Có Chồng Là Thần Y

Chương 310: Chu Ba Tức Muốn Hộc Máu




Lần này không chỉ là đám học sinh, mà cho dù là Chu Chấn Kiệt cũng cảm thấy tức giận, nhưng trong đám học sinh mình mang đến, người có thực lực nhất chỉ có Chu Ba, mà ông ta tuyệt đối sẽ không để cho con mình đi ra mạo hiểm.

"Huấn luyện viên, tôi xin được phép xuất chiến!" Đột nhiên, một nam học viên đứng dậy.

Chu Chấn Kiệt quay đầu nhìn, phát hiện ra người vừa nói là học viên đang ở trong đội trọng điểm bồi dưỡng của bản thân tên Vương Hữu Đức.

Nhìn thấy người này ông ta không khỏi nhíu mày.

Vương Hữu Đức quả thật là người thiên phú rất tốt, nhưng dù sao còn quá trẻ, hơn nữa thời gian học tại võ quán Đằng Vân lại quá ngắn, hiển nhiên cũng không phải là một người thích hợp.

Chu Chấn Kiệt muốn ngăn cản, nhưng lại suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thở dài: "Vậy cậu đi đi."

Vương Hữu Đức nghe vậy, liền đi thẳng đến trước mặt học sinh của Lưu Chính Phong, nói: "Đến đây nào, tôi muốn thử xem rốt cuộc các người có gì mà kiêu ngạo!" Nói sau, liền bày ra tư thế chiến đấu.

Người học sinh bên phía Lưu Chính Phong cũng không nói nhảm, sau khi gầm nhẹ một tiếng, liền mạnh mẽ nhào về phía Vương Hữu Đức.

"Có chuyện để xem!"

Theo tiếng hai người đánh nhau, rất nhanh liền thu hút một đám người xem náo nhiệt.

Sở Quốc Thiên đối với những thứ này cũng không có bất kỳ hứng thú gì, lúc này trong đầu anh đều đang suy nghĩ đến Uông Giai Kỳ sẽ ở nơi nào trong Thanh Phong môn, cô ấy có bị gây khó dễ hay không...!

"Bang!"

Trong khi Sở Quốc Thiên suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên, học sinh Lưu Chính Phong nhìn ra yếu điểm của Vương Hữu Đức, hung hăng đá Vương Hữu Đức một cái, khiến Vương Hữu Đức bị đánh văng ra ngoài.

Thắng bại đã rõ!

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới trận so đấu của hai người lại kết thúc nhanh như vậy.

Nhìn thấy học sinh Lưu Chính Phong như chiến thần đứng ngang nhiên tại chỗ, toàn bộ học viên của võ quán Đằng Vân đều nhịn không được lạnh sống lưng, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Đến giờ phút này, bọn họ làm sao còn không rõ, đảm bọn họ căn bản không phải là đối thủ của người ta! Chu Chấn Kiệt có nghĩ tới Vương Hữu Đức sẽ thua, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ thua nhanh như vậy, thắng bại phân rõ ràng đến thế, nhưng không đợi hắn nói cái gì, liền thấy Vương Hữu Đức từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên.

Dương như đoán được điều gì, Chu Chấn Kiệt vội vàng quát lớn: "Vương Hữu Đức, trở về!"

Nhưng lần này Vương Hữu Đức cũng không nghe lời, một cước vừa rồi thiếu chút nữa đem lục phủ ngũ tạng của cậu ta đều rời đi, lúc này dù cậu ta muốn nói chuyện cũng không nói nên lời.

Bất quá tuy rằng bản thân bị trọng thương, nhưng cậu ta cũng không muốn cứ như vậy nhận thua, cho nên cắn răng, liền lần thứ hai hướng về phía học sinh Lưu Chính Phong mà xông tới.

"Nếu mày muốn chết, vậy tao liền tác thành cho mày." Học sinh Lưu Chính Phong hừ lạnh một tiếng, liền nhanh chóng nghênh đón.

"Cẩn thận!"

Nhìn một đòn không thể ngăn cản phóng tới của học sinh Lưu Chính Phong, một đám học viên võ quán Đằng Vân lập sợ hãi hôi ra tiếng.

Chu Chấn Kiệt sắc mặt hoảng sợ, chuẩn bị ra tay cứu viện, chỉ tiếc, đến cuối cùng ông ta vẫn do dự, mà trong thời gian ông ta do dự, học sinh của Lưu Chính Phong đã lần thứ hai đá vào người Vương Hữu Đức "Phốc!"

Ngực lại bị thương, Vương Hữu Đức bay ngược ra phía sau, cổ họng có một trận tanh tưởi, phun ra một ngụm máu tươi.

"Ngươi dám!"

Chu Chấn Kiệt nhanh chóng đỡ được Vương Hữu Đức, nhưng đúng lúc này, hắn phát hiện học sinh của Lưu Chính Phong lại xông tới, nhất thời không tránh khỏi tức giận ra tay.

Học sinh của Lưu Chính Phong cũng không nghĩ tới Chu Chấn Kiệt lại ra tay, lúc này muốn quay lại, nhưng đã không kịp, Chu Chấn Kiệt thấy thế, liền lợi dụng xông tới.

Trong cơn giận dữ, ông ta đánh ra một đòn.

"Bang!"

Một âm thanh chói tai vang lên, học trò của Lưu Chính Phong bị Chu Chấn Kiệt đá văng ra xa năm sáu thước trông như diều gặp gió, lúc này Lưu Chính Phong mới bần thần giật mình đỡ lấy học sinh của mình.

"Trương Thanh Hạo, cậu có ổn không?" Nhìn thấy học trò của mình nên ra máu, Lưu Chính Phong lập tức nổi giận.

"Huấn luyện viên, con...!Hự!" Trương Thanh Hạo muốn nói, nhưng vừa mở miệng, lại phun ra một ngụm máu.

Lưu Chính Phong tức giận đến nổ phổi, ông ta hung hăng nhìn chằm chằm Chu Chấn Kiệt, hung ác nói: "Chu Chấn Kiệt, sao anh dám tấn công mấy đứa học sinh như thế?"

"Nếu tôi không làm vậy, học trò của tôi chẳng phải sẽ bị nó giết sao?" Chu Chấn Kiệt lạnh lùng nói.

"Đó chỉ là suy đoán của anh, anh có chứng cứ gì không?" Lưu Chính Phong tức giận hỏi.

"Có cần phải để học sinh của anh giết học trò của tôi để lấy chứng cứ không?" Chu Chấn Kiệt không chịu nhượng bộ.

"Được...!Các người giỏi lắm!" Lưu Chính Phong tức giận liếc mắt nhìn đám người của võ quán Đằng Vân rồi lạnh giọng nói: "Nếu đã đánh tới mức này vậy thì tiếp tục.

Hôm nay, hoặc là các ngươi chết hoặc là chúng ta chết.

Các người có dám hay không?"

Chu Chấn Kiệt nghẹn họng, không ngờ Lưu Chính Phong lại điên cuồng như vậy, nếu ông ta từ chối vào lúc này, thì võ quán Đằng Vân nhất định sẽ trở thành trò cười của mọi người.

Nhưng nếu thực sự tiếp tục đánh thì khả năng bọn họ thua là rất cao, chẳng lẽ lần này ông ta nhất định phải để con trai mình ra trận?

Kiềm chế cơn tức giận trong lòng, Chu Chấn Kiệt quay sang nhìn một nhóm học sinh, và nói: "Người nào ra trận lần này?"

"Cái này..." Biểu cảm của một nhóm học sinh đã thay đổi.

Anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhưng không một ai dám đứng ra thách đấu.

Đùa à! Đối thủ rõ ràng có thực lực mạnh hơn bọn họ rất nhiều, vừa rồi Vương Hữu Đức suýt chút nữa đã bị giết, còn ai dám ra trận?

Thấy không ai dám khiêu chiến, sắc mặt của Chu Chấn Kiệt càng đen thêm, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy một tiếng đầy mỉa mai của Lưu Chính Phong: "Sao, võ quán Đằng Vân của các người quyết định đầu hàng à? Haha, xem ra võ quán Đằng Vân của các người ngoại trừ ông cụ Chu Siêu Nhiên ra thì còn lại toàn là thùng cơm!"

Nghe vậy, một nhóm học sinh của võ quán Đằng Vân đều cảm thấy tức giận và khó chịu, nhưng nghĩ đến thực lực của đám người Lưu Chính Phong, họ chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, âm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.