Có Chồng Là Thần Y

Chương 335: Yêu Anh Ấy Chính Là Bảo Vệ Anh Ấy




**********

“Bệnh kín? Nói như vậy, cô tin những lời trước đây tôi nói?” Sở Quốc Thiên sửng sốt, ngay sau đó liền lạnh lùng hỏi.

Trước đây lúc rời khỏi học viện y học Nam Cung, anh đã định chữa bệnh cho Vương Vũ Huyên, chỉ tiếc, khi đó Vương Vũ Huyên cũng không cho anh cơ hội này.

“Ừm...!Vương Vũ Huyên đỏ mặt gật gật đầu nói.

Nhìn Vương Vũ Huyên sắp cúi đầu đến ngực, Sở Quốc Thiên bất giác buồn cười, sau khi anh trầm ngâm hai giây, liền móc di động ra hỏi: “Đưa WeChat của cô cho tôi.”

“Ừm!” Tuy rằng không biết Sở Quốc Thiên muốn làm gì, nhưng Vương Vũ Huyền vẫn vui vẻ đưa mã QR của mình ra.

Sau khi Sở Quốc Thiên thêm bạn bè xong, liền thu lại di động, nói: “Chờ chút tôi sẽ gửi phương thuốc chữa trị bệnh kín của cô gửi qua WeChat cho cô, dựa theo phương pháp tôi nói, dùng không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn, yên tâm đi

“Thật vậy sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Vương Vũ Huyên sáng ngời, ngẩng đầu nhìn Sở Quốc Thiên.

“Đương nhiên, nhưng có chút dược liệu tương đối quý giá, nếu như các người thật sự không có, vừa hay có thể nhân dịp La Vân của Dược Các còn chưa rời đi, xem xem cô ta có thể giúp đỡ hay không?” Sở Quốc Thiên nói.

“Vâng, cảm ơn anh Sở thần y……....!Vương Vũ Huyên vô cùng vui mừng bật khóc, ánh mắt nhìn Sở Quốc Thiên càng thêm dịu dàng.

Sở Quốc Thiên không chịu nổi loại ánh mắt này, anh ho nhẹ một tiếng nói: “Chỗ này không nên ở lâu, nếu như cô và y vương tiền bối không có việc gì, vẫn là nhanh chóng rời đi đi.”

“Đã hiểu.” Vương Vũ Huyên nói rồi chảy ra hai hàng nước mắt, cũng không biết là vì Sở Quốc Thiên quan tâm cô, hay là bởi vì bệnh kín của mình cuối cùng cũng có thể được điều trị hữu hiệu rôi.

Mà đúng lúc này, Uông Kim Liên bên cạnh cuối cùng cũng phản ứng lại, vẻ mặt bà ta nhìn hai người không có thiện cảm hỏi: “Vừa rồi các người nói cái gì? Thanh Phong Môn của tôi suýt chút nữa bị phá cửa, đến cả Đạo Hoàng và Long công tử đều bị các người đánh thành trọng thương sao?”

“Hình như bà rất kinh ngạc?” Sở Quốc Thiên liếc mắt một cái nhìn bà ta, lạnh nhạt hỏi.

Uông Kim Liên nghe vậy liền căng thẳng, sau một lúc lâu, bà ta mới hít sâu một hơi nói: "Các người nói là thật sao? Các người có biết làm như vậy hậu quả sẽ như thế nào không?”

“Biết chứ, nhưng vậy thì đã sao?”

Sở Quốc Thiên hỏi.

“Cậu...."

Uông Kim Liên tức nghẹn, ngay sau đó bàn tay vung lên nói: “Người đâu, bắt lấy tên họ Sở này!”

“Uông nguyên lão, bà sẽ không tưởng là thật đấy chứ?” Tên đệ tử mặt đen chần chừ hỏi.

“Mặc kệ thật giả, dù sao bắt lấy cậu ta không sai, ra tay!” Uông Kim Liên hừ lạnh.

“Vâng!”

Hai gã đệ tử còn lại không dám chậm trễ, sau khi lên tiếng, liền muốn động thủ, lúc này, y vương Triệu Tĩnh Nhã đã đuổi tới cửa.

“Tiểu Huyên!”

Nghe thấy tiếng gọi, mọi người sửng sốt.

Uông Kim Liên lại vội vàng đi lên nghênh đón nói: “Y vương tiền bối, sao bà lại ra đây, sao không ở lại bên trong lâu hơn uống ly rượu mừng?”

Triệu Tĩnh Nhã không ngờ rằng vậy mà Uông Kim Liên vẫn còn ở ngoài cửa lớn, nhưng rất nhanh, dường như bà đã đoán được điều gì đó, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.

Thấy Triệu Tĩnh Nhã không lên tiếng, Uông Kim Liên không khỏi nghi hoặc hỏi: “Y vương tiền bối, nếu không tôi đưa bà vào trong nhé?”

“Không cần.

Nào biết, Triệu Tĩnh Nhã lại lạnh lùng trả lời: “Bữa tiệc rượu này, tôi không uống, nếu như cô không có việc gì thì vẫn nên đi vào xem đi.”

Uông Kim Liên sửng sốt, bà ta nhìn Triệu Tĩnh Nhã, lại theo bản năng tiếc mắt nhìn Sở Quốc Thiên và Vương Vũ Huyên một cái, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Y vương tiền bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bà có thể nói cho tôi không?"

“Cô vẫn nên đích thân vào xem đi.” Triệu Tĩnh Nhã thở dài một tiếng nói.

Trong lòng Uông Kim Liên bất ngờ, không đợi bà ta tiếp tục nói, di động lại đột nhiên vang lên, bà ta nghe điện thoại xong, sắc mặt càng trở nên vô cùng khó coi.

“Đi vào theo tôi!” Sau khi Uông Kim Liên căn dặn với hai gã đệ tử một tiếng, liền dẫn đầu bước nhanh đi vào.

Sở Quốc Thiên cũng không tiếp tục dừng lại nữa, sau khi anh thấy ba người Uông Kim Liên vào Thanh Phong Môn, ngay sau đó cũng chào hỏi hai người Vương Vũ Huyên, lái chiếc xe công vụ mười ba chỗ rời khỏi nơi này.

Chờ cho đến khi không thấy bóng dáng xe của Sở Quốc Thiên, Vương Vũ Huyên vẫn còn ngơ ngác nhìn về phía nơi anh rời đi, thật lâu không lên tiếng.

Triệu Tĩnh Nhã nhìn thấy cảnh này, không khỏi liên tục thở dài, “Đứa nhỏ ngốc này đứa nhỏ ngốc, con đầu có tội tình gì đâu?”

Vương Vũ Huyên hoàn hồn, cô nhìn ảnh đại diện wechat của Sở Quốc Thiên trong di động, ánh mắt mơ mơ màng màng nói: “Bà, có lẽ con đã yêu anh ấy…."

“Nhưng vừa rồi cậu ta mới chọc vào cái sọt lớn như vậy, nếu như con liên quan đến cậu ta quá nhiều, đối với con cũng rất bất lợi!” Triệu Tĩnh Nhã khuyên nhů.

“Bà, đời người ngắn ngủi, tiểu Huyên rất khẳng định mình đã yêu anh ấy từ lúc nào không biể, bà bảo cháu gái bà nên làm gì bây giờ?” Đột nhiên, Vương Vũ Huyên ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tĩnh Nhã, nhỏ giọng hỏi.

“Sao bà lại không nhìn ra tâm ý của con, nhưng con cũng thấy, trước đó bà bảo cậu ta cưới con, cậu ta cũng không đồng ý, mà cậu ta cũng là người đã có gia đình, hai con...!Thật sự không có khả năng……." Triệu Tĩnh Nhã đầy đau lòng ôm Vương Vũ Huyên vào trong ngực nói.

“Con mặc kệ, con có thể không cần danh phận, cũng không mong gì nhiều có thể ở bên nhau cùng anh ấy mỗi ngày, con chỉ hy vọng anh ấy có thể bình bình an an, hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi, cho nên bà, bà nhất định phải ngăn cản nhà họ Long, nhất định đừng để anh ấy có chuyện gì được không?”

"Haiz...."

Chính vào lúc hai bà cháu đầy xúc động, Uông Kim Liên cũng đã cảm thấy sảnh yến hội, sau khi bà ta nhìn thấy rõ cảnh tượng của sảnh yến hội, khuôn mặt trở nên không còn giọt máu.

Chuyện này.....!Sao có thể?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.