Có Chồng Là Thần Y

Chương 288: Phần Thưởng Hậu Hĩnh




**********

Lời nói của cô gái trẻ kia không chút nể mặt, làm đám người của Hoàng Thế Vũ nghe thấy cũng nhức tai.

Khóe miệng Hoàng Thế Vũ giật giật, dù sao ông ta cũng là người đứng đầu nhà họ Hoàng, mà lúc này ông ta lại đang ở trong chính ngôi nhà của nhà họ Hoàng, cho nên không quá kiêng dè thân phận của cô gái trẻ này nữa, cũng tỏ ra bực dọc.

“Cô Sở, nhà họ Hoàng không quan tâm đến cái gọi là thể diện này.

Sở dĩ làm như vậy là để những người bị thương bên phe tôi được chữa trị càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên Hoàng Thế Vũ vẫn cố kìm nén lửa giận trong lòng, đáp lời một cách bình tĩnh.

Cô Sở?

Ánh mắt Sở Quốc Thiên dừng lại.

Thấy cô Sở không còn làm khó nữa, Hoàng Thế Vũ lại hỏi Sở Quốc Thiên: “Thưa quý khách, anh thấy gợi ý ban nãy của tôi thế nào?”

“Không ra sao cả!”

Không ngờ Sở Quốc Thiên lại thẳng thừng từ chối: “Tôi và nhà họ Hoàng các người có huyết hải thâm thù, nếu hôm nay không giao Hoàng Thế Công ra thì chuyện này còn chưa xong đâu!”

Vừa dứt lời, mặt ai nấy đều biến sắc.

“Này cậu trai trẻ, đừng kiêu căng quá!”

“Cũng không xem thử đây là nơi nào, dám đến nhà họ Hoàng giở thói du côn, không muốn sống nữa à?”

“Còn tự cho mình là một địch trăm thật à? Ở đây đều là học viên xuất sắc của võ đường Hoàng Hà, tốt nhất là anh nên xuống nước đi, nếu không anh sẽ không xong đó!”

Đám người đi cùng Hoàng Thế Vũ bắt đầu chế giễu, vẻ mặt của Hoàng Thế Vũ thì càng lúc càng khó coi, nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, nói: “Quý khách, anh cũng đừng ép người quá đáng, chẳng lẽ đến thương lượng một chút cũng không được sao?”

“Không.” Sở Quốc Thiên thờ ơ nói.

Hoàng Thế Vũ muốn chuyện lớn hoá nhỏ nhưng lại bị thái độ không hợp tác của Sở Quốc Thiên chọc tức, sắc mặt ông ta sa sầm hẳn ra, lạnh lùng nói: “Anh thật sự muốn làm cho lớn chuyện mới chịu dừng sao? Chẳng lẽ anh cho rằng nhà họ Hoàng tôi đây không có cách trị nổi anh sao?”

“Đúng thế đấy!” Sở Quốc Thiên lại thờ ơ đáp.

Kiêu ngạo!

Mặc dù giọng nói của Sở Quốc Thiên không lớn, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra sự ngạo mạn và khinh thường trong đó.

Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đi sau Hoàng Thế Vũ lạnh lùng khịt mũi nói: “Tộc trưởng, tên nhóc này quá ngạo mạn, nếu như anh không tiện ra tay thì để tôi vậy!”

“Đừng!” Mặt Hoàng Thế Vũ cũng biến sắc, ông ta định ngăn cản nhưng cuối cùng lại muộn một bước.

Người đàn ông trung niên nói xong, hai tay đã chưởng một chưởng về phía Sở Quốc Thiên.

Người đàn ông trung niên khí thế ngất trời, sức mạnh như dao cắt, tốc độ nhanh hơn cả hổ dữ săn mồi.

Do ra tay quá nhanh nên phát ra một tiếng nổ rền trời.

“Kinh Lôi Quyền?”

Cát Lôi Đạt kinh ngạc thốt lên, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự cuồng nhiệt.

Kinh Lôi Quyền là một trong những tuyệt chiêu nổi tiếng của nhà họ Hoàng, trước đây có một đệ tử nhà họ Hoàng đã sử dụng chiêu thức này đánh bại một bậc thầy Bát Cực Quyền danh tiếng lẫy lừng, điều này cho thấy sức mạnh của nó không thể coi thường.

Nhưng Sở Quốc Thiên vẫn không hề cử động, cho đến khi người đàn ông trung niên sắp đâm vào mình, anh mới chậm rãi duỗi ra một ngón tay chọc vào lòng bàn tay của đối phương.

"A!"

Đột nhiên, một cơn đau xuyên thấu truyền đến ý thức của người đàn ông trung niên, cơn đau khiến ông ta nhanh chóng rút lòng bàn tay ra.

Trên bàn tay ông xuất hiện một lỗ thủng hình ngón tay ấy, miệng vết thương chảy máu ào ào.

Những người chứng kiến đều thấy hãi hùng, bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông trung niên còn không tiếp nổi một chiêu của Sở Quốc Thiên.

Mọi người im lặng một lúc, cuối cùng cũng hiểu được tại sao Hoàng Thế Quân và những người khác lại bị đánh dã man như vậy, ai gặp phải người lợi hại mà ra tay thô bạo như Sở Quốc Thiên cũng phải chịu thua.

Không chỉ nhà họ Hoàng, mà ngay người có thân phận cao quý như cô Sở cũng không khỏi sững sờ, không ngờ Sở Quốc Thiên lại có võ công lợi hại đến vậy như vậy, hơn nữa ra tay nhanh chóng sạch sẽ, giống như chẳng xem nhà họ Hoàng ra gì vậy.

Thông thường những người có thân phận cao quý đều có vệ sĩ theo bảo vệ, cô Sở cũng không phải ngoại lệ, bên cạnh cô là một bà già có mái tóc hoa râm.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy hành động của Sở Quốc Thiên, bà lão cũng bị sốc bởi sức mạnh mà Sở Quốc Thiên thể hiện, đôi mắt đục ngầu lặng đi, nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, tập trung cao độ.

Sở Quốc Thiên liếc nhìn bà lão không chút ấn tượng ấy, sau đó lại đưa ánh mắt về phía Hoàng Thế Vũ, nói: “Sự kiên nhẫn của tôi thật sự có hạn, nếu ông không giao Hoàng Thế Công ra đây thì đừng trách tôi ra tay tàn độc”

Trong lòng Hoàng Thế Vũ nặng trịch, vừa nãy ông ta cũng đã bị sức mạnh khủng khiếp của Sở Quốc Thiên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.