Có Chồng Là Thần Y

Chương 272: Sở Thần Y




Sở Quốc Thiên không hề biết rằng nhà họ Hoàng đã cử người đến xử lý, lúc này anh đã ngồi trên chiếc Maybach mà Quách Tiên Nhan cầm lái.

Ngay khi anh chuẩn bị hỏi Quách Tiên Nhan tại sao Bát bộ ám vệ không ngăn đám người Hoàng Thế Công đánh Lâm Thanh Di bị thương thì đột nhiên Triệu Thiên Hoằng gọi đến.

“Có thể giải quyết được không?” Sở Quốc Thiên sau khi nhận điện thoại liền hỏi.

"Chí tôn, chắc là không có ai ở Hoan Châu có khả năng đánh sập Vạn Thịnh Tân Thành đâu, nhưng tôi đã nghĩ ra một người có khả năng làm được điều này.” Triệu Thiên Hoằng kính cẩn nói.

"Ai?"

“Tôi không biết danh tính cụ thể, nhưng Vương Trạch thì quen đấy, nếu chí tôn cần, tôi sẽ liên lạc với ông ấy ngay” Triệu Thiên Hoằng nói.

“Vương Trạch?” Sở Quốc Thiên nhíu mày hỏi: “Ông có chắc là ông ta có thể mời được người đó tới không?”

“Chắc.” Triệu Thiên Hoằng nghiêm nghị nói: “Nghe nói người đó sức khỏe không tốt, đã từng tìm Vương Trạch chữa trị, nhưng Vương Trạch không chữa khỏi cho ông ta, nhưng tôi biết hai người họ vẫn luôn liên lạc, cho nên nếu chí tôn không muốn lộ thân phận thì hoàn toàn có thể mượn sức của người đó!"

“Vậy ông đi thử xem, nếu như lần này Vương Trạch thể hiện tốt, nói không chừng tôi sẽ chữa khỏi cho ông ta, tha cho nhà họ Nam Cung cũng không chắc nữa.” Sở Quốc Thiên do dự một lúc rồi nói.

"Dạ!"

Sau khi Triệu Thiên Hoằng đồng ý, liền gọi cho Vương Trạch và truyền đạt ý nghĩa của Sở Quốc Thiên.

Trước đây Vương Trạch bị Sở Quốc Thiên đánh đến tê liệt toàn thân, sau đó lại được Sở Quốc Thiên nhanh chóng khôi phục năng lực, từ lâu đã tin tưởng vào y thuật của Sở Quốc Thiên, nên sau khi nghe Triệu Thiên Hoằng nói Sở Quốc Thiên sẽ xem xét chữa khỏi hoàn toàn cho ông ta, ông ta lập tức đồng ý.

Sau khi Triệu Thiên Hoằng cúp điện thoại, liền vội vàng bấm một cuộc gọi khác.

“Lão Vương? Ông đột nhiên gọi cho tôi, có phải là đã tìm ra cách trị liệu cho người đó không?” Vừa kết nối được cuộc gọi, bên trong truyền đến một giọng nói kinh ngạc của một người đàn ông.

“Không có.” Vương Trạch trầm giọng đáp.

Người đàn ông nghe điện thoại tối sầm lại, đang định nói gì đó thì đột nhiên, giọng nói của Vương Trạch lại vang lên: “Tôi không chữa được, nhưng có người có lẽ sẽ chữa khỏi được”

“Thật không?” Người đàn ông thốt lên.

“Người đó nói, nếu các ông có thể đánh gục Ninh Tuấn Vũ ở Hoan Châu và Vạn Thịnh Tân Thành dưới tên anh ta, thì anh ta sẽ đồng ý ra tay” Vương Trạch nghiêm túc nói.

“Lão Vương, người mà ông đang nói tới rốt cuộc là ai vậy, anh ta thật sự có khả năng đó sao?”

Vương Trạch nghe vậy, một tia kinh hoàng lóe lên trong mắt, ông ta tin vào điều đó: “Nếu ngay cả anh ta không thể chữa khỏi, thì cả cái giới Đông y này không ai có thể chữa được đâu, bởi vì anh ta là...!Sở thần y!”

“Sở thần y? Sở thần y ở Hoan Châu, người đã đánh bại quân đoàn chữa trị nước Lãng lần trước sao? Nghe nói tuổi của anh ta không lớn lắm, lẽ nào lại lợi hại hơn cả ông sao?” Người đàn ông nghi ngờ hỏi.

Trước đây quả thật ông ta đã nghĩ đến việc tìm đến Sở thần y, nhưng chính vì đối phương còn quá trẻ nên ông ta đã từ bỏ ý định này.

Vương Trạch im lặng, một lúc sau, ông ta mới cay đẳng nói: “Anh ta đến trường Học viện y thuật Nam Cung vài ngày trước.

Tôi không chỉ bị anh ta đánh bại về lĩnh vực y thuật, mà còn...!bị đánh đến thảm luôn..."

Yên tĩnh!

Ngay sau khi Vương Trạch nói điều này, thì bên kia điện thoại đã không nói lời nào.

Một lúc sau, người đàn ông nghe điện thoại nghiêm giọng nói: "Lão Vương, phiền ông nói với Sở thần y chúng tôi nhất định sẽ cho anh ta một câu trả lời thỏa đáng về việc Vạn Thịnh Tân Thành!”

Người đàn ông nói xong dứt khoát cúp điện thoại, còn Vương Trạch không khỏi thở dài.

Nếu có sự lựa chọn, ông ta không muốn ói ra việc của mình, sống cả nửa đời người chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như vậy, nhưng nếu ông ta không nói ra, có lẽ ông ta sẽ không thể thuyết phục được người đàn ông trong điện thoại, dù sao thì Sở thần y cũng là một thiên tài trẻ tuổi mà.”

Vương Trạch đang suy nghĩ miên man, đột nhiên bên tại truyền đến một giọng nói già dặn: “Vương Trạch, chúc mừng ông, xem ra vết thương của ông có chữa khỏi được rồi.”

Vương Trạch dựa theo giọng nói, lúc này mới nhớ ra là Nam Cung Thế vẫn luôn ở bên cạnh ông ta, bởi vì Sở Quốc Thiên cũng đã hủy bỏ cánh tay của ông ta, nên bây giờ Nam Cung Thế cũng giống như Vương Trạch, đã ở ẩn một nửa rồi.

“Phải cúi đầu vậy, ông nghĩ tôi muốn sao?” Vương Trạch thở dài.

“Nếu vết thương của ông hồi phục, ông sẽ đối phó với Sở thần ychứ?” Nam Cung Thế nhìn sâu vào mắt của Vương Trạch.

“ông nghĩ tôi có cơ hội đó sao?” Vương Trạch lắc đầu cười khổ sở.

“Như vậy không được, nếu như Sở


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.