước lúc đó, cậu cũng đừng mong dễ chịu!”

Lời nói vừa dứt, vài tên đệ tử đi ra từ phía sau cậu ta, trong nháy mắt vây quanh Sở Quốc Thiên.

Sắc mặt Sở Quốc Thiên lạnh lùng, nói: “Cậu muốn làm gì?”

“Đánh cậu!” Tân Vận Hải tức giận hừ một tiếng, một đám đệ tử sôi nổi xông về phía Sở Quốc Thiên.

Cảnh tượng bất ngờ này khiến cho tất cả mọi người chuẩn bị không kịp, chỉ thấy Tân Vận Hải mang đến một đám đệ tử tất cả đều nắm chặt nắm đấm, dường như phát điên nghênh đón Sở Quốc Thiên.

Ánh mắt Sở Quốc Thiên lạnh lùng, phải ra tay xử lý nhóm người này, nhưng bỗng nhiên anh phát hiện trong mắt Tân Vận Hải tất cả đều là ý cười, dường như rất mong chờ anh ra tay.

Điều kỳ lạ này làm cho Sở Quốc Thiên trong nháy mắt hoàn toàn hiểu

được Tân Vận Hải muốn hãm hại mình, cho nên sau khi khóe miệng nhếch lên, như cá chạch, nhanh chóng né tránh những nắm đấm không ngừng tấn công đến.

Duy trì hơn nửa phút, Tân Vận Hải thấy thủ hạ của mình còn chưa đánh được Sở Quốc Thiên, lập tức tức giận đến mức gần lên giận dữ không thôi: “Đám phế vật các người, tôi bảo các người tới làm diễn viên sao?”

Một đám đệ tử đỏ mặt, trong nháy mắt dùng tất cả sức lực của mình, nhưng dù bọn họ liều mạng thế nào, cuối cùng cũng không thể chạm vào góc quần áo của Sở Quốc Thiên.

Mà Sở Quốc Thiên cũng không thể hiện ra quá nhẹ nhàng, anh biết hiện tại thân phận của mình là Mộ Dung Kính, cho nên cho dù đang tránh né công kích của một đám đệ tử, cũng tỏ ra rất là chật vật, giống như giây tiếp theo sẽ bị đám đệ tử này đánh tới.

“Phế vật!” Tân Vận Hải tức giận đến mức mặt đen kịt, cậu ta nhìn lướt qua đám tuyển thủ dự thi đang vây xung quanh xem, phẫn nộ quát: “Các người cũng đều đừng thất thần, tất cả đều lên cho tôi!”

Một đám tuyển thủ đối mặt nhìn nhau, bọn họ không muốn can thiệp vào chuyện này, nhưng sau khi đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Tân Vận Hải, lại chỉ có thể gia nhập đội ngũ vây đánh.

Nào biết, cho dù bao nhiêu người gia nhập, Sở Quốc Thiên vẫn đều không bị thương, mà một đám người vây đánh anh tất cả đều đổ mồ hôi đầm đìa, có người thể lực kém, thậm chí đã ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển từng hơi.

“Fuck, tên tiểu tử này giống như tiêm máu gà, mạnh mẽ như vậy?”

“Đúng vậy, thật giống như một con người đã thay đổi, trước đây cậu ta không như vậy mà?”

“Lẽ nào.....!Tiểu tử này còn biết võ công cũng không chừng?”

Nghe thấy tiếng mọi người bàn tán, Tân Vận Hải giống như ăn phải ruồi bọ, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng cậu ta lại không lên tiếng nữa, chỉ là luôn luôn liếc mắt nhìn thời gian trên di động, dường như đang chờ cái gì đó.

Khoảng hai phút sau, bỗng nhiên, một người đi vào hậu trường, tiếp theo một giọng quát nhẹ tràn đầy khí thế liền vang lên: “Tất cả dừng tay lại cho tôi!”

Mọi người nghe vậy ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh…......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.