Có Chồng Là Thần Y

Chương 3: Chap-3




Chương 3: Anh trở về rồi​

**********

“Mẹ, con đã về rồi.”

Sở Quốc Thiên nhìn trên mặt Triệu Mai Hương đang có vẻ mặt như gặp phải quỷ, trên mặt anh nở nụ cười.

Sáu năm rồi không gặp, diện mạo Triệu Mai Hương cũng không thay đổi gì nhiều, hiển nhiên cuộc sống nhà họ Lâm trôi qua cũng không đến nỗi tệ.

Triệu Mai Hương nhìn sắc mặt cương nghị sắc bén như dao gọt của người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, có chút ngày ngần cả người. Nếu không phải do bộ dạng của Sở Quốc Thiên không thay đổi quá nhiều, chỉ sợ bà không có cách nào đem người thanh niên yếu ớt năm đó cùng người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, tràn ngập sức sống trước mặt này liên hệ thành cùng một người. “Cậu... cậu còn quay lại đây làm gì?”

Sau khi chậm rãi hồi phục tinh thần, Triệu Mai Hương nhìn vào bên trong phòng làm việc rồi đẩy Sở Quốc Thiên ra khỏi cửa, hạ giọng trầm thấp nói. “Sáu năm trước khi cậu bỏ đi không nói một lời để cho Thanh Dị nhà tôi sống như góa phụ suốt sáu năm, trở thành đối tượng chế giễu của mọi người. Bây giờ cậu chủ nhà họ Vương sắp cưới Thanh Di, cậu lại xuất hiện? Có phải cậu muốn hại chết Thanh Di của tôi thì cậu mới cam tâm không?” .

Kiếm Hiệp Hay

Nghe Triệu Mai Hương nói, trong mắt Sở Quốc Thiên lóe lên một tia áy náy, hít sâu một hơi: “Thật xin lỗi. Mẹ, sáu năm qua Thanh Di đã phải chịu khổ rồi nhưng mẹ đừng lo, lần này con trở về chính là để bù đắp cho cô ấy, quay lại chuộc mọi lỗi lầm"

Triệu Mai Hương trực tiếp tát một bạt tại vào mặt Sở Quốc Thiên, Sở Quốc Thiên cúi đầu không hề né tránh, cứ như vậy để cho Triệu Mai Hương tát vào mặt mình.

Đây là những gì anh nợ nhà họ Lâm

Sau khi cho anh một cái tát, hốc mắt Triệu Mai Hương cũng không nhịn được bắt đầu đỏ lên, nước mắt chảy dài, bà hạ giọng, có chút tê tâm liệt phê khóc ròng nói. "Bồi thường? Chuộc tội? Cậu dùng cái gì để bồi thường cho con gái sáu năm thanh xuân của con gái tôi? Đời này của con bé suýt chút nữa đã bị hủy trong tay cậu, cậu có biết không? Con gái ngốc kia của tôi, con bé còn liều mạng giữ lại cho cậu một đứa con gái! "Cái gì?” Sở Quốc Thiên đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm Triệu Mai Hương, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Như thấy được nghi vấn trong lòng Sở Quốc Thiên, Triệu Mai Hương lau lau nước mắt, hừ lạnh nói: “Làm sao? Cậu cho rằng con gái tôi đã làm chuyện có lỗi với cậu sao? Còn nhớ một lần cậu nằm viện không? Ông nó đã biết Thanh Di nhất thời không thể chấp nhận quan hệ cùng phòng với cậu nên đã lấy t*ng trùng của cậu để làm thụ tinh ống nghiệm. “Ông cụ thì cứ vậy đi thắng một mạch, chỉ khổ cho đứa con gái đáng thương của tôi, thủ tiết không thành còn muốn bị người ở sau lưng chỉ trỏ nói xấu”

Nghe vậy, Sở Quốc Thiên sửng sốt, thật lâu sau, trên mặt anh lộ ra vẻ xuất thần, kéo lấy cánh tay của Triệu Mai Hương, vui vẻ nói: "Mẹ, mẹ... ý mẹ là con với Thanh Di?” Nghe đến đó, cả người Sở Quốc Thiên đều kinh hãi, hồi lâu sau, trên mặt anh lộ ra vẻ mừng như điên, lôi kéo cánh tay Triệu

Mai Hương, vui vẻ nói. “Mẹ, mẹ, mẹ là nói, con và Thanh Di có con gái sao?” Tôi, Sở Quốc Thiên, có một đứa con của riêng mình! “Không phải sao? Con gái của tôi trong sạch và chưa từng có quan hệ ô uế với bất kỳ người đàn ông nào!” Triệu Mai Hương không để ý niềm vui của Sở Quốc Thiên, ngược lại mặt lạnh lùng, nghiêm túc nói. “Sở Quốc Thiên, những năm đó mẹ không hề xem thường con đúng không?" Sở Quốc Thiên gật đầu, quả thực vậy, mẹ vợ tuy có chút hợm hình nhưng bà cũng không có bất kỳ lời nói đả kích nào đối với bản thân, cho nên Sở Quốc Thiên rất cảm kích điều này.

Ngay lập tức, Triệu Mai Hương năm lấy tay Sở Quốc Thiên, khuôn mặt tỏ vẻ cầu xin: "Những năm này mẹ cũng không có cầu xin con cái gì. Hôm nay coi như mẹ cầu xin con, con đi đi. Đi thật xa, coi như con chưa từng trở về, được chứ?” "Mẹ, tại sao lại vậy ạ?

Sở Quốc Thiên khó hiểu, lần này anh trở về là muốn bồi thường cho Lâm Thanh Di thật tốt cơ mà.

Thấy Sở Quốc Thiên còn truy vấn, Triệu Mai Hương lo lắng nhìn thoáng vào trong phòng, kéo Sở Quốc Thiên ra xa thêm một chút. “Không phải mẹ coi thường con. Nhìn bộ dáng này của con có lẽ những năm qua lăn lộn cũng không tốt lắm. Hiện tại cậu chủ nhà họ Vương muốn cưới Thanh Di, nhà họ Vương có tiền có thể, Thanh Di gả cho cậu chủ Vương chắc chắn sẽ không chịu bất cứ uất ức gì. Mà con không thể cho Thanh Di bất cứ thứ gì, bây giờ cả nhà họ Lâm đều dựa vào Thanh Di. Nếu không có sự hỗ trợ của nhà họ Vương, chỉ sợ bệnh viện y học cổ truyền Lâm thị này sẽ bị người trong dòng họ thu về. Đến lúc đó cả nhà chúng ta biết phải sống thế nào đây?”

Nghe xong, Sở Quốc Thiên rốt cuộc hiểu được ý của Triệu Mai Hương. Trong lòng anh cảm thấy có chút không thoải mái, từ lời nói của Triệu Mai Hương có thể biết nhà Lâm Thanh Di mấy năm nay sống không được tốt. Nghĩ một chút, cô ấy chắc chắn đã chịu không ít cực khổ rồi đi?

Một người phụ nữ một mình chăm con đã là không hề dễ dàng, chưa kể cô ấy còn phải đối mặt với rất nhiều áp lực xung quanh. “Quốc Thiên, coi như mẹ van cầu con. Mẹ quỳ xuống cầu xin con được không?”

Triệu Mai Hương thấy người trước mặt không nói lời nào, gấp đến độ nước mắt chảy ròng ròng, bà ta còn muốn quỳ xuống trước mặt Sở Quốc Thiên. Nhìn Triệu Mai Hương làm như vậy, Sở Quốc Thiên vội vàng đỡ bà dậy, cười khổ nói: “Mẹ, con hứa với mẹ, con sẽ rời đi.

Nghe đến đây, trong lòng Triệu Mai Hương thở phào một hơi nhẹ nhõm, sở sở trên người lấy ra một tấm thẻ đưa cho Sở Quốc Thiên, có chút xấu hổ nói. "Quốc Thiên, mấy năm gần đây trong dòng họ thu quá nhiều tiền lợi nhuận của bệnh viện, trong thẻ cũng không có bao nhiêu tiền, con đừng ghét bỏ nhé?" “Không cần đầu mẹ.” Sở Quốc Thiên cười khổ rồi đẩy tấm the ve.

Anh không trách Triệu Mai Hương, Triệu Mai Hương có thể làm được như thế này, anh đã rất cảm kích rồi. “Con... con sẽ rời đi ngay bây giờ, con sẽ không làm phiên cuộc sống của Thanh Di nữa. “Thực xin lỗi." Nhìn thấy vẻ cô độc trên mặt Sở Quốc Thiên, Triệu Mai Hương cũng cảm thấy có chút không đành lòng và áy náy. "Cô à, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”

Sở Quốc Thiên đang chuẩn bị rời đi thì cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, một người đàn ông lòe loẹt đỏm dáng đi ra. Khi nhìn thấy Sở Quốc Thiên, mắt người đàn ông đó liền nhíu lại, khỏe miệng xuất hiện nụ cười giễu cợt.

Nhìn thấy người đàn ông đến đây, Triệu Mai Hương lo lắng muốn nói chuyện nhưng người đàn ông đã nói trước: "Thì ra là anh chưa có chết à?”

Vương Tuấn Anh đã gặp Sở Quốc Thiên từ lâu, bây giờ nhìn thấy Sở Quốc Thiên xuất hiện, đầu tiên anh ta có chút sững sờ sau đó lại lập tức quyết định nhục nhã nhục nhã Sở Quốc Thiên thật đã đời một phen.

Bởi vì người phụ nữ Thanh Dị của anh ta trước đây bị tên này đoạt mất, giờ cô cũng đã trở thành đôi giày rách mất rồi. “Sở Sở Quốc Thiên?” Nghe thấy bên ngoài có giọng nói, một người đàn ông trung niên bước ra khỏi văn phòng, vừa nhìn thấy Sở Quốc Thiên thì sửng sốt, sau đó tức giận hét lên. "Đồ khốn kiếp, mẹ nó, mày còn dám quay lại à? Mày đã hại một đời của con gái tao rồi, sao mày không đi chết luôn đi?"

Lâm Minh Quang hành xử giống như nhìn thấy kẻ thù, dùng tay đấm cho Sở Quốc Thiên một cái. Triệu Mai Hương thật vất vả mới đem Lâm Minh Quang đang nổi giận ngăn lại, một mặt lo lắng hướng Sở Quốc Thiên hô lên. "Di di, di mau di!"

Anh nhìn hai người Lâm Minh Quang và Triệu Mai Hương một chút, Sở Quốc Thiện hít sâu một hơi, cúi đầu thật sâu chào hai người rồi xoay người rời đi.

Nhưng ngay khi vừa quay người lại, anh đã nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh xắn đáng yêu trong bộ váy công chúa màu hồng đang lao về phía anh, vẻ mặt vui mừng, trong miệng còn hét lên một tiếng “Bố, bố ơi."

Không đợi Sở Quốc Thiên kịp phản ứng lại, cô bé đang ôm chặt lấy bắp đùi của anh rồi. Đúng lúc này, Sở Quốc Thiên nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đen, làn da trắng nõn, đường nét thanh tú đang đứng cách đó không xa.

Người phụ nữ ngơ ngác nhìn Sở Quốc Thiên, còn Sở Quốc Thiên cũng ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ, hai mắt nhìn nhau không nói nên lời. “Bố bố, bố đừng đi nữa. Bảo Nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, bố đừng bỏ Bảo Nhi và mẹ nữa được không?"

Nghe xong lời của cô bé, Sở Quốc Thiên nhìn xuống cô bé xinh xăn đang chớp chớp đôi mắt to đen láy tràn ngập vẻ cầu xin. Anh chỉ cảm thấy sống mũi mình cay cay, ôm chặt cô bé vào lòng ngực, nghẹn ngào nức nở. “Được rồi! Bố sẽ không đi nữa! Sẽ không bao giờ rời xa Bảo Nhi và mẹ nữa!" Một lúc lâu sau, Sở Quốc Thiên nhìn người phụ nữ mặc váy đen, thanh âm khản khản nói: "Thanh Di, anh... đã trở về rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.