Có Chồng Là Thần Y

Chương 324: Người Phụ Nữ Độc Ác




Tất cả mọi người đều choáng váng trước sức chiến đấu đáng sợ của Sở Quốc Thiên.

Như mọi người đều biết đấy, anh vừa mới làm bị thương một nhóm trưởng lão Thanh Phong môn, so với một nhóm đệ tử Thanh Phong môn thì sức chiến đấu cao gấp nhiều lần, nếu không sao Thanh Phong môn có thể nổi danh cả nước.

Nhưng kết quả, toàn bộ nhóm trưởng lão, trụ cột của Thanh Phong môn đều không phải là đối thủ của Sở Quốc Thiên, vậy thực lực của Sở Quốc Thiên đáng sợ đến mức nào?

Long Thiên Dưỡng nheo mắt lại, hừ lạnh: "Xem ra người này cũng không phải hạng thường.

Chẳng trách dám một mình xông đến Thanh Phong môn gây rối!"

"Đừng lo lắng, cậu Long, hắn muốn hại anh, còn phải vượt qua trưởng môn của chúng ta."

Nhưng không ngờ Đạo Hoàng ngồi một bên lại cười mỉa mai.

Long Thiên Dưỡng cười thầm.

Lúc này vẻ mặt của Mã Nguyên Đào cực xấu, hắn ta nhìn Mã Hồng Hải vẻ mặt cũng không có gì tốt đẹp nói, nói: "Bố, con phải làm sao bây giờ?"

Nhìn thấy Mã Nguyên Đào hoảng sợ, Mã Hồng Hải không khỏi kêu lên: "Con đường đường là cậu chủ của Thanh Phong môn mà bây giờ lại bị một tên Thần y Sở làm sợ đến mức này.

Tương lai làm sao bố có thể yên tâm giao lại Thanh Phong môn cho con?"

Dừng một chút, ông ta nói một tiếng rồi đi ra ngoài.

Không lâu sau, một người mặc áo choàng đen che toàn thân đi tới., bà lão chỉ để lộ khuôn mặt khủng khiếp bước vào sảnh tiệc.

Nhìn thấy người tới, Mã Nguyên Đào hai mắt sáng lên, vội vàng chào hỏi nói: "Đại trưởng lão, người tới rồi!"

Đại trưởng lão dường như đã biết ở đây xảy ra chuyện gì, bà ta nhàn nhạt liếc nhìn Sở Quốc Thiên trong sân, và nói: "Các người chẳng khác nào mấy con mèo ba chân.

Thật đáng xấu hổ khi mà các người bị đánh bại chỉ bởi một đứa nhóc như thế này!"

Mã Hồng Hải và con trai của mình trở nên xấu hổ.

Đại trưởng lão liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó nói với Sở Quốc Thiên: "Cậu nhóc, ta khâm phục dũng khí của cậu, nhưng mà hiện tại ngươi đã khiến cho Thanh Phong môn thành ra như vậy, ta nhất định sẽ không đứng nhìn.

Nói xem cậu muốn chết như thế nào?"

"Ồn ào!" Thế mà lúc này Sở Quốc Thiên lại bình thản nói một câu.

Đại trưởng lão sửng sốt, nhưng nhanh chóng cười nói: "Tốt lắm, đã lâu không có người dám đối với ta ăn nói như vậy, cậu thành công khơi dậy cơn giận của ta rồi đấy!"

Ngay khi giọng nói của đại trưởng lão vừa kết thúc, đã thấy cổ tay bà ta búng ra một tia sáng xanh phóng tới Sở Quốc Thiên với tốc độ nhanh như chớp.

Sở Quốc Thiên híp mắt, suy nghĩ một chút liền tránh sang một bên.

Mọi người chỉ nghe thấy vang lên một tiếng "chỉ", ánh sáng màu xanh đánh trúng vào thân ảnh của một đệ tử Thanh Phong môn ở phía sau.

"Chichichichi..." Một tiếng nổ vang như dầu nóng nổ tung, mọi người kinh hãi phát hiện, đệ tử Thanh Phong môn bị ánh sáng màu xanh lá cây đánh trúng đã bốc ra khỏi đen, thân thể cũng bị ăn mòn nhanh chóng với tốc độ nhìn thấy bằng mắt thường.

"Kim độc!" Không biết là ai kêu lên trước, nhưng cả đám người kia lập tức kinh hãi, không ngờ đại trưởng lão của Thanh Phong môn lại là chuyên gia hạ độc.

Bà lão nhìn thấy ánh mắt phản ứng của mọi người, bà ta cười cười, nói:

"Cậu nhóc, cậu cũng không tệ lắm, có thể thoát khỏi kim độc của ta.

Có muốn thử thêm vài cái nữa không?" Nói xong, bà ta lại lấy ra một vài chiếc kim bạc xanh.

Sở Quốc Thiên ánh mắt lạnh lùng, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy đại trưởng lão giễu cợt cười: "Tới!"

Xoạt xoạt...!

Đột nhiên, chiếc kim màu bạc phát ra ánh sáng màu lục chia làm ba hướng, thượng, trung và hạ nhanh chóng đâm về phía Sở Quốc Thiên, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không bắt được chút nào.

"Cẩn thận!" Vương Vũ Huyên tái mặt vì sợ hãi, cô ta muốn giúp Sở Quốc Thiên, nhưng cô ta không biết mình có thể làm gì.

Nhìn thấy vậy, Triệu Tĩnh Nhã lắc đầu thở dài: "Từ lâu ta đã nghe nói đại trưởng lão của Thanh Phong môn là một bà già độc địa, bây giờ nhìn thấy coi như danh xứng với thực.

Ta sợ vị Thần y Sở này hôm nay phải bỏ mạng ở y đây rồi!"

Lời nói của Triệu Tĩnh Nhã khiến Vương Vũ Huyên càng thêm lo lắng.

"Chỉ có một chút thực lực này thôi sao?" Tuy nhiên, trái ngược với sự lo lắng của Vương Vũ Huyên, Sở Quốc Thiên lại nhún vai với vẻ mặt thoải mái.

Nhìn thấy kim độc sắp đâm vào mình, anh vung tay lập tức tóm lấy kim độc.

"Cái gì?"

Tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả đại trưởng lão cũng không ngờ rằng Sở Quốc Thiên lại dám dùng tay không bắt lấy kim độc của mình, nhất thời vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Bởi vì không coi trọng thực lực của Sở Quốc Thiên, kim độc bà ta mang theo không nhiều, vừa rồi đã dùng hết rồi.

"Víu, víu, víu!"

Lúc này, Sở Quốc Thiên lắc cổ tay, phóng tất cả kim độc trên tay vào một đám trưởng lão Thanh Phong môn đang bị thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.