*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông đeo kính mát sửng sốt, sau đó ha ha cười to, một lúc lâu sau, anh ta mới ngừng ý cười, nhìn Sở Quốc Thiên giống như nhìn tên ngốc, nói: “Thằng nhóc, mày thật là chán sống..."
“Bốp!”
Nào biết được, lời của anh ta vẫn chưa nói xong, trên mặt liền bị một cái tát mạnh, xoay vài vòng tại chỗ mới ổn định thân hình.
“Mày...” Người đàn ông đeo kính mát tức giận bùng nổ, vào lúc anh ta chuẩn bị sai bảo đàn em giải quyết Sở Quốc Thiên, lại phát hiện bọn họ không biết từ khi nào đã toàn bộ xụi lơ ngã xuống đất.
Chuyện này...chuyện này làm sao có thể?
Người đàn ông đeo kính mát không dám tin xoa xoa mắt, nhưng cuối cùng, anh ta phát hiện mình không hề hoa mắt.
Sở Quốc Thiên chậm rãi đi về phía người đàn ông đeo kính mát, một tay bóp cổ anh ta, lại hỏi: “Một cơ hội cuối cùng, nói ra người xúi giục đằng sau lưng mày!"
Người đàn ông đeo kính mát toàn thân run rẩy, mặc dù trong lòng anh ta sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng trấn định, nói: "Mày...mày đừng xằng bậy, nếu như mày dám động vào tao, nhà họ Đặng nhất định sẽ không tha cho mày!”
“Nhà họ Đặng? Ở Hoa Châu sao?” Lông mày Sở Quốc Thiên cứng lại nói. “Không sai!”
Người đàn ông đeo kính mát cho rằng Sở Quốc Thiên sợ hãi, anh ta liền vươn cổ nói: “Đừng cho rằng mày đánh được bọn tao liền cho rằng không có chuyện gì, nói thật cho mày biết, bọn tao chỉ là một đám tôm tép, nếu như nhà họ Đặng không nhìn thấy Lâm Thanh Di, bọn họ sẽ phải càng nhiều người lợi hại đến đây!”
Nghe thấy những lời này, tia sáng lạnh lẽo trong mắt Sở Quốc Thiên càng tăng thêm: “Vốn dĩ tính xử lí xong chuyện bên này trước lại đi tìm bọn họ, xem ra bọn họ thật sự không kiên nhẫn!”
Sở Quốc Thiên nói xong liền một tay ném người đàn ông đeo kính mát ra khỏi phòng khám, sau đó nói với Uông Giai Kỳ: “Bác sĩ Uông, rất xin lỗi, những lời vừa rồi cô cũng nghe thấy rồi đấy, ở đây không phải là chỗ có thể ở lâu.”
“Vậy...vậy phải làm sao?” Uông Giai Kỳ đều sắp gấp đến khóc rồi, người đàn ông đeo kính mát nói sau này sẽ còn có càng nhiều người lợi hại đến đây, hiển nhiên căn bản không phải những người cô ấy có thể đối phó, mà cô ấy hiện tại đã bị nhà họ Uông đuổi ra ngoài rồi, cũng không có nơi nào khác để đi.
Sở Quốc Thiên dường như cũng nhìn ra tình cảnh khó khăn của Uông Giai Kỳ, anh nghĩ nghĩ, nói: “Bác sĩ Uông, hay là cô vứt bỏ phòng khám Hồi Xuân đi, tôi trước tiên sắp xếp một chỗ ở cho cô và Thanh Di bọn họ, sau này lại giúp cô mở một phòng khám
Trong lòng Uông Giai Kỳ sợ hãi, từ sau khi rời khỏi bệnh viện Đông y Lâm thị, toàn bộ tâm huyết của cô ấy liền đặt ở trong phòng khám Hồi Xuân này, vốn cho rằng có thể vẫn luôn tiếp tục kinh doanh tốt, nào biết kết quả sẽ thành thế này.
Chẳng qua nghĩ đến phòng khám này là gia tộc đầu tư, phỏng chừng sớm muộn cũng sẽ thu hồi lại, cho nên cô ấy hơi do dự, liền cắn răng đồng ý: “Được!”
“Vậy cô nhanh chóng thu dọn chút đi, tôi sắp xếp xe đưa các cô qua đó.” Sở Quốc Thiên nói.
“Không thành vấn đề” Uông Giai Kỳ nói xong liền muốn rời đi, kết quả chưa đi được mấy bước, lại đột nhiên hướng về phía Sở Quốc Thiên nói: “Đúng rồi, anh muốn sắp xếp chúng tôi đến đâu?”
“Vạn Thịnh Tân Thành, tôi đã mua một căn nhà ở đó.” Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.
“Cái gì, Vạn Thịnh Tân Thành?” Uông Giai Kỳ kinh ngạc che miệng lại.
Hiện tại toàn bộ Hoa Châu nơi có tiếng tăm lớn nhất chính là Vạn Thịnh Tân Thành, căn nhà ở đó lại đều là tấc đất tấc vàng nhưng cho dù như vậy cũng là cung không đủ cầu, không biết bao nhiêu người giàu có và quyền lực đều tự hào có một căn nhà ở Vạn Thịnh Tân Thành.
Nhưng Sở Quốc Thiên, anh ta sao lại sẽ có tiền mua nhà ở đó?
Uông Giai Kỳ lắc lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ bậy bạ trong đầu, sau khi sắp xếp xong cho Triệu Huyền Vy, lại bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Ngay khi Uông Giai Kỳ và Lâm Minh Quang đều đã thu dọn không sai biệt lắm, Sở Quốc Thiên để Triệu Thiên Hoằng sắp xếp xe y tế cũng đã đến cửa phòng khám.
Sở Quốc Thiên không đi theo xe y tế cùng nhau đến Vạn Thịnh Tân Thành, sau khi anh đưa chìa khoá nhà ở Vạn Thịnh Tân Thành cho Uông Giai Kỳ, liền rời khỏi phòng khám.
Mấy người lên xe không lâu, Triệu Mai Hương và Lâm Thanh Di lần lượt tỉnh lại, sau khi bọn họ phát hiện bản thân đang ở trên xe y tế, Triệu Mai Hương nhất thời nhịn không được hỏi: “Đây là muốn đưa chúng ta đi đâu vậy?”
“Mai Hương, Giai Kỳ nói đưa chúng ta đi đến một nơi an toàn.” Lâm Minh Quang vội vàng trả lời một cậu.
Triệu Mai Hương nghe vậy sửng sốt, chẳng qua sau đó sắc mặt liền tối lại, bà thở dài nói: “Cũng không biết đây là đã tạo nghiệp gì đây...
Trong mắt Lâm Minh Quang loé qua một tia bất đắc dĩ, ông ta nhìn nhìn Triệu Mai Hương, chần chừ nói: “Mai Hương, em nói đây liệu có phải là nhà họ Lý giàu có ở Tôn Châu đang báo thù chúng ta hay không?”
“Nhà họ Lý!”