Có Chồng Là Thần Y

Chương 340: Mục Đích Không Đơn Thuần




Sở Quốc Thiên nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn bộ phòng vip có thể hình dung là xa hoa, cho dù trình độ của một số quốc gia nóng bức ở nước ngoài cũng không hơn thế này.

Một số bàn ghế sô pha, đều là hàng nhập khẩu, hơn nữa cũng là những thương hiệu quốc tế đắt tiền nhất, một số khác, ví dụ như thảm gì đó, cũng đều là lông thú nguyên chất loại một, nhìn dáng vẻ như là làm thủ công, nói tóm lại, mỗi một tác gian phòng của căn phòng vip này đều thể hiện hai chữ xa hoa lãng phí.

Dường như đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Di thấy một căn phòng vip xa hoa như vậy, trong lúc nhất thời tay chân có chút luống cuống, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại nhìn xung quanh, tràn đầy vẻ kinh ngạc!

phòng vip có một chiếc ghế sô pha, lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ đang nằm ở giữa chảy nước miếng, sau khi thấy Lâm Thanh Di bước vào, ánh mắt liền sáng lên, mỉm cười đi lên nghênh đón: “Tổng giám đốc Lâm, cô tới rồi, mau vào ngồi đi!”

“Giám đốc Chu, tôi chỉ đại diện bố tôi tới đàm phán nghiệp vụ, ông không cần khách khí như vậy, nên nói như thế nào thì nói như vậy.” Lâm Thanh Di rụt rè đáp lại một câu.

Nhưng rất nhanh, cô phát hiện ra trong phòng vip ngoại trừ Chu Trường Vĩ ra, còn có một đám đàn ông mặc vest vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, sau khi cô bước vào phòng vip, ánh mắt của tất cả đám đàn ông mặc vest này đều đặt trên người cô, cũng không có bất kỳ giác ngộ không lễ phép nào.

Trong lòng Lâm Thanh Di căng thẳng, theo bản năng nhích lại gần Sở Quốc Thiên, mà lúc này, cuối cùng Chu Trường Vĩ cũng chú ý tới Sở Quốc Thiên, ông ta không khỏi nghi hoặc hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, vị này chính là...."

“Chồng của tôi, Sở Quốc Thiên.” Lâm Thanh Di trả lời.

“Sở Quốc Thiên? Cậu ta chính là người chồng vô dụng của cô sao?” Chu Trường Vĩ sửng sốt, ngay sau đó liền cười nói.

Lời của ông ta vừa thốt ra, trong phòng vip lập tức vang lên một trận cười rộ.

Sắc mặt Lâm Thanh Di tức khắc lạnh lùng, không vui nói: “Giám đốc Chu, ý của ông là gì?”

“Ha ha, chỉ đùa một chút mà thôi, tổng giám đốc Lâm đừng nóng giận.” Chu Trường Vĩ vẫy vẫy tay, cười ha ha.

Trong lòng Lâm Thanh Di càng không kiên nhẫn hơn, nhưng nghĩ đến giao phó của bố, cuối cùng cô vẫn nhẫn nhịn.

“Tổng giám đốc Lâm, hôm nay vốn là bố cô muốn nói chuyện hợp tác với Y Dược Thanh Di chúng tôi, không ngờ rằng lại là hai người các cô qua đây, thứ lỗi tại hạ nói câu không nên nói, tổng giám đốc Lâm cô không phải là muốn lợi dụng chức vụ rồi..."

"Không phải!"

Không đợi cho Chu Trường Vĩ nói hết câu, Lâm Thanh Di không chút do dự ngắt lời: “Bố tôi tạm thời có việc không tới được, cho nên mới nhờ tôi thay ông ấy nói chuyện, ngay từ đầu tôi cũng đã nói với giám đốc Chu, nếu như anh cảm thấy không hài lòng, tôi có thể lập tức rời đi!”

“Không có không có, tổng giám đốc Lâm suy nghĩ nhiều rồi,ý của tôi là, hai chúng ta tổng giám đốc Lâm nói chuyện làm ăn kinh doanh ở đây thì tốt rồi, còn về người chồng của cô...!hay là bảo cậu ta đi ra ngoài chờ trước?” Chu Trường Vĩ cười nói.

“Ông khinh thường anh ấy?” Lâm Thanh Di lạnh lùng hỏi.

“Tổng giám đốc, đây không phải là vấn đề coi thường hay không coi thường, chỉ là chuyện mà chúng ta phải bàn bạc nói thì cũng không phải là lớn, nói nhỏ cũng không phải nhỏ, Sở Quốc Thiên không phải là người của công ty, không có quyền được biết, đương nhiên, sau khi hai người về nhà, nói lén lút như thế nào đều có thể, nhưng hiện tại trường hợp này, quả thật không quá thích hợp, cô cảm thấy thế nào?” Chu Trường Vĩ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Lâm Thanh Di nhíu mày, nhưng cũng biết lý do của Chu Trường Vĩ không chê vào đâu được, cho nên suy nghĩ trầm ngâm, cô nói với Sở Quốc Thiên: “Anh có thể chờ em ở bên ngoài không?"

“Không.” Nào biết, Sở Quốc Thiên lại thốt ra câu từ chối.

Lâm Thanh Di sửng sốt, không ngờ rằng Sở Quốc Thiên lại thẳng thừng như vậy, không đợi cô nói tiếp, liền nghe thấy Sở Quốc Thiên tiếp tục nói: “Trên người em còn có vết thương, nếu như anh rời đi, ngộ nhỡ em xảy ra chuyện gì anh cũng không yên tâm, các người yên tâm, tôi đeo tai nghe, các người nói chuyện của các người, tôi sẽ không nghe lén.”

Chu Trường Vĩ suýt chút nữa tức giận hộc máu, ông ta oán hận trừng mắt liếc nhìn Sở Quốc Thiên một cái rồi nói: “Con người anh không có mắt nhìn sao? Bảo anh đi ra ngoài thì đi ra ngoài, sao phí lời nhiều như vậy?”

“Chu Trường Vĩ, ông nói kiểu gì vậy, chú ý lời nói của ông!” Thấy Chu Trường Vĩ không dứt, tuy tính tình của Lâm Thanh Di tốt, cũng không khỏi cảm thấy tức giận.

“Tổng giám đốc Lâm, tôi đúng là rất có thành ý tới nói chuyện, nhưng tôi cảm thấy cô và bố cô cũng chưa thành ý lắm, một khi đã như vậy, vậy tôi không cần phải nói chuyện nữa, mời trở về đi!” Chu Trường Vĩ dường như cũng không tôn trọng vị cấp trên Lâm Thanh Di này lắm, thấy Sở Quốc Thiên không đi ra, ông ta lập tức cũng bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.

Lâm Thanh Di nghe vậy, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, cô biết, nơi này không phải công ty, cho dù là công ty, Chu Trường Vĩ cũng không làm gì sai, nhiều nhất chỉ là không tôn trọng người lãnh đạo như cô mà thôi.

Cắn chặt răng, cô nói lại lần nữa: “Sở Quốc Thiên, anh đi ra ngoài trước đi, em không sao, đừng lo lắng.…."

Nào biết, Sở Quốc Thiên vẫn không chút do dự từ chối, “Không được, anh tuyệt đối không thể để em rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh!”

Giờ này khắc này, Sở Quốc Thiên đã vô cùng khẳng định, Chu Trường Vĩ này chính là người nhà họ Sở phái tới, còn về mục đích cụ thể là gì anh vẫn chưa biết được, nhưng tóm lại không có ý tốt.

“Anh không thể nhân nhượng một chút cho em sao? Bố em cũng là vì muốn tốt cho gia đình chúng ta, anh không có công việc thì cũng thôi đi, thế nào cũng phải khiến cho chúng ta ngột ngạt sao?” Thấy Sở Quốc Thiên cố chấp, Lâm Thanh Di cũng hơi nổi nóng.

“Thanh Di, em nghe anh nói..."

“Cút đi!”

Sở Quốc Thiên đang muốn khuyên bảo, kết quả lại bị giọng nói của Lâm Thanh Di khiến anh giật mình, nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt trong mắt cô, ánh mắt Sở Quốc Thiên cũng trở nên lạnh lẽo..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.